Chương 2.1: Đất phong

Thời Hoài ngơ ngẩn nhìn theo phi thuyền từ từ bay lên không trung, trong tay vẫn ôm cái l*иg sắt.

Hồ ly nhỏ trong l*иg ngủ đến ấm áp, trước mặt lại một mảnh lá vàng gió cuốn tung bay.

Ôi cuộc đời... Còn đen tối hơn cả tiền đồ chị Dậu.

Thời Hoài quan sát bốn phía xung quanh.

Không phải tên kia nói nơi này là đất phong của hồ ly nhỏ hay sao, hẳn sẽ có người đón bọn họ đến dinh thự Nam tước?

Thời Hoài ngó nghiêng khắp nơi, liền thấy một chiếc xe kì quái lao từ trong góc phố, nghiêng ngả lảo đảo mà phanh gấp trước mặt cậu.

Từ trong xe nhảy ra một lão già thấp bé, dưới mũi rung rung hai cọng râu cá trê, da dẻ nhiều nếp nhăn.

Thời Hoài nuốt một ngụm nước miếng.

Tuổi thọ của Giống đực trong thế giới thú nhân là 300, lão già râu cá trê này không phải 280 tuổi rồi đi?

Ông lão thấp bé trên đầu đội mũ, sau khi xuống xe liền cầm theo mũ nhỏ chạy tới: "Ai ui, hồ ly nhỏ da lông cũng thật mượt mà,..." Lão già dừng lại một chút lấy hơi rồi hỏi tiếp, "... Đây là Nam tước chủ nhân mới tới?"

Theo sau lão già là thanh niên Á thú nhỏ gầy, hắn vội vàng đuổi theo: "Ông ngoại, người đi chậm một chút, cẩn thận bị ngã--"

Thời hoài khóe mắt co giật mà nhìn hai người bọn họ, giơ l*иg sắt trong tay cam chịu gật đầu.

Ông lão thật vất vả đứng vững, lại nhanh chóng khom người hành lễ: "Vậy ngài chính là Nