Chương 11

Lý Trí Hạo nghe Hàn Tư Triết nói, nhíu ấn đường.

“Cái gì ta đi bao lâu ngươi không ra ngoài bấy lâu?”

Hàn Tư Triết hạ mắt làm lông mi dày chiếu trên mặt trắng nõn.

Sau khi Lý Trí Hạo đi, y vào đại học.

Quân huấn đầu một ngày vì thiếu nước và bị cảm nắng té xỉu, y không thể không tạm dừng quân huấn dài đến nửa tháng.

Lúc nghỉ ngơi ở nhà, ở phòng tràn đầy hồi ức, Hàn Tư Triết luôn bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt.

Thời gian dài thất thần hồi tưởng quá khứ.

Nan đêm vô số lần ở trong mộng tái hiện cảnh tượng ngày Lý Trí Hạo đi. Y không vì tắt máy bỏ qua tin nhắn, y chạy tới sân bay tiễn đối phương. Trước cửa vào, Lý Trí Hạo còn ôn nhu ôm y hôn hôn y.

Nụ hôn này so đã từng nhẹ rất nhiều.

Nhẹ như trước nay chưa tồn tại.

Tỉnh lại nghe ngoài cửa sổ ríu rít tiếng chim kêu, Hàn Tư Triết sẽ có loại ảo giác. Giống như còn ở cao trung, chỉ chốc lát sau sẽ có người nào đó mở cửa kêu mình rời giường đi đi học.

Y nằm ở trên giường chờ, khóc ướt gối đầu.

Chính thức khai giảng, Hàn Tư Triết không thể không trọ ở trường. Năm nhất không cho phép học ngoại trú.

Y vẫn luôn rất nhớ Lý Trí Hạo.

Thu dọn hành lý trước khi rời nhà nhớ, đến ký túc xá trải giường chiếu nhớ, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà sờ môi nhớ.

Ở vườn trường to như vậy, tìm không thấy phòng nước nhớ, phân không rõ phòng học ở đâu nhớ, bị bạn cùng phòng cô lập một mình một người đi học nhớ, đối với ghế ăn cơm trống trơn nhớ, không ai gọi nên dậy trễ bị toàn lớp cười nhớ.

Mới tự mình sống một tuần hết thảy đã lung tung rối loạn.

Nhưng này đó cũng không làm y lựa chọn về nhà.

Chân chính làm Hàn Tư Triết kiên trì không nổi chọn lui học là ở ban đêm học trễ.

Vì liên tiếp mấy ngày lực bất tòng tâm mà biểu tình hoảng hốt. Y không phát hiện phía sau có người vẫn luôn lén lút đi theo.

Chờ đi trên đường nhỏ tương đối tối, người sau lưng đột nhiên vọt lại đây.

Hàn Tư Triết sợ hãi dùng sức tránh thoát tay nắm chặt cánh tay mình, không ngừng kêu đối phương buông ra.

Mà người kia hiển nhiên rất kích động, vẫn luôn nói thích y. Yên lặng chú ý y thật lâu. Hy vọng có thể cùng y ở bên nhau.

Hàn Tư Triết nói thẳng mình có người yêu.

Ai biết người kia ngược lại càng kích động, không ngừng tới gần muốn hôn y.

Hàn Tư Triết sợ tới mức nước mắt sắp rơi, theo bản năng gọi tên Lý Trí Hạo, muốn đối phương xuất hiện, như vô số lần trong quá khứ bảo hộ mình.

Nhưng không có.

Cuối cùng là mấy học sinh đi ngang qua ngăn lại nam sinh tinh thần không quá bình thường kia.

Mà Hàn Tư Triết vì chịu kí©h thí©ɧ, liên tiếp mấy ngày sốt cao. Làm ba mẹ Hàn gấp đến độ muốn chết, chuyện công ty ném một bên, ở nhà chăm sóc y.

Thật vất vả hết sốt, Hàn Tư Triết môi khô nứt, hai mắt vô thần nói:

“Con muốn thôi học.”

Ở nhà ngẩn ngơ đã nhiều năm.

May mà vẽ tranh chuyện này, thiên phú càng quan trọng một ít. Y ở nhà thông qua vẽ lại sáng tác, cũng coi như có tiến bộ.

Trước đó không lâu họa một bức bán cho triển lãm, còn bán được 6 vạn.

Lý Trí Hạo nghe Hàn Tư Triết từ từ kể ra mấy năm nay sau khi hắn rời đi, tâm như đao cắt, như nuốt sắt nóng.

Hàn Tư Triết cúi đầu chơi ngón tay, ngữ khí gợn sóng bất kinh:

“Hiện tại ta sợ hãi đối mặt người xa lạ. Thích ở nhà, ở chỗ quen thuộc. Không thể một mình ra cửa, có người bồi cũng ở bên ngoài ngốc không lâu.”

Y dừng một chút, nói tiếp: “Ngươi chịu được sao?”

Thật ra y càng muốn hỏi chính là, ta như vậy ngươi còn thích sao?

Lý Trí Hạo một tay ôm người vào ngực, vuốt ve lưng Hàn Tư Triết, thấp giọng nói thực xin lỗi, ta yêu ngươi.

Hàn Tư Triết an tĩnh trong chốc lát, mặt chôn ở ngực đối phương, rầu rĩ: “Bất quá cũng tốt, hiện tại ngươi trở về.”

“Ngươi trở về, ta tương tư thành tật đã có thuốc trị.”

Lý Trí Hạo sửng sốt, ôm đối phương càng thêm dùng sức vài phần, như muốn xoa người vào cơ thể.

Hàn Tư Triết lung tung cọ cọ mặt, “Ngươi còn thiếu ta một lời giải thích đâu.”

Lý Trí Hạo không nói hai lời ôm công chúa người trong lòng, vững vàng đi đến mép giường buông xuống. Hai người cùng vào ổ chăn.

Hắn ngồi dựa đầu giường, Hàn Tư Triết mở ra hai chân ngồi trên đùi hắn, nửa người trên dán ngực hắn, cánh tay vòng cổ, mặt cọ cọ.

Kéo chăn lên che lại thân thể hai người giao điệp, Lý Trí Hạo một bên nghiêng đầu hôn hôn tai và cổ y, một bên vuốt ve sạ eo, đùi y.

Giọng thấp thuần hiện ra mị lực nam nhân thành thục, mềm nhẹ nói bên tai Hàn Tư Triết:

“Lớp 10 ta bị lão mẹ phát hiện thích ngươi. Lúc ấy nàng thấy ta ôm áo ngươi ngửi. Nàng liền biết ta đối với ngươi không phải thích như anh em. Nàng lập tức yêu cầu ta ra nước ngoài học cao trung. Nàng sợ ta khi dễ ngươi, lừa gạt ngươi. Cũng lo lắng ta tâm tính thiếu niên không vững, sáng ba chiều bốn, sau này lại thương tổn ngươi.”

Hàn Tư Triết ướt mắt, nói chuyện mang theo giọng mũi mềm mại, “Dì vẫn luôn rất thương ta.”

Lý Trí Hạo dùng sườn mặt cọ đầu tóc người nào đó mềm xốp, mang theo ý cười, “Đúng vậy. Nàng luôn thích ngươi nhiều hơn ta. Luôn nói ta không hiểu nàng và cha, không có tâm một nghệ thuật gia lãng mạn.”

Hàn Tư Triết nâng nâng cằm, đôi mắt ướt nhuận, “Vậy sau đó thế nào?”

“Sau đó ta và nàng ước định. Ta chịu đựng cái gì cũng không nói, thành thành thật thật cùng ngươi làm bạn tốt. Ở trong nước học xong cao trung, thi đại học kết thúc ra nước ngoài đọc sách. Ở nước ngoài nhiều trông thấy việc đời, nhiều học tập tri thức mở rộng tầm mắt. Nếu đến lúc này ta còn là thực thích ngươi, muốn cùng ngươi ở bên nhau. Mẹ sẽ đồng ý ta theo đuổi ngươi, đuổi ngươi tới tay. Nàng còn nói nếu sau này thật sự ở bên nhau còn sẽ giúp ngươi hảo hảo nhìn chằm chằm ta, ta dám xằng bậy liền thay ngươi đánh gãy chân ta.”

Hàn Tư Triết không nhịn được hắc hắc cười rộ lên, đôi mắt đáng yêu như trăng rằm.

Lý Trí Hạo nhìn y cười, tâm đều tan, im bặt không nhắc tới lúc ấy chính mình áp chế tình cảm đủ loại khổ sở. Hắn nhéo nhéo chóp mũi người nào đó, “Xem ngươi vui vẻ.”

Hàn Tư Triết nhíu nhíu mũi, thúc giục nói:

“Rồi mới đâu? Mau nói.”

“Rồi mới,” Lý Trí Hạo thở dài, “Rồi mới có một ngày ta gặp được có nam sinh bỏ thư tình trong bàn ngươi. Ngươi đương nhiên là không phát hiện, bởi vì bị ta xé nát ném thùng rác. Sau đó ta về nhà đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Ta sợ ta xuất ngoại sau này ngươi sẽ bị người khác đuổi tới tay. Chờ ta trở lại, trong lòng ngươi đã sớm không còn chỗ của ta. Cho nên ta vi phạm ước định thổ lộ với ngươi. Dùng hai năm ở trong lòng ngươi xây lâu đài, không cho phép bất luận kẻ nào xâm nhập. Ta thừa nhận ta đê tiện, cưỡng bách ngươi lãng phí thanh xuân chờ ta trở lại. Thực xin lỗi.”

