chương 7

Tô Ngọc ở trong l*иg ngực ấm áp của Dung Cảnh Chanh đã hết rùng mình, nàng cắn cánh môi đau lòng vuốt ve vết xanh tím trên trán hắn, dung mạo đẹp đẽ kia bởi vì bị thương, mà nhiều chút yếu ớt, thái độ lãnh đạm xa cách thường ngày của hắn bớt đi một chút.

Áo ngủ trắng tinh mặc trên người Tô Ngọc, nàng mất hết sức lực ngồi quỳ ở trên giường, đối diện với tầm mắt ôn nhu của Cảnh Chanh, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, "Cảnh Chanh, làm sao bây giờ, bây giờ chị cảm thấy đàn ông thật là khủng khϊếp…… chị không cố ý làm em bị thương, chỉ là chị…… Không khống chế được bản thân."

Mái tóc xoăn lộn xộn sau người, rõ ràng là nỗ lực để cười, lại khóc đến mơ màng hồ đồ.

Cảnh Chanh không chê phiền lau nước mắt của cô, trầm mặc không nói chỉ ở bên cạnh nàng.

Trong đầu Tô Ngọc rối loạn tràn ngập tự trách cùng cảm thấy thẹn khó giữ, cô che mặt khóc nức nở, một lần lại một lần nói xin lỗi.

Đôi mắt Dung Cảnh Chanh rũ xuống, ôm Tô Ngọc càng chặt hơn "Tô Ngọc, chị cần phải đối mặt với chuyện này."

Tô Ngọc không biết đôi mắt hắn bây giờ âm u như nào, thậm chí mang theo trêu đùa đáng sợ, ngón tay khớp xương thon dài của hắn cuốn lấy một sợi tóc dài của cô, thấp giọng dỗ cô, "Tôi sẽ cùng chị đối mặt, chị chủ cần kể hết lại mọi chuyện, tôi giúp ngươi, tôi vẫn luôn ở bên cạnh chị không phải sao?"

Tô Ngọc vùi đầu vào bờ vài hắn, ồm ồm lau cái mũi, "Ngày hôm qua... Ngày hôm qua chị làm xong thủ tục liền rời trường, Bạch Ấu Dung gọi điện thoại bảo chị đi đón cô ấy, nên chị đi tới đường cái bắt xe……"

Ở trong nước, bắt xe là chuyện quá bình thường , là một cô gái lớn lên ở Hoa quốc, Tô Ngọc đối với chiếc xe xa lạ không có một chút phòng bị, vì thế khi người rắp tâm làm hại cô dừng xe, thậm chí cô còn cười nói xin chào.

Chính là lúc đó!

Khi cửa xe bỗng nhiên mở ra, Tô Ngọc cứ như vậy sống sờ sờ bị kéo đi vào, khăn che mang mùi lạ gay mũi tràn ngập mũi miệng cô, ngắn ngủn mấy giây Tô Ngọc đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Thời điểm Tô Ngọc tỉnh lại lần nữa, đôi tay đã bị trói chặt ấn đùi thao lộng……

Tô Ngọc cực kỳ gian nan nói ra những manh mối cô còn nhớ, đại não hỗn độn dần dần rõ ràng, cô đối với Lật quốc mới lạ không hiểu biết, nhưng thao tác thuần thục như vậy chắc chắn đã hại không ít người vô tội, theo bản năng cô nắm lấy cổ áo Dung Cảnh Chanh, đầu ngón tay co rút.

Cảnh Chanh gắt gao ôm Tô Ngọc, áy náy nói, "Thực xin lỗi, đều vì tôi muốn học ở trường đại học này, bằng không chị cũng sẽ không thi tới đây… Gặp phải loại chuyện này……"

Tô Ngọc há miệng, lại không có cách nào an ủi Cảnh Chanh đang khổ sở, cô đang theo học hệ Lịch sử Dân tộc, nếu thật là một lòng vì việc học thì đúng là trong nước sẽ tốt hơn.

Đại học Đậu Khắc cho dù là có lịch sử tồn tại lâu nhất trên thế giới, rất nhiều thành tựu khoa học quan trọng trường học đều dẫn đầu, có được giáo trình tinh anh nghiên cứu khoa học xã hội, từ năm 1969 lần đầu trao giải tới nay, đã có 29 vị đạt được giải thưởng kinh tế học, chứng minh được đại học Đậu Khắc là trường kinh tế trứ danh thế giới thì thế nào?

Còn đỡ, kia cũng là kinh tế học, mà không phải lịch sử nhân văn, cô đúng là bởi vì Cảnh Chanh mới quyết định thi vào đây, Bạch Ấu Dung cũng là vì cô mới quyết định tới nơi này…… Ấu Dung còn cái gì cũng không biết……

Cuối cùng, Tô Ngọc chỉ có thể khô khốc nói, "Không, không phải do em, nếu chị cẩn thận phòng bị người xấu thì sẽ không phát sinh ra chuyện gì cả."

"Tô Ngư, tôi sẽ tìm bằng được hắn ta." Yết hầu Dung Cảnh Chanh có chút khàn khàn, hắn dùng sức ấn đầu Tô Ngọc vào ngực mình, "Trừ bỏ tôi, không ai được phép làm tổn thương chị."

