Chương 9

Cơ bắp thiếu niên treo mồ hôi, đong đưa thọc vào rút ra, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ da đầu tê dại.

Cuối cùng lúc Hàn Tư Triết nâng lên cái mông co rút lại lần nữa đạt tới cao trào thống thống khoái khoái bắn ra.

Phòng không tiếng động.

Hai người tương điệp, hô hấp giao hòa.

Đột phá một tầng cửa, thân phận hai người đã đổi, trở nên so ngày xưa càng thêm thân mật.

Thời gian yêu đương ngọt ngào khẽ meo meo qua nhanh.

Hai người tiến vào học kỳ hai lớp 11, sinh nhật Hàn Tư Triết 17 tuổi sắp tới.

Lý Trí Hạo vẫn luôn không biểu hiện ra đưa quà gì. Vì thế Hàn Tư Triết còn phát giận, cuối cùng bị em trai xấu nhéo mông hôn một trận dỗ.

Ngày sinh nhật cha mẹ Hàn Tư Triết đều ở nhà. Ba mẹ Hàn vào nhà, tài xế Tiểu Vương đi theo xách đầy tay.

Hàn Tư Triết chỉ chỉ các loại túi hàng hiệu, hỏi: “Ba mẹ, đây là hai người mua quà sinh nhật cho con?”

Má Hàn bưng lên hồng trà bác người hầu pha tốt uống một ngụm đỡ khát, mở miệng giải thích:

“Không phải. Này đó đều là thúc thúc bá bá mua tới đưa cho con. Chờ đến sang năm con 18 tuổi, trong nhà khẳng định tổ chức party, lúc ấy so này nhiều hơn.”

Hàn Tư Triết nhíu nhíu mi, không vui: “Thật là làm khó thân thích còn phải nhớ rõ sinh nhật con mua lễ vật đưa tới lấy lòng.”

Ba Hàn sắc mặt trầm xuống, “Đây là nhân tình lui tới! Làm buôn bán ai không như vậy! Con cho rằng vẫy tay người ta sẽ lập tức ký hợp đồng với con?”

Hàn Tư Triết còn muốn nói cái gì, tay đã bị Lý Trí Hạo nắm nhéo nhéo, bất mãn nhíu nhíu mi cuối cùng không nói một chữ.

Lý Trí Hạo cười đến trong sáng ôn hòa, mở miệng thay bạn trai nói:

“Hàn thúc, ngài đừng nóng giận. Tư Triết ca vẫn là học sinh, một ít đạo lý đối nhân xử thế không hiểu cũng là bình thường. Ta quay đầu lại nói với y. Ngài một đường trở về cũng vất vả, dì Trương đã làm cơm tốt, chúng ta tới bàn ăn ăn cơm.”

Nói mấy câu liền giảm không khí.

Bốn người vừa nói vừa cười vào phòng ăn ăn cơm.

Lý Trí Hạo chú ý tới người bên cạnh suy sút, thừa dịp ba mẹ Hàn nói chuyện công ty với nhau, tiến đến Hàn Tư Triết bên tai.

“Ta mua bánh kem cho ngươi, đêm nay đến nhà ta ngủ.”

Hàn Tư Triết rụt rụt vai, ốc tai ngứa làm lỗ tai đỏ lên.

Lý Trí Hạo nhìn vài giây, đầu lưỡi chống lại hàm trên, nhéo ngón tay ẩn nhẫn xúc động muốn liếʍ cắn vành tai hồng ngọc.

Ăn cơm xong dùng khăn giấy lau miệng, Lý Trí Hạo chủ động mở miệng:

“Thúc thúc, dì, con mang Tư Triết ca đến nhà con ngủ. Con chuẩn bị quà đặt ở nhà.”

Ba mẹ Hàn đối Lý Trí Hạo thực yên tâm, bọn họ cảm thấy tiểu hài nhi đối diện hiểu chuyện nhiều hơn con mình.

“Đi đi đừng ngủ quá muộn.” Mẹ Hàn quan tâm nói một câu.