Hàn Tư Triết lẩm bẩm, “Ta mới sẽ không theo người khác ở bên nhau đâu. Ta chỉ là tương đối trì độn mà thôi. Nếu không thích ngươi, sao có thể cho ngươi hôn hôn sờ sờ còn không tức giận. Đổi người khác ta đã sớm đánh hắn rồi.”

Lý Trí Hạo sửng sốt, ngược lại nở nụ cười. Là cười thật tình thật lòng.

Hàn Tư Triết mặt đỏ cắn cằm hắn một ngụm, hung ba ba, “Không cho cười!”

Lý Trí Hạo ho khan vài cái, thu ý cười, tiếp tục kể, “Ta lúc ấy đi gấp là vì mẹ phát hiện hai ta ở bên nhau. Cho nên nàng và ba rất tức giận, hành lý cũng không cho ta thu xếp, cầm giấy tờ quan trọng lập tức mang ta lên máy bay đi rồi. Di động ta cũng bị tịch thu, không cho phép liên hệ ngươi. Chỉ có thể mỗi năm ở sinh nhật ngươi mới trả lại cho ta. Thời gian khác bọn họ đều nhìn chằm chằm ta không cho ta cùng ngươi có lui tới.”

Hàn Tư Triết như nghĩ tới cái gì, mặt đỏ lợi hại, y kéo kéo cổ áo hắn, truy vấn:

“Vậy… Ngươi ở nước ngoài có xằng bậy hay không?”

Lý Trí Hạo đỉnh đỉnh hông, đôi mắt nheo lại, “Ngươi cảm thấy đâu? Trừ bỏ không làm một bước cuối cùng, hai ta còn có cái gì chưa làm qua. Hưởng qua tư vị ngươi, ngươi cảm thấy ta có thể vừa mắt người khác?”

Hàn Tư Triết cảm giác một đại đoàn nóng hầm hập cọ đến nơi tư mật mình, lập tức giật mình, tiểu hoa không chịu khống chế ướŧ áŧ. Y không được tự nhiên vặn vẹo trong ngực hắn.

“Ca lại vặn ta phải cởϊ qυầи áo làm chuyện xấu.”

Giọng Lý Trí Hạo thuần hậu mang điểm ách, vừa nghe khiến người hiểu sai.

Hàn Tư Triết không dám hé răng, lắc lắc đầu, giọng y thực mềm, giống kem tươi tan chảy mùa hè, “Nếu chỉ muốn ta và ngươi tách ra, vào đại học trong nước cũng có thể a. Chỉ cần cách khá xa không phải được sao.”

Tay Lý Trí Hạo không an phận chui vào áo ngủ, yêu thích không buông tay vuốt da thịt Hàn Tư Triết bóng loáng. Hai tay du tẩu trên lưng y.

“Vì ngươi.”

“Ta?”

Hàn Tư Triết chịu đựng cảm giác lưng tê dại, không hiểu nghiêng nghiêng đầu.

“Ngươi học vẽ tranh, theo nghệ thuật. Có nghĩ tới ba mẹ ngươi hay không? Công ty thúc dì phấn đấu hơn nửa đời ai tới kế thừa? Đến tuổi bọn họ nên về hưu, khẳng định là muốn ngươi tiếp quản. Ta không muốn ngươi từ bỏ ước mơ làm chuyện mình không thích. Đối với quản lý công ty, chất lượng nước ngoài dạy và cơ hội thực tiễn xa hơn đại học trong nước. Ta muốn giúp ngươi hảo hảo xử lý công ty. Làm ngươi cả đời đều vô ưu vô lự.”

Lý Trí Hạo nhẹ nhàng bâng quơ lược qua mấy năm hắn xuất ngoại. Thật ra hắn ở nước ngoài qua không có tốt cái gì.

Việc học nặng nề khiến hắn vội chân không chạm đất, hắn còn rút ngắn thời gian học, trong thời gian ngắn nhất bắt lấy học vị khoa chính quy và thạc sĩ.

Đã từng vì khí hậu không hợp nằm ở bệnh viện, truyền dịch đồng thời còn làm bài tập.

Ban ngày trừ bỏ đi học hắn còn tìm một công ty thực tập, ban đêm về ký túc xá còn vì khắc sâu tưởng niệm mà mất ngủ đến hai ba giờ. Suốt 5 năm, trừ bỏ sinh nhật Hàn Tư Triết ngày đó, trước nay hắn không ngủ được một giấc an ổn.

Hắn bị người công ty kỳ thị, bị đồng nghiệp làm khó dễ đoạt công, thành viên trong tổ ở trường học lười biếng làm hắn một người làm bài tập tìm tư liệu. Hắn đều giấu.

Hàn Tư Triết chỉ cần biết rằng hắn thực xin lỗi y là được.

Lý Trí Hạo muốn phủng Hàn Tư Triết trên đầu quả tim. Làm y như tiểu vương tử không kiêng nể gì chơi tính tình, bị hắn che chở biến kiều khí.

Hắn vui vẻ sủng.

Cũng chỉ có thể là hắn tới sủng y.