Chương 8

"Có lạ chỗ nào đâu, việc Hàn Thước Gia cậu muốn đến Lật quốc học mới lạ đấy, trong trường chẳng có chút tin tức nào cả." Tô Ngọc cầm lấy ngón tay mình, lặng yên đem đề tài dời đi.

"Ngoài ý muốn mà thôi. Lúc đầu tôi cũng chẳng có ý định đến đây học." Hàn Thước Gia tự giễu nói, "Tôi vốn chẳng phải là người có tiền."

"Tiền không phải tất cả." Tô Ngọc nhíu mày nói, "Do cậu rơi vào cái hố của đồng tiền quá sâu, cho nên quan hệ với bạn học trước kia không tốt."

"Tiền là tài nguyên." Hàn Thước Gia đẩy đẩy cái kính trên mặt.

"So với lịch sử, tôi cảm thấy cậu nên đầu quân vào kinh tế thì hơn." Tô Ngọc khinh bỉ nói.

"Cũng có thể." Hàn Thước Gia nhàn nhạt nói.

Nhưng mà phải nói thật, Tô Ngọc cũng không phải là người am hiểu giao tiếp, cho nên cái đề tài này cũng chẳng có gì bàn luận, tám lạng nửa cân, chẳng ai có thể chê cười ai.

Sau khi tan học, Tô Ngọc nhận được điện thoại bố gọi tới, ông ôn nhuận hòa ái hỏi han sinh hoạt của con gái ở nước ngoài.

Tô Ngọc toan xoa mũi, không dám kể chuyện ngày hôm qua cho bố, từ lúc tám tuổi mẹ qua đời, Tô tiên sinh vừa là cha vừa là mẹ chăm sóc con gái, còn có đám nhãi con cao tam đang gào khóc đòi ăn ầm ĩ kia khống khiến người ta bớt lo, cho dù đang khỏe mạnh cũng phải mệt mỏi kiệt sức mà nằm viện.

Có nhiều việc, Tô Ngọc lựa chọn tự mình giải quyết, mà không cần dựa vào trưởng bối.

Gia cảnh của cô chỉ khá giả một chút, tiền cho cô xuất ngoại cũng tiêu không ít, cô không muốn tăng thêm bất cứ gánh nặng gì cho gia đình.

"Bạch… Bạch u Dung hôm nay sẽ tới tìm cậu à?" Sau khi Tô Ngọc về lại phòng học,Hàn Thước Gia mới đánh vỡ trầm mặc mở miệng.

Việc này cũng là chuyện cũ rồi, học cùng lớp cao trung với Hàn Thước Gia ba năm, cậu ấy chỉ chủ động nói chuyện với cô một lần, đó là lúc bút lông của cô bị hỏng loay hoay không biết làm sao.

Lúc ấy cậu ta lấy một cái bút đưa cho mình, mồm mép chém giá, "Bốn đồng một cái bút,thi xong đưa tiền."

Cái bút đấy ở cổng trường có một đồng năm, đồ gian thương!

Tô Ngọc lắc lắc đầu, đem suy nghĩ trở về hiện thực, "Chắc là không tới, cậu tìm Ấu Dung?"

"Không phải, chỉ muốn hỏi cô ấy rốt cuộc là có ý gì." Hàn Thước Gia thở dài, "Cô ấy giúp tôi trình đơn, lại nộp học phí hộ, đến cả vé máy bay cũng trực tiếp gửi tới nhà tôi, nhưng tôi với cô ấy gần như chưa bao giờ nói chuyện với nhau, chỉ nhớ rõ cô ấy là bạn tốt của cậu."

"……" Tô Ngọc nhịn không được cười một cái, "Tính cách của Ấu Dung khi làm tương đối tùy ý, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ thực hiện mong muốn của người ta, tôi cảm thấy có thể do cậu quên mất cái gì rồi."

"Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?" Dung Cảnh Chanh trực tiếp ngồi ở giữa Tô Ngọc và Hàn Thước Gia, lãnh đạm đánh gãy đối thoại của hai người.

Hàn Thước Gia mở miệng trước Tô Ngọc, "Bàn chuyện vì sao cậu không ở cạnh cô ấy."

"Liên quan gì đến anh?" Dung Cảnh Chanh liếc họ Hàn một cái, "Anh là ai?"

"Cảnh Chanh." Tô Ngọc vỗ vỗ cánh tay Dung Cảnh Chanh, "Bạn học trước kia của chúng ta đấy,em không nhớ à?"

Hàn Thước Gia cảm thấy Dung Cảnh Chanh muốn trả lời rằng hắn không nhớ cậu ta là ai, nhưng bị Tô Ngọc cảnh cáo mới câm miệng.

Dung Cảnh Chanh không nhớ là bình thường, nhớ mới là lạ, lúc ấy cả trường có bao nhiêu người tre già măng mọc lắc lư trước mặt hắn? Đáng tiếc bị hắn nói ba câu liền trực tiếp rút lui, không biết đã đắc tội bao nhiêu người.

"Không sao, tôi quen rồi." Đặc biệt cũng cười nói, "Tự giới thiệu một chút, tôi là Hàn Thước Gia, sinh viên mới của hệ Lịch sử, có thể làm rất nhiều việc, giá cả bàn bạc."

"…… Ừm,tính cách của cậu ấy khá độc đáo ." Tô Ngọc có điểm làm nói.

Dung Cảnh Chanh duỗi tay xoa xoa vòng eo còn hơi bủn rủn của Tô Ngọc, "Có mệt hay không, thủ tục vào ở tôi làm xong rồi, mấy ngày nay tạm thời ở nhà tôi, chờ nửa tháng sau hẵng dọn đi."

Tô Ngọc bị động tác bất ngờ của hắn làm cho sợ tới mức cứng người, theo bản năng nói với Hàn Thước Gia, "Tôi… Tôi không có việc gì."

Cô xích lại gần Dung Cảnh Chanh,nói nhỏ bên tai hắn, "Em đừng làm như thế, người khác sẽ hiểu lầm."

"Tôi còn có việc, đi trước." Hàn Thước Gia vô cùng biết nhìn mặt.

Tô Ngọc xấu hổ cười một cái.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Dung Cảnh Chanh xuất hiện, Tô Ngọc chú ý thấy không ít người đặt mắt lên người hắn, người Lật quốc từ trước đến nay rất nhiệt tình hào phóng, đã có người đến xin phương thức liên hệ của Cảnh Chanh.

Dung Cảnh Chanh liếc mắt nhìn Tô Ngọc, "Xin lỗi, không mang di động."

Nữ sinh hỏi chuyện mày nhảy lên, nhún vai nói, "Được rồi, tôi hiểu."

Dung Cảnh Chanh lôi kéo Tô Ngọc đứng lên rời đi, cô vốn muốn đi về nhà luôn, nhưng phải đến lúc bị Cảnh Chanh dùng sức để ở trên tường chỗ cửa cầu thang mới ngơ ngác ngẩng đầu.

"…… Cảnh Chanh?"

"Vì sao chị lại cười với Hàn Thước Gia? Chị với anh ta rất quen thuộc?" Dung Cảnh Chanh chống lên trán Tô Ngọc, dường như không áp chế được thô bạo trong cơ thể, "Anh ta chính là cái người chị viết trong nhật kí?"

___________

Dành sức cho cuộc tổng tiến công lớn 🥰