Chương 13.Tối hôm qua là đêm đầu tiên của hai người.

5 năm tưởng niệm và tình yêu trào dâng. Trực tiếp làm bắn không ra mới khó khăn lắm ngừng lại.

Mặt trời lên cao, Lý Trí Hạo tỉnh lại đã 9 giờ. 5 năm qua hắn chưa từng ngủ nhiều như thế.

Tuy thời gian ngủ không dài, nhưng tinh thần phấn chấn.

Đầu ngón tay khảy đầu tóc người ngủ say, mặt mang theo ý cười bản thân cũng không phát hiện.

Lý Trí Hạo yêu thương hôn hôn mặt nhỏ Hàn Tư Triết ngủ đến đỏ bừng.

Hôn một cái, nhìn một cái, lại hôn một cái.

Lý Trí Hạo không biết mệt hôn nửa giờ mới thỏa mãn xốc chăn đi rửa mặt.

Động tác thuần thục nấu cháo trắng, chiên trứng gà và chân giò hun khói, còn rán bánh vàng óng ánh, bên trong điểm xuyết hành lá.

Thấy Hàn Tư Triết vẻ mặt mệt mỏi, Lý Trí Hạo không nỡ gọi người rời giường đi ăn cơm. Hắn để lại lời nhắn, ra ngoài.

Xe hơi màu đen điệu thấp ngừng cách công ty Hàn gia không xa.

Lý Trí Hạo gọi điện thoại: “Dì ơi. Con ở gần công ty. Nhờ dì nói với thúc thúc, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi.”

Mẹ Hàn mẫu liên tục đáo ứng, mở cửa văn phòng ba Hàn, nói:

“Lão công. Trí Hạo hài tử kia hẹn chúng ta ăn cơm. Ông mau làm xong công tác. Đừng để hài tử đợi lâu.”

Mí mắt ba Hàn mạc danh nhảy nhảy, lên tiếng. Nhanh hơn tốc độ xử lý.

11 giờ ở phòng ăn nhà hàng Lệ Đạt.

Ba người cùng nhau dùng cơm trong bầu không khí hòa hợp.

Lúc ba mẹ Hàn phụ ăn xong, Lý Trí Hạo đột nhiên nghiêm mặt nói:

“Thúc thúc dì. Con có chuyện muốn nói cho hai người.”

Hai vợ chồng buông đũa, cũng nghiêm túc.

Lý Trí Hạo đứng dậy, đẩy ra lưng ghế. Khuỵ đầu gối, trực tiếp quỳ trước hai vị trưởng bối.

“Thực xin lỗi thúc thúc dì, con và Tư Triết ca ở bên nhau.”

Sắc mặt lập tức mẹ Hàn không tốt, ẩn ẩn mang theo không thể tưởng tượng và tức giận.

Ba Hàn phụ lúc trước đã mơ hồ đã nhận ra một ít manh mối, không giật mình như vậy. Nhưng sắc mặt cũng không tốt chỗ nào.

Lý Trí Hạo chân thành, “Là con theo đuổi Tư Triết ca. Từ nhỏ con đã thích y. Con mặt dày mày dạn ở sau lưng muốn y đáp ứng con. Y chịu không nổi con, đã đáp ứng.”

Mẹ Hàn hít sâu, “Trí Hạo. Dì vẫn luôn con là con trai thứ hai. Hai con từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Như thế nào sẽ…”

Lý Trí Hạo cúi đầu thành thật nhận sai, “Là con sai. Ngay từ đầu Tư Triết ca không thích con. Con dụ y, đuổi theo y. Là con mang Tư Triết đi con đường này. Ngài muốn mắng đánh con đều tiếp nhận, nhưng con không thể cùng Tư Triết ca chia tay.”

“Con còn muốn cầu hôn y, qua cả đời.”

Ba Hàn cười lạnh một tiếng, “Cậu xuất ngoại học chính là quản lý công ty đi?”

Lý Trí Hạo nhíu mày một chút, trả lời một tiếng dạ.

Ba Hàn trên dưới đánh giá, trong mắt có lạnh lẽo, “Ngươi biết Tư Triết thân thể đặc thù. Nó rất khó tìm người yêu, hơn nữa không am hiểu quản lý công ty, chỉ biết vẽ tranh đọc sách. Cậu thật sự thích con ta, hay coi trọng công ty ta?”

Lý Trí Hạo mặt không đổi sắc, không nhanh không chậm quỳ nói:

“Không có. Con học quản lý, xác thật là vì xử lý công ty thúc thúc. Nhưng không phải vì được công ty này. Con chỉ vì cho Tư Triết ca một tương lai vô ưu vô lự. Con không nghĩ đến lúc ngài cùng và dì về hưu, mạnh mẽ đẩy y vào công ty. Con chỉ muốn để y làm chuyện mình thích. Mọi chuyện còn lại con sẽ giúp y giải quyết.”