Nhưng những lời này chú định thực hiện không được.

Hàn Tư Triết đỏ mặt trừng nam hài nhi không biết xấu hổ cười tủm tỉm. Y xấu hổ buồn bực nói lắp:

“Ngươi, ngươi, đây là quà ngươi đưa?!”

Ở thổi tắt ngọn nến, người nào đó đưa cho y một cái túi quà tặng, nói là quà sinh nhật kêu y mở ra.

Kết quả vừa mở ra y muốn khép lại.

Hộp quà tinh mỹ đặt một đôi nhũ kẹp cao su đen cao su, phía dưới có bốn cái lục lạc nhỏ, hai cái hồng hai cái lam. Chạm vào một chút sẽ phát ra tiếng chuông thanh thúy.

Trừ bỏ nhũ kẹp, còn có hai cái khiêu đản. Một cái màu hồng nhạt, một cái màu lan.

Lý Trí Hạo mi mắt cong cong, cười đến phúc hậu vô hại, tiếng nói còn mang theo trong trẻo:

“Ca thích sao? Ta chọn thật lâu.”

Em trai xấu này hiện tại cực kỳ giống bạn trai đưa hoa hồng lãng mạn cho bạn gái nhỏ.

Mặt anh tuấn cười mê người làm tim Hàn Tư Triết đập nhanh hơn, gương mặt nhiễm hồng. Y đặt hộp quà lên bàn, hai tay không biết đặt chỗ nào, cũng không biết nên đáp thích hay không thích.

Lý Trí Hạo dùng ngón trỏ từ bánh kem quẹt một chút bơ bôi lên môi y.

Trong ánh mắt người có chút buồn bực, trực tiếp hôn lên.

Sau đó hết thảy đều thuận lý thành chương.

Ở trong biển tìиɧ ɖu͙© bị cuồn cuộn bọt sóng đẩy đến đỉnh, Hàn Tư Triết đầu vựng vựng mơ hồ không biết đang ở nơi nào. Cảm giác mình như bơ bánh kem bơ, muốn hòa tan.

Lý Trí Hạo nhân cơ hội dụ y mang thử xem.

Y đáp ứng rồi.

Nhũ kẹp mới vừa kẹp lấy đầṳ ѵú đau, nhưng rất nhanh biến thành tê tê, không có cảm giác đau lắm. Nguyên nhân là vì không cảm giác, Hàn Tư Triết ngược lại đặc biệt muốn cho Lý Trí Hạo cắn hai cái.

Hắn ấn eo y, làm y dẩu mông lên cọ dươиɠ ѵậŧ. Tuyến tiền liệt chảy ra dâʍ ɖị©ɧ làm kẽ mông ướt dầm dề. Cọ xát lên càng trơn trượt.

Côn ŧᏂịŧ y lay động ở không trung bị em trai xấu nắm không cho tiết. Hàn Tư Triết không có biện pháp đành phải tăng lớn biên độ vặn vẹo. Làm mông thịt trên dưới động loát dương cụ hắn. Hai nhũ kẹp trước ngực vang lên tiếng lục lạc.

Bản năng khát cầu tiết tinh, Hàn Tư Triết ngập trong kɧoáı ©ảʍ cực hạn nghe được tiếng chuông lập tức thanh tỉnh không ít. Y đỏ mặt như giây tiếp theo sẽ chảy máu. Thân mình cứng đờ bất động.

Lý Trí Hạo mất giọng cười một chút, biết nghe lời động lên. Dươиɠ ѵậŧ cắm vào giữa hai chân y, nhanh chóng thọc vào rút ra lên. Cọ tiểu hoa môi hơi sưng lên. Huyệt khẩu phun ra một cổ thanh dịch xối ở cán. Làm động tác trừu cắm phát ra tiếng nước da^ʍ mĩ.

Lục lạc còn điên cuồng biểu hiện tồn tại. Theo Lý Trí Hạo dùng sức đinh đang rung động. Làm Hàn Tư Triết từ thanh tỉnh đến cảm thụ kɧoáı ©ảʍ tiểu hoa bị cọ xát và tê mỏi.

