Chương 15.

Tổ công tác thuận lợi hoàn thành một kế hoạch lớn, Lý Trí Hạo không có gì bất ngờ thăng chức.

Tuy kinh ngạc cảm thán tốc độ hắn thăng chức, nhưng đồng nghiệp cũng thật sự phục năng lực của hắn.

Mà Hàn Tư Triết cũng liên tục một thời gian mỗi ngày ra ngoài tìm Lý Trí Hạo đến nhà ăn công ty ăn cơm, trị liệu có chuyển biến tốt đẹp.

Ít nhất sẽ không vì người khác chủ động chào hỏi mà sợ hãi.

Kế hoạch thành công, Lý Trí Hạo vung tay quyết định cho mọi người trong tổ cuối tuần nghỉ ngơi.

Còn hắn đi hẹn hò với Hàn Tư Triết.

Nói đến cũng thật đáng buồn, Lý Trí Hạo về nước năm tháng, nhưng vẫn vội vàng không cùng Hàn Tư Triết ra ngoài hẹn hò một lần.

Nhẹ nhàng thở ra, nhanh định xong chuyện hẹn hò.

Bọn họ đến một nhà hàng tương đối xa hoa, cuối tuần người rất nhiều.

Tuy mỗi một bàn ăn đều cách nhau, nhưng vẫn làm Hàn Tư Triết có chút không thoải mái.

Y hơi khẩn trương, dùng nĩa ghim cà chua vài lần cũng chưa được. Nĩa bạc chạm vào dĩa phát ra tiếng thanh thúy.

Cái này làm y cảm thấy có chút nan kham mất mặt. Bởi vì xung quanh đều an tĩnh dùng cơm, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ giọng thì thầm.

Lý Trí Hạo biểu tình tự nhiên ghim cà chua đưa tới bên miệng y, cười cười, ôn nhu dỗ:

“Ta uy ca ăn một cái. Mở miệng.”

Hàn Tư Triết đỏ mặt, vươn đầu lưỡi liếʍ môi, cắn cà chua, khóe miệng tràn ra nước cà chua hồng hồng.

Lý Trí Hạo nâng cánh tay dùng ngón cái trêu chọc lau nước sốt, ngậm vào miệng mυ"ŧ.

Hàn Tư Triết vừa thấy, mặt đỏ hơn. Nhưng cũng nói không nên lời cái gì. Chỉ cắn môi dưới. Dời tầm mắt, sau đó lại trộm nhìn hắn.

Lý Trí Hạo bị đôi mắt nhỏ câu tâm ngứa, hắn nhanh chóng giải quyết thức ăn, ngồi xuống bên cạnh y.

Bọn họ đặt bàn bốn người. Trên ghế treo áo khoác hai người, một áo khoác tây trang, một cái là áo lông vũ mỏng.

Hàn Tư Triết dùng đầu gối chạm chạm Lý Trí Hạo, nhỏ giọng hỏi:

“Ngươi ngồi lại đây làm cái gì? Mau ngồi trở lại đi!”

Lý Trí Hạo không nói chuyện, cánh tay giật giật.

Trên bàn cơm bày khăn trải bàn, phía dưới bị che kín mít.

Trên quần jean có một bàn tay to rắn chắc hữu lực đang thong thả vỗ về chơi đùa.

Hàn Tư Triết xấu hổ, đuôi mắt phiếm hồng dùng ánh mắt ngăn lại Lý Trí Hạo. Không nghĩ tới nhìn như vậy ngược lại làm người càng muốn khi dễ y.

Lý Trí Hạo đầu tiên là dùng hổ khẩu từ đầu gối cọ đến đùi Hàn Tư Triết. Tay hướng giữa hai chân bao ở hạ bộ hơi phồng lên, xoa vòng.

Hàn Tư Triết cắn chặt răng, chau mày, có chút ủy khuất bị khi dễ. Y muốn đối phương dừng tay, lại ẩn ẩn không hy vọng dừng.

Ngón giữa theo khoá kéo quần jean, đè đè tiểu hoa.

Hàn Tư Triết nháy mắt kẹp chặt đầu gối, âm huyệt nhảy nhảy. Eo cũng run rẩy.

Y nhỏ giọng xin tha: “Trí Hạo… Đừng…”

Lý Trí Hạo mềm lòng, thu tay về. Cắn lỗ tai y thấp giọng:

“Chờ lát nữa cùng ta vào nhà vệ sinh.”

Người phục vụ thấy bàn không ai ngồi, hỏi đồng nghiệp cách đó: “Khách hàng chỗ đó đâu?”

Đồng nghiệp đáp: “Đi WC.”

Người phục vụ dặn dò, “Trông giữ quần áo khách hàng.”

“Ừm. Yên tâm.”

Mà trong một gian cuối cùng trong WC.

Hai nam nhân ở bên trong.