Mẹ Hàn nghe có chút động dung. Lý Trí Hạo là hài tử nàng từ nhỏ nhìn tới lớn, bản thân có bao nhiêu ưu tú nàng cũng biết. Tuy cha mẹ Lý Trí Hạo làm nghệ thuật, nhưng tuyệt đối không phải người không có tiền. Tài sản nhà bọn họ cũng không thiếu. Bằng không cũng sẽ không làm hàng xóm với nhà mình.

Nàng nhìn về phía chồng mình, thần sắc chần chờ, hiển nhiên là tin hơn phân nửa.

Ba Hàn cũng không mềm lòng, làm thương nhân đều tương đối lý trí:

“Nói dễ nghe. Đến lúc đó trở mặt cậu đuổi con ta đi thì sao? Tư Triết đơn thuần, bị cậu lừa còn kiếm tiền cho cậu. Chúng ta già rồi, khẳng định không thể so cậu tuổi thanh niên.”

Lý Trí Hạo nghe xong lại thở một hơi, hắn thậm chí mang ý cười:

“Nếu thúc dì chỉ lo lắng cái này mà không phải phản đối hai con ở bên nhau. Con an tâm rồi. Con làm trợ lý cho Tư Triết ca, giúp y xử lý công ty. Mỗi tháng phát một chút tiền lương cho con là được. Con sẽ không động cổ phần của y. Nếu thúc không tin chúng ta có thể ký hợp đồng. Con làm công cho Tư Triết ca. Y muốn khai trừ con có thể khai trừ. Y muốn con cút đi con sẽ cút đi.”

Sắc mặt ba Hàn lúc này mới đẹp một chút. Thật ra có thể nói là thở nhẹ một hơi.

Tuổi ông cũng không nhỏ. Lúc trước mẹ Hàn hơn ba mươi tuổi sinh Hàn Tư Triết, thân thể liền không bằng trước. Vợ chồng hai người cũng không muốn có con tiếp. Cho nên phát hiện con trai nửa điểm đầu óc làm ăn và hứng thú đều không có, ba Hàn lo lắng rất lâu.

Hàn Tư Triết là bảo bối bọn họ già mới có, bọn họ luôn luôn cho con trai tự do. Hầu như không cưỡng bách Hàn Tư Triết đi làm cái gì. Nhưng công ty phải có người kế thừa mới đúng.

Hiện tại, vấn đề này giải quyết.

Ông vẫy vẫy tay, “Đứng lên đi. Đừng quỳ.”

Lý Trí Hạo nghe lời đứng lên, vỗ vỗ đầu gối. Hắn đứng thẳng tắp đĩnh bạt, bộ dáng anh tuấn. Không cười có trầm ổn và đáng tin cậy gia trưởng thích.

Mẹ Hàn từ nhỏ đã thích Lý Trí Hạo, cảm thấy hắn luôn chiếu cố con mình rất tốt. Vốn tưởng rằng là bạn tốt, không nghĩ tới cũng tồn tâm tư khác.

Bà thở dài, “Trí Hạo à. Con nhất định phải tốt với Tư Triết của chúng ta. Hiện tại nó chịu không nổi thương tổn.”

Lý Trí Hạo nghĩ tới cái gì, mắt tối sầm lại. Hắn kiên định trả lời: “Dì. Ngài yên tâm đi.”

Chuyện vừa chuyển, lại mang theo ý cười: “Mẹ con nói. Con dám có lỗi với Tư Triết ca. Nàng trực tiếp thay Tư Triết ca đánh gãy chân con. Làm con thành thành thật thật ở bên người Tư Triết ca thương y yêu y.”

Mẹ Hàn vừa nghe, có chút kinh ngạc:

“Cha mẹ con đã biết?”

Lý Trí Hạo gật gật đầu, “Biết. Bọn họ rất thích Tư Triết ca, không phản đối chúng con ở bên nhau. Mẹ con còn nói. Chờ con và Tư Triết ca kết hôn, nàng muốn mang theo Tư Triết ca ra nước ngoài đi xem triển lãm nghệ thuật.”

Dứt lời còn có chút bất đắc dĩ.

Mẹ Hàn bị chọc cười, nàng cười gật gật đầu, “Này là chuyện mẹ con có thể làm được.”

Lý Trí Hạo thu liễm tươi cười, một lần nữa nghiêm túc:

“Thúc dì. Con sẽ tốt với Tư Triết ca. Hai người cứ an tâm.”

Hắn khom lưng khom lưng.

“Cảm ơn hai người không ngăn cản con và Tư Triết ca ở bên nhau.”

Ba Hàn phụ một tiếng.

“Qua hai ngày tới công ty thực tập.”

“Dạ.”