Chương 14.

Lý Trí Hạo được ba Hàn an bài vào công ty. Tuy bằng cấp và năng lực đều rất ưu tú, nhưng còn phải từ cơ sở đi lên để quen thuộc tình huống cụ thể công ty Hàn gia.

Lúc tiến vào không ai biết hắn và ba mẹ Hàn có quan hệ. Mọi người đều cho rằng là nhân viên. Sai sử cũng không chút khách khí.

Vừa bắt đầu nửa tháng, Lý Trí Hạo vội mông không chạm vào ghế. Buổi tối về nhà, còn phải một bên ôm Hàn Tư Triết một bên xử lý công tác.

Hàn Tư Triết săn sóc hắn vất vả, trước nay đều không phát giận. Còn sẽ ngoan ngoãn pha cà phê cho Lý Trí Hạo uống.

Dù vội như chó (thô như thật), Lý Trí Hạo vẫn nhớ thương chuyện của Hàn Tư Triết, thời gian cơm trưa hắn đi tìm bác sĩ tâm lý hỏi ý kiến.

Hai người nói rất nhiều.

Bác sĩ tâm lý đưa ra kiến nghị là, để Hàn Tư Triết chậm rãi tiếp xúc hoàn cảnh và người bên ngoài.

Chỉ cần Lý Trí Hạo cho Hàn Tư Triết đủ cảm giác an toàn, làm y tin tưởng ra cửa là an toàn, sẽ không bị thương tổn. Trị liệu sẽ thành công.

Lý Trí Hạo nghĩ nghĩ, tính toán đón Hàn Tư Triết tới công ty bồi hắn ăn cơm trưa.

Qua một tháng, hắn không bận rộn như lúc đầu. Vì thành tích xuất sắc mà thăng chức. Có một văn phòng nho nhỏ riêng.

Hắn cầm chìa khóa ra ngoài, lý do là định ngày hẹn khách hàng, thật ra là về nhà đón Hàn Tư Triết.

Cửa vừa mở ra, Hàn Tư Triết đang ở trên sô pha xem TV. Tóc còn ướt, hẳn là mới vừa tắm xong.

Hàn Tư Triết thấy người vốn đi làm đột nhiên về nhà có chút kinh ngạc, y giơ tay ấn TV tạm dừng.

“Sao lại về nhà?”

Lý Trí Hạo bước qua, nâng lên một chút tóc ướt, cười đến Hàn Tư Triết kinh hồn táng đảm.

“Ca ở nhà không nghe lời là sao? Ta nói qua tắm rửa xong phải làm khô đầu tóc đâu?”

Hàn Tư Triết đuối lý, ánh mắt mơ hồ không dám đối diện, ấp úng:

“Ai nha, ta, ta mới vừa tắm rửa xong, lập tức đi sấy.”

Lý Trí Hạo nâng cằm người nào đó chột dạ lên, cúi đầu hôn. Môi lưỡi trêu chọc một hồ xuân thủy, dùng sức cắn đầu lưỡi nhỏ.

Hàn Tư Triết ăn đau ngô một tiếng, vành mắt đỏ.

Lý Trí Hạo bình tĩnh nói, “Vì ca không nghe lời. Hôm nay phải bồi ta tới công ty ăn cơm.”

Hàn Tư Triết gật gật đầu, bị ôm vài phòng tắm sấy tóc.

Đổi xong quần áo, đang chuẩn bị ra phòng ngủ, Lý Trí Hạo ngăn cản.

Hàn Tư Triết bị đè trên tủ quần áo, giữa hai chân kẹp chân dài người nào đó tiến vào, đùi ái muội cọ xát vài cái. Làm eo y nhũn ra.

“Làm, làm gì nha? Không phải nói đi công ty ăn cơm?” Hàn Tư Triết đỏ mặt hỏi.

Lý Trí Hạo không hồi, trực tiếp đè y hôn.