Tô Ngọc thở dài, "Em đấy, nói nhiều hơn hai câu với người khác thì chết à."

Cô cọ cọ ngực Dung Cảnh Chanh, thấp giọng nói, "Chỉ cần cho chị một chút thời gian là tốt rồi, chị sẽ khỏe nhanh thôi,không như vậy nữa đâu."

Cô cuộn tròn trong lòng ngực Dung Cảnh Chanh, suy yếu hấp thụ những ấm áp thuộc về hắn, liều mạng cảm xúc sợ hãi trong não đuổi ra ngoài.

Thời điểm cô nhắm chặt hai mắt, ý cười bên môi Dung Cảnh Chanh chậm rãi tan đi, đôi môi mím chặt, dung nhan đẹp đẽ lại thập phần lãnh lệ.

Tầm mắt hắn dừng những vết đỏ lộ ra trên cổ Tô Ngọc, đầu lưỡi nhanh chóng quét một vòng hàm răng.

A, em đang suy nghĩ cái gì vậy? Muốn rời khỏi tôi sao?

Làm sao tôi có thể cho phép?

Ánh mắt Dung Cảnh Chanh dần dần âm trầm, có đôi khi hắn muốn dứt khoát lấy xiềng xích khóa Tô Ngọc lại, nuôi dưỡng cô thì tốt rồi, khiến cô trừ bỏ hắn ai cũng không thể gặp, điều duy nhất chờ mong mỗi ngày là sự xuất hiện của hắn.

Dục niệm, vĩnh viễn xôn xao.

…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Giống như lời Tô Ngọc nói, cô cũng không sa vào sợ hãi quá lâu, cũng không định đem chuyện của bản thân thông báo cho toàn thế giới, buổi chiều liền thay một thân váy cùng Cảnh Chanh đến trường học.

Hệ Lịch sử cùng hệ Kinh tế căn bản không ở cùng một khu, Cảnh Chanh vốn dĩ muốn đến cùng cô, bị cô cự tuyệt chỉ có thể tạm thời rời đi.

Người học lịch sử có thói quen sa vào trong suy nghĩ của mình, rất ít đi chú ý người xung quanh, Hoa quốc là như thế, tư tưởng người Lật quốc còn tùy người không để ý tới, ít nhất dù Tô Ngọc khoan thai tới muộn cùng trang phục không thích hợp cũng không có hấp dẫn lực chú ý của nhóm người này.

Tô Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi,thầy giáo râu dài công bố những quyển sách bắt buộc của hệ và đề cử một số sách, đối với lịch sử trường, hòm thư điện tử,số điện thoại liên hệ, quan trọng nhất chính là nửa tháng sau có party chào mừng người mới, mọi người tốt nhất là tham gia.

Nhưng mà phần đông hứng thú giao tiếp của người học lịch sử rất ít, càng miễn bàn cái việc giao tiếp rộng rãi ấy, điều đó hẳn là thuộc về hiện trường tai nạn xe cộ tai nạn xe cộ.(chỗ này mình không hiểu lắm,bản convert như nào mình dịch y nguyên thế,nhờ các cao nhân giải thích với ạ)

"Cậu đi đâu?" Một cái giọng thấp pháo bỗng nhiên vang lên ở nơi chỉ toàn tiếng Lật quốc.

"……" Tô Ngọc sửng sốt một hồi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mang theo cặp kính dày cộm đang ngồi sau cô hai dãy ghế, nom cậu ta gầy gò,mảnh khảnh, áo sơmi với quần jean đã giặt đến trắng bệch, thoạt nhìn… Bần cùng tột độ.

"Hàn Thước Gia?"(*) Tô Ngọc vô cùng kinh ngạc, trước không đề cập tới học phí du học ở Lật quốc vô cùng cao, giá cả sách vở quý cùng phí sinh hoạt càng là làm không ít người trong nước đều biết khó mà lui, hệ Lịch sử chọn vị Hàn Thước Gia nổi danh keo kiệt xuất hiện ở chỗ này thật sự xem như là chuyện kỳ lạ.

"Là tôi." Khuôn mặt Hàn Thước Gia nhàn nhạt, "Dung Cảnh Chanh đâu? Cậu ta không ở cạnh cậu à?"

"……" Lông mi Tô Ngọc rũ xuống, hoảng hốt nói, "Bọn tôi không cùng hệ."

"Trước kia cho dù không cùng hệ, cậu ta cũng có thời gian quấn lấy cậu, hiện tại lại không, cậu không cảm thấy khác thường sao?" Ánh mắt Hàn Thước Gia dừng trên cổ Tô Ngọc, cái người gieo "dâu tây" cho cô cũng quá mức bá đạo, quả thực hận không thể ở trên người Tô Ngọc chứng minh địa bàn của mình.

Đáng sợ như vậy, thuộc về dã thú chiếm hữu dục, Hàn Thước Gia chỉ gặp qua một người

_____________

(*) nguyên văn tên nam phụ là "Đặc biệt cũng", sau một hồi nhờ bạn mình tìm hiểu thì có hai cái tên Hàn Thiếu Gia và Hàn Thước Gia. Lúc đầu mình định để Hàn Thiếu Gia nhưng nhớ lại thiết lập nhân vật nghèo khổ của anh thì....