Chương 6

6 chương đầu hơi lan man nhỉ. Yên tâm,còn một chương nữa thôi

________________

"Chị là Tô Ngọc, chúng mình là hàng xóm này, về sau chính là bạn bè nha!"

"......" Tầm mắt cậu bé hơi hơi dời xuống, dừng lại trên cái móng giò của cô bé con đang đυ.ng tay đυ.ng chân, ghét bỏ quăng ra.

Tô Ngọc chớp chớp mắt, tay chân đều sử dụng để bò lên trên sô pha, rất tự nhiên ngồi bên cạnh bé trai, "Chị với bố mới chuyển qua đây, chỗ này lớn như thế mà lại không có lấy cái tiệm cơm, bây giờ bố chị đang vội vàng chiếu cố mấy anh chị sắp thi đại học chẳng rỗi mà để ý chị, ây dà, may mắn ông ý chưa về làm sao, bằng không sao chị có thể gặp được em chứ, à mà còn......"

Cô bé độc thoại hết nửa ngày, cậu bé bên cạnh một ánh mắt cũng lười cho, Tô Ngọc cũng không để ý, sức sống vẫn tràn đầy như cũ.

Dịch Thần Quyền vừa bước vào cửa nhà, đưa áo khoác cho bảo mẫu, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói non nớt ríu rít không ngừng.

Với cái nhà mà luôn luôn yên tĩnh thì đây quả là chuyện hiếm có, bà bất động thanh sắc hướng tới nơi có thanh âm, đuôi lông mày thon dài hơi nhướng , "Tô Ngọc?"

"Dạ? A, dì Quyền!" Tô Ngọc quay đầu, tươi cười chào hỏi.

Dịch Thần Quyền đi qua ngồi ở đối diện hai đứa nhỏ, phân phó bảo mẫu lấy một ly cà phê.

"Sao cháu lại ở đây? Nhà cháu không phải ở thành Tây sao?" Dịch Thần Quyền không phải người phụ nữ mềm mại, bà đi đôi giày cao mười phân, một thân tây trang thẳng thớm, cả người vừa ưu nhã vừa khí phách, thậm chí lúc hỏi chuyện đều mang theo khẩu khí bà đâu hỏi các người phải trả lời.

Cái này khiến trẻ con rất sợ bà, ngay cả con trai ruột của bà Dung Cảnh Chanh cũng chẳng mấy khi thân thiết với bà, nhưng Tô Ngọc lại không như đám trẻ đó.

Cô bé con giống như hạt đậu đem chuyện trúng thưởng đã bày ra một đống trong phòng ở, lại ấm ức kể chuyện bố mẹ bỏ quên mình, mặt bánh bao nhăn, "Dì Quyền ơi, con đói lắm rồi."

Mẹ Tô Ngọc vốn là bạn vô cùng thân của Dịch Thần Quyền, đương nhiên cũng biết sự vất vả của giáo viên, lập tức quyết định, "Để dì bảo người chuẩn bị cho con một phòng, về sau cứ sang đây ăn cơm."

Tô Ngọc chỉ lo sờ lên ống tay áo bé trai, ồm ồm nói, "Vậy... Sau này ngày nào chị cũng cùng em chơi nha, trưa nay chúng ta ăn cái gì nhỉ?"

"......" Dung Cảnh Chanh trầm mặc nhìn chằm chằm mẹ mình nửa ngày, khuôn mặt bà một chút cũng chưa động, một bộ mẹ mày đã quyết mày chỉ cần nghe.

Cuối cùng, vẫn là Dung Cảnh Chanh của thời bé thơi phải chịu thua, bé rành mạch nói ra hai chữ, "Tô Ngư."

Tô Ngọc thắc mắc nghiêng nghiêng đầu, "Ăn cái gì?"

"Tôi nói - ăn - tô - cá." Dung Cảnh Chanh mặt vô biểu tình đẩy mặt Tô Ngọc ra.

Dịch Thần Quyền phụt một tiếng bật cười, lắc đầu, đứng dậy gọi điện thoại thông báo cho mẹ Tô Ngọc,Vệ Tri Chi, biết.

Cảm khái mà nói, trẻ con tốt nhất là có bạn, mấy lời hôm nay Dung Cảnh Chanh nói ra đã lấy hết câu thoại của bảy tám ngày sau rồi.

Tiếng ve kêu mùa hà càng lúc càng cao, thanh âm trò chuyện của Dịch Thần Quyền dần dần đi xa, Tô Ngọc sa vào trong sắc đẹp của Dung Cảnh Chanh, đã lấy sắc lấp đầy bụng, mặc cho mùi thơm của khoai tây hầm thịt bò lượn lờ quanh chóp mũi cũng không lay chuyển được bé.........

...............................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................

Dung Cảnh Chanh lau khô thân thể cho Tô Ngọc rồi thay áo ngủ, ôm ngang người cô đưa lên giường, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về đôi mắt vì khóc nhiều đã sưng đỏ, bàn tay lớn càng thể hiện sự tiều tụy trên khuôn mặt nhỏ.

Ngón tay đan vào mái tóc xoăn dài của cô, dùng khăn lông chậm rãi lau khô tóc, hắn nghe thấy thanh âm nức nở của cô lúc ngủ mơ, khóe môi hơi nhếch, hiện lên ý cười.

Hắn ngọt ngào mà nghĩ, có phải lúc ngủ Tô Ngọc đang nhớ đến hắn?

Tô Ngọc một giấc đến sáng,vô cùng an ổn, thế cho nên lúc tỉnh dậy trong l*иg ngực chàng trai, phải đơ đến ba bốn giây mới điên cuồng giãy giụa.

Thình thịch......

Dung Cảnh Chanh đỡ cái trán vừa thân mật với sàn nhà, đối diện với đôi mắt đang hoảng loạn sợ hãi của Tô Ngọc, vội vàng bò lên trên giường ôm Tô Ngọc đang phát run vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, như đang dỗ dành một con mèo Ragdoll đang kinh hãi.

"Ngoan, không có việc gì, không có việc gì......"

"Cảnh Chanh...... Huhu...... Thực xin lỗi......"

"Được rồi được rồi, tôi ở đây, không có bị sao cả."

___________

Mong mọi người tích cực bình luận