Hôn môi vang tiếng nước, hỗn loạn nức nở, sắc tình mà nghe làm người mặt đỏ tai hồng.

Môi răng chia lìa, Hàn Tư Triết chìm đắm trong thoải mái còn theo bản năng phun ra đầu lưỡi.

Lý Trí Hạo nhìn y đỏ mặt nửa hé miệng duỗi đầu lưỡi cảm thấy bụng căng thẳng. Không nhịn xuống dán chặt hạ thể hai người đều hơi hơi nổi lên, hung hăng cọ hai cái.

“A…”

Hàn Tư Triết nâng cằm, mắt mị lên. Hai chân vì đột nhiên mãnh liệt kí©h thí©ɧ kẹp chặt.

Lý Trí Hạo ngậm lỗ tai y liếʍ mυ"ŧ. Lỗ tai như bạch ngọc bị chơi đùa đỏ bừng.

Theo làn da, một đường hôn đến cổ và xương quai xanh.

Hàn Tư Triết mê ly, nhỏ giọng rêи ɾỉ, ôm cổ người hôn, ngón tay cắm vào tóc ngắn đối phương.

Bất tri bất giác lưng quần đã bị cởi, một bàn tay to duỗi vào.

“Tư Triết ca.”

Lý Trí Hạo thấp giọng, “Mới hôn ngươi vài cái, tiểu hoa liền ướt.”

“Ca thật sự mẫn cảm.”

Nghe vậy Hàn Tư Triết run run, mặt đỏ lấy máu, y muốn giãy giụa biện giải, nhưng ngón tay đối phương vẫn luôn ôn nhu vuốt ve hoa huyệt. Như mèo bị nắm sau cổ làm y không có sức nhúc nhích.

Y cảm giác được âm huyệt bị ngón tay đẩy ra, lộ ra bên trong đã ướŧ áŧ. Đầu ngón tay đầu tiên là vuốt ve âm đế. Nháy mắt y cảm thấy bụng nhỏ đau xót, gần như mất khống chế và sung sướиɠ làm chân y nhũn ra, chỉ muốn treo trên người Lý Trí Hạo, mở chân mặc đối phương muốn làm gì thì làm.

Lý Trí Hạo một bên ấn âm đế hơi hơi sưng lên một bên hỏi:

“Xoa nơi này thực thoải mái? Ân?”

Hơi nước làm tầm mắt y mông lung, gật đầu, thở dốc trả lời:

“Ngô ân… Là… A…”

Eo Hàn Tư Triết vặn vẹo lợi hại, còn thường thường kẹp chặt mông. Y cảm giác thư huyệt ẩn ẩn nhảy lên. Chậm rãi chảy ra chất lỏng.

Lý Trí Hạo dời ngón tay, sờ sờ huyệt khẩu, thấp giọng cười:

“Nhìn dáng vẻ thật sự là thoải mái. So với trước càng ướt. Đây là triều xuy phun nước sao?”

Hàn Tư Triết đột nhiên trợn tròn mắt, trong mắt lệ ý, lắc đầu, giọng nói ướt mềm:

“Không, không phải… Ta, ta không, không như vậy…”

Dâʍ đãиɠ.

Y ngượng ngùng nói ra.

Nhưng một giây bị nhét vào một đồ vật.

Hàn Tư Triết theo bản năng co chặt, mờ mịt hỏi:

“Trí Hạo, đây là cái gì?”

Lý Trí Hạo cười tủm tỉm, vẻ mặt ôn nhuận trong sáng: “Là khiêu đản.”

“Hôm nay ca ngậm khiêu đản bồi ta tới công ty ăn cơm.”

Bất luận Hàn Tư Triết xin tha nhận sai như thế nào, hắn cũng không cho phản kháng đưa y tới công ty.

Đúng là nhà ăn, người còn rất nhiều.

Lý Trí Hạo tìm một bàn bốn người an bài Hàn Tư Triết ngồi xuống, hắn múc cơm.

