Chương 10

Thời học sinh luôn là trong chớp mắt.

Tới tháng 11, học kỳ 1 lớp 12, Hàn Tư Triết phải thu xếp đồ vật đi tham gia tập huấn mỹ thuật.

Y có bản lĩnh vẽ tranh, cho nên đi trễ.

Tuy đi không sớm, nhưng thời gian tập huấn mỹ thuật đai. Khi trở về phải là gần ba tháng.

Lúc Lý Trí Hạo biết được mặt đều đen, mặt thanh tuấn cười ôn hoà trở nên âm trầm.

Hàn Tư Triết ngồi ở mép giường, nhìn hắn ra ra vào vào bỏ đồ vào rương hành lý y.

Y muốn hỗ trợ, mới vừa duỗi tay đã bị người nào đó có chút dùng sức chụp ra một bên.

Hàn Tư Triết chu chu môi, trong lòng cảm thấy cậu em xấu đen mặt còn vội vàng thu thập hành lý cho mình có chút buồn cười.

Nhưng thật ra trong lòng y cũng có chút không nỡ.

Y nhớ lại từ nhỏ tới giờ chưa cùng Lý Trí Hạo tách ra lâu như thế đâu.

Vẫn luôn được chăm sóc lớn lên, tuổi tác càng lớn, ngược lại càng ỷ cậu em nhỏ hơn mình một tuổi

Hàn Tư Triết mở miệng, “Ngươi không dạy ta thu thập hành lý, chờ đến tập huấn xong về nhà làm sao bây giờ?”

Lý Trí Hạo tay chân lanh lẹ kéo khóa kéo hành lý, đẩy đến một bên, “Ta sẽ đi đón ngươi. Hảo hảo vẽ là được. Cái khác đều không cần ngươi nhọc lòng.”

Hàn Tư Triết quơ quơ chân, trong lòng ngọt tư tư.

Lại không tình nguyện, tới ngày nên đi vẫn phải đi.

Lý Trí Hạo xin nghỉ, bồi Hàn Tư Triết cùng tới chỗ tập huấn.

Rồi mới lại là trải giường, thay vỏ chăn cái gì.

Sau khi nhìn thấy ba học sinh khác ra ngoài, Lý Trí Hạo đè Hàn Tư Triết trên giường hung hăng hôn.

“Không được gọi cho bọn họ thấy thân mình!”

Hàn Tư Triết bị hôn miệng đau, liên tục đồng ý.

Cọ xát đến một khắc cuối cùng, Lý Trí Hạo mới rời đi.

Hai người xa nhau 5 tháng.

Đương nhiên, thời gian Hàn Tư Triết huấn luyện, Lý Trí Hạo cũng không nhàn rỗi.

Hắn dùng thời gian này chuẩn bị thủ tục xuất ngoại, chọn tốt đại học ở nước ngoài.

Rườm rà trong đó không cần nói tới.

Chờ Hàn Tư Triết trở về, còn ba tháng nữa thi đại học.

Hai người vội vàng chuẩn bị thi đại học, Lý Trí Hạo cũng không tìm được cơ hội nói mình đi du học.

Nhìn Hàn Tư Triết nghiêm túc học tập, chờ mong cuộc sống đại học tốt đẹp của hai người, lời nói mỗi khi tới bên miệng liền nuốt xuống.

Ba tháng do do dự dự thoảng qua.

Thi tiếng Anh xong. Lý Trí Hạo ngồi xuống ở trường thi.

Cán bộ kiểm tra trường thi kỳ quái hỏi hắn sao còn không đi. Hắn mới như bừng tỉnh hoàn hồn, đối lão sư cười cười, cầm đồ vật rời đi.

Cổng trường trống rỗng, chỉ còn lại một chiếu xe hơi màu đen chờ dưới mưa nhỏ tí tách tí tách.

Lý Trí Hạo mở cửa xe, ngồi bên trong nghiễm nhiên là cha mẹ hắn.

Mẹ Lý ôn nhu hỏi hắn: “Thi như thế nào?”

Cũng không nhắc chuyện đợi bên ngoài lâu như vậy.

Lý Trí Hạo trầm mặc vài giây, không đi quản cha nhìn kính xem hắn, quay đầu nhìn tầng mây xám nhạt, không lạnh không nhạt: “Còn có thể.”

“Có nắm chắc lấy được thư nước ngoài thông báo trúng tuyển sao?”

Lý Trí Hạo nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài, mưa nhỏ làm cảnh sắc trở nên mông lung.

“Không nắm chắc là con có thể không đi?”

Trong lúc nhất thời, trong xe an tĩnh.

Qua hồi lâu giọng mẹ Lý êm tai mới lại vang lên, Lý phụ ẩn ẩn thở dài.

“Trí Hạo, ba mẹ vì tốt cho con. Cũng là vì Tư Triết.”

Lý Trí Hạo không tiếp lời, đôi mắt quạnh quẽ không hề chớp mắt nhìn vệt nước trượt xuống cửa sổ xe.

Xe hơi đen càng đi càng xa trong mưa.

Sau đó có điểm, hai người đều không tồi. Hàn Tư Triết có thể vào đại học mỹ thuật chuyên nghiệp nhất trong nước. Mà Lý Trí Hạo cũng nhận được email trúng tuyển.

Thư thông báo trúng tuyển hai người đều ở trên đường, lại phi thường trùng hợp cùng một ngày đưa tới nhà.

Lấy được thư thông báo trúng tuyển, Hàn Tư Triết điện thoại cũng chưa gọi cho ba mẹ Hàn phụ, mang dép lê chạy tới đối diện.

Cửa không đóng, y đi vào gặp được giọng Lý mẫu vui mừng.