Y phát giác âʍ đa͙σ thế nhưng ẩn ẩn nhảy lên, loại chờ mong nói không nên lời làm y đỏ mắt. Cảm thấy bản thân quá mức dâʍ đãиɠ mà rớt khởi nước mắt.

Lý Trí Hạo thả chậm tốc độ, qυყ đầυ đỉnh đỉnh đùi căn, thở dốc hơi dồn dập nhưng vẫn không mất ôn nhu:

“Sao ca khóc? Nơi nào không thoải mái?”

Hàn Tư Triết thút tha thút thít không trả lời, ngẫu nhiên nức nở như sâu nhỏ cắn cắn tim hắn.

Lý Trí Hạo kéo người vào ngực, thân mật mυ"ŧ hôn lỗ tai và cằm Hàn Tư Triết, thấp giọng dỗ:

“Có phải không thích tiểu lục lạc? Chúng ta không đeo được không? Bảo bối nhi không khóc.”

Hắn gỡ nhũ kẹp xuống, thấy hai mắt người nào đó đẫm lệ mông lung còn nhìn chằm chằm tay mình, không tiếng động cười một chút, bỏ nhũ kẹp trên bàn bên giường.

Lý Trí Hạo dùng ngón cái khảy đầṳ ѵú hơi cứng, “Đau không? Chúng ta đổi cái thoải mái được không?”

Hàn Tư Triết không biết em trai xấu muốn làm cái gì, gạt lệ hàm hồ ân.

Rồi mới thấy người nào đó không biết từ chỗ nào lấy tới băng cá nhân, một tay khác còn cầm khiêu đản.

Hàn Tư Triết trợn tròn mắt!

Nước mắt chảy ra, không tiếng động rơi xuống trong chăn.

Khiêu đản chấn động biên độ nhỏ bị băng cá nhân dán trên đầṳ ѵú y.

Ca ca khóc lợi hại hơn.

Lý Trí Hạo sao có thể như vậy a!

Y bị đè lại tay lêи đỉиɦ đầu, vặn vẹo vòng eo ngư rắn, hai chân cũng không ngừng đá.

Lý Trí Hạo dùng ngón tay lấp kín tiểu gia hỏa nào đó phun tϊиɧ ɖϊ©h͙, dùng đại gia hỏa mình thân mật cọ.

Hắn hàm chứa ý cười nói: “Ca kêu dễ nghe chút, như vậy ta sẽ bắn mau một chút. Ta không bắn, ca cũng không thể bắn nga.”

Hàn Tư Triết ưỡn ngực cong eo, nói chuyện không thành câu:

“Ha a… A… Ân a… Kêu… Cái gì… A a a…”

Lý Trí Hạo cười tủm tỉm, “Kêu ngươi là tao ca ca của Trí Hạo, thích nhất bị Trí Hạo lộng.”

Y lắc đầu, một bên rớt nước mắt một bên đáng thương mềm giọng nói không được.

“Ai.”

Lý Trí Hạo thở dài, “Mỗi lần đều không có biện pháp ca làm nũng. Vậy được rồi, lui một bước, nói thích bị ta lộng.”

Hàn Tư Triết cắn cắn môi, nhịn xuống thẹn tâm, run rẩy thanh tuyến hô:

“Nhất… Thích nhất… Ô ô… Thích bị Trí Hạo lộng…”

Lý Trí Hạo một bên chỉnh tần suất khiêu đản, một bên hôn trên môi y, eo bụng dùng sức đĩnh động cọ xát.

“Ta cũng thích nhất khi dễ Tư Triết ca.”

Hai người đồng thời lêи đỉиɦ tìиɧ ɖu͙©.

Sinh nhật Hàn Tư Triết 17 tuổi kết thúc vào một đêm mỏi mệt.

Trước khi y thổi tắt ngọn nến hứa nguyện là —— vĩnh viễn không cần cùng Lý Trí Hạo tách ra.

Nhưng thế gian luôn là không như mong muốn.