Hàn Tư Triết một người ở chỗ ngồi, có chút chân tay luống cuống. Nhưng y không có quá nhiều tâm tư phân cho xung quanh ầm ĩ. Y chỉ là không ngừng co rút tiểu huyệt, phòng ngừa khiêu đản rớt ra. Mặt hồng mang theo xuân ý liêu nhân.

Có hai người mặc tây trang bưng cơm đi tới, một người trong đó hỏi:

“Anh bạn, chỗ này có người ngồi sao?”

Hàn Tư Triết sửng sốt, theo bản năng có chút sợ hãi muốn xoay người chạy. Nhưng lại nghĩ đến trước khi Lý Trí Hạo đi muốn y ngoan ngoãn ở đây chờ. Y do dự vài giây, nhỏ giọng trả lời:

“Có.”

Hai người kia tìm chỗ khác ngồi.

Lý Trí Hạo bưng cơm trở lại, một bên đưa đũa muỗng cho y, một bên hỏi:

“Hai người kia hỏi chỗ ngồi sao? Hay đến gần ngươi?”

Hàn Tư Triết đá hắn một chân dưới bàn, xấu hổ buồn bực:

“Đừng nói hươu nói vượn. Người ta hỏi chỗ này có người ngồi chưa.”

Lý Trí Hạo ngồi bên cạnh, giơ tay nhéo đùi y, nghiêng đầu nói bên tai:

“Nếu ca đã dơ quần ta. Ta liền lộng ướt quần ca.”

Lộng ướt…

Hàn Tư Triết hồng thấu mặt. Y cắn môi dưới không dám nói bậy cái gì.

Vừa vặn có đồng nghiệp nhận ra Lý Trí Hạo, cười chào hỏi:

“Tổ trưởng. Nơi này không ai đi!”

Lý Trí Hạo gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi.

Bàn bốn người tức khắc đầy.

Một nam một nữ đồng nghiệp.

Nữ tên Lily, nàng có chút tò mò hỏi:

“Tổ trưởng. Đây là ai nha? Đồng nghiệp mới nhậm chức sao?”

Lý Trí Hạo mặt không đổi sắc trả lời: “Ái nhân của tôi.”

Ngữ khí bình tĩnh như nói hôm nay thời tiết không tồi.

Bọn họ sửng sốt, rồi mới hưng phấn đánh vỡ tiểu bí mật của tổ trưởng:

“Oa ô! Ái nhân ngài thật dễ nhìn.”

Hàn Tư Triết được khen mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng cắn cắn đũa.

Khiêu đản lấy tần suất không dễ phát hiện bắt đầu nhảy lên.

Y vốn vì mình bị thảo luận mà có chút khẩn trương, tức khắc đành phải vậy. Ngón tay siết chặt đũa, hai chân kẹp gắt gao.

Hàn Tư Triết phát hiện qυầи ɭóŧ ướt một mảnh nhỏ, dính hoa huyệt.

Đùi y run rẩy, buông chiếc đũa, hai tay nắm đầu gối. Nỗ lực khắc chế kɧoáı ©ảʍ không ngừng chồng chất.

Bởi vì ngồi gần, y không thể kêu Lý Trí Hạo tắt khiêu đản.

Trong lòng run sợ chờ Lý Trí Hạo cơm nước xong, Hàn Tư Triết có chút vội vàng túm túm tay áo đối phương. Ý bảo rời đi nhanh lên.

Lý Trí Hạo đáy mắt hiện lên ý cười, dùng khăn giấy xoa xoa miệng, lễ phép tạm biệt đồng nghiệp. Nắm tay Hàn Tư Triết rời đi.

Chỉ dùng một ngày, toàn bộ công ty đều biết đại soái ca mới lên chức Lý Trí Hạo có ái nhân.

Nam! Cực đẹp!

Mà vai chính còn đang ăn nói khép nép dỗ tức phụ nhi đâu.