Hàn Tư Triết ngồi trên bồn cầu, quần đã bị cởi treo ở trên móc. Áo hoodie che đậy qυầи ɭóŧ màu trắng, hai chân dài lỏa lồ. Đầu gối có chút phiếm hồng, sờ lên lạnh lạnh.

Lý Trí Hạo từ trong túi lấy ra tới một cái hộp, mở ra tới phát hiện là đồ vật rất kỳ quái.

Hàn Tư Triết khó khăn hỏi, “Đây, đây là cái gì?”

Hắn cười tủm tỉm, “Một món đồ chơi rất có ý tứ.”

Thứ này là máy tự an ủi. Bàn tay lớn, nhựa dẻo, phía trước nhô lên, mặt sau có cái đuôi nhỏ, khắc hoa văn cánh hoa, có hạt châu.

Lý Trí Hạo ngồi xổm xuống cởϊ qυầи lót y đến đùi, rồi mới động thủ giúp Hàn Tư Triết mang món đồ chơi này.

Y nhịn không được cau mày, “A… Cái này, có thể bị người nhìn ra hay không…”

Lý Trí Hạo giúp y mặc qυầи ɭóŧ, cười cười không trả lời.

Hàn Tư Triết mặc chỉnh tề đứng lên, đi hai bước bắt đầu chân mềm.

Âm đế bị cọ tới cọ đi, mang theo kí©h thí©ɧ, mềm thịt bị căng ra, bên trong phân bố nước sốt chảy ra. Hạt châu cũng bị nhét vào tràng đạo, vì thật nhỏ thật ra không đau. Theo đi lại nhẹ nhàng cọ xát, ngược lại có chút ngứa nói không nên lời.

Hai mắt y thủy nhuận, gương mặt nhiễm đỏ ửng, xuân sắc liêu nhân. Hơn nữa ngũ quan vốn xinh đẹp, vẫn luôn chọc người đi ngang qua quay đầu nhìn.

Lý Trí Hạo trong lòng không vui, trở lại chỗ ngồi trực tiếp tính tiền dẫn người rời đi.

Bên ngoài thời tiết mùa đông có chút lạnh, mới ra nhà hàng, thở ra biến thành hơi trắng.

Lý Trí Hạo mặc áo khoác, nổi bật chân dài vai rộng, bộ dáng tuấn đĩnh cực kỳ. Hắn nghiêm túc quàng khăn cổ cho Hàn Tư Triết.

Mặc mặc quần jean, áo hoodie đen, áo lông vũ đen. Thoạt nhìn như sinh viên.

Lý Trí Hạo hỏi: “Ca có muốn xem phim? Ta nghe người khác nói, hẹn hò nhất định phải xem phim kinh dị.”

Hàn Tư Triết không quá thích rạp chiếu phim đông người, nhưng y lại bị một câu cuối cùng dao động.

Do dự một lát đáp ứng rồi.

Vào rạp chiếu phim, mua vé ghế tình nhân.

Vào phòng chiếu mới phát hiện hôm nay rất nhiều cặp tình nhân xem phim. Ngồi gần đầy phòng

Hai người tìm được chỗ ngồi xuống.

Ghế tình nhân có thiết kế vặn được hai tay vịn, hai người có thể ngồi cùng nhau. Nam sinh cũng có thể ôm nữ sinh vào ngực.

Lý Trí Hạo đương nhiên vặn bung ra, rồi mới một cánh tay ôm Hàn Tư Triết. Còn nghiêng đầu hôn hôn tóc đối phương.

Phòng tắt đèn, bắt đầu chiếu phim.

Mới vừa mở đầu, Hàn Tư Triết phát hiện có người tới trễ ngồi bên cạnh. Nháy mắt không được tự nhiên, hận không thể cả người ngồi ở trong ngực Lý Trí Hạo.

Lý Trí Hạo đương nhiên là nhận thấy được người trong lòng đột biến cứng đờ. Hắn đút tay vào túi, đè đè.

“A!”

Hàn Tư Triết bị bất ngờ chấn động dọa đến kinh hô ra tiếng.

May mắn chính là, vừa lúc một mặt quỷ xuất hiện trên màn hình, rất nhiều cô gái hét lên, át giọng y.

Thư huyệt bị liên chấn động không ngừng tê mỏi, hoa môi cũng tê dại. Kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng tích lũy ở bụng nhỏ làm Hàn Tư Triết sợ hãi xoắn chặt hai chân, huyệt khẩu kịch liệt co rút lại phun ra nuốt vào món đồ chơi.

Y túm chặt quần áo Lý Trí Hạo, y bất chấp điện ảnh, ướt mắt xin khoan dung:

“Trí Hạo… Không cần như vậy… Tắt đi…”

Lý Trí Hạo ôn nhu hôn hôn trán y, như đang an ủi người yêu bị dọa đến, hắn giọng:

“Tư Triết ca nói với ta, tiểu hoa đã ướt rối tinh rối mù phải không? Ân?”