“Chúc mừng con trai, có thể đi nước ngoài học đại học.”

Tràn ngập kích động bị một câu như nước đá đổ xuống đầu, trong nháy mắt Hàn Tư Triết thậm chí không thể lý giải câu đó.

Y thậm chí hoang đường nghĩ, Lý Trí Hạo là có em trai song bào thai không muốn người biết sao?

Bằng không vì cái gì Lý Trí Hạo cầm trên tay một lá thư đại học nước ngoài thông báo đâu?

Hoảng hốt bị ai túm đi, phát giác mình tới phòng ngủ người nào đó.

Hàn Tư Triết ẩn ẩn run rẩy, sắc mặt trắng dọa người mà không biết, cố tình còn cẩn thận dè dặt cười:

“Trí Hạo… Không, không phải ngươi muốn xuất ngoại đúng không?”

Lý Trí Hạo trừ bỏ khi còn nhỏ chiến tranh lạnh chưa từng mặt vô biểu tình nhìn y như vậy.

Hàn Tư Triết lại tới gần một bước, y cũng chưa phát giác giọng mình bén nhọn:

“Không phải ngươi muốn xuất ngoại đi?! Nói chuyện!”

Giọng Lý Trí Hạo có chút ách, giống như cái búa toà án tuyên bố kết quả.

“Là ta muốn xuất ngoại.”

Hốc mắt hồng lấy máu, Hàn Tư Triết run lợi hại, như lòng đầy lửa giận sắp phun trào, y lạnh giọng chất vấn:

“Vì cái gì? Vì cái gì một hai phải xuất ngoại? Vì cái gì không nói cho ta?”

Lý Trí Hạo ở trong lòng yên lặng trả lời: Bởi vì ta cũng không muốn xuất ngoại lại không thể không đi. Bởi vì ta thích ngươi như vậy, nơi nào nỡ làm ngươi khó chịu như vậy.

Bộ dáng Hàn Tư Triết không rớt nước mắt càng làm tim hắn đau, hắn nâng giơ tay ôm người vào ngực, lại bị y đẩy.

Hàn Tư Triết lui lại mấy bước, cúi đầu, “Quên đi. Dù sao muốn xuất ngoại, nói nhiều cũng vô nghĩa.”

Lưu lại một câu, y quay đầu nhanh chóng rời đi. Lúc đi ngang qua phòng khách, lần đầu tiên không tạm biệt ba mẹ Lý.

Mẹ Lý nhìn đến mặt y nan kham mặt và mắt đỏ bừng, sắc mặt trầm xuống. Nàng và ba Lý liếc nhau, trực tiếp đứng dậy lên lầu.

Đối mặt con trai ngồi trên giường có chút thất hồn lạc phách, mẹ Lý hiện lên một tia không đành lòng, nhưng ngữ khí vẫn kiên định:

“Lý Trí Hạo! Lúc trước con đáp ứng mẹ thế nào? Con nói sẽ che giấu tâm tư không kéo Tư Triết xuống nước? Con đáp ứng mẹ chờ đi du học trải việc mấy năm nay, hiểu rõ là thích hay thói quen mới nói cho Tư Triết tâm ý của con?”

Hốc mắt Lý Trí Hạo hồng như dã thú sắp bạo nộ, hắn nghiến răng nghiến lợi:

“Con thích y! Con đã sớm thích y! Là mẹ! Là mẹ và ba ba không tin con! Là hai người một hai phải bức con xuất ngoại!”

Sắc mặt ba Lý bình tĩnh, giọng ổn trọng: “Con nhìn xem bộ dáng con dữ tợn hiện tại. Con cảm thấy chúng ta có thể tín nhiệm con sẽ không xúc phạm Tư Triết sao? Con thậm chí ước định từ đầu cũng chưa tuân thủ.”

Lý Trí Hạo một bên cười một bên rớt nước mắt, “Con không cho y thích con sớm một chút, mấy năm con đi y yêu người khác làm sao bây giờ? Con là vì có tương lai cùng y càng tốt mới đáp ứng hai người xuất ngoại. Y cùng người khác ở bên nhau còn có tương lai cái rắm!”

Trong phòng an tĩnh hồi lâu, ba Lý quyết định: “Hôm nay liền đưa con xuất ngoại. Bên kia đã có phòng cho con ở. Chúng ta cũng sẽ bồi con ở nước ngoài đọc sách.”

Lý Trí Hạo cự tuyệt, “Không được! Con còn chưa giải thích với y! Con còn chưa dỗ y!”

“Để con dỗ Tư Triết ở trong nước chờ con mấy năm? Vạn nhất con ở nước ngoài thích người khác đâu? Tư Triết làm sao bây giờ? Người trẻ tuổi có bao nhiêu không xác định ba rõ ràng hơn con. Không thương lượng, một lát trực tiếp cùng chúng ta tới sân bay.”

Sân bay.

Lý Trí Hạo mặt vô biểu tình hướng mẹ Lý muốn tịch thu điện thoại, “Dù sao con cũng phải nói cho y một tiếng con đi rồi đi.”

Mẹ Lý do dự một chút, vẫn là đưa cho hắn.

Đối mặt khung tin nhắn, Lý Trí Hạo xóa sửa rất nhiều lần cũng chưa ấn gửi đi. Thẳng đến đã đến giờ, mới cắn răng gửi tin nhắn đi.

Hàn Tư Triết vừa về liền tắt điện thoại, ở ngày thứ ba mới thấy được tin nhắn.

—— Chờ ta.

Y đứng trước cửa sổ, nhìn mây bay trên trời xanh.

Câu nói nhỏ như đường trắng máy bay hôm trước lướt qua bầu trời lưu lại bị gió thổi tan.

“Trí Hạo, ngươi đừng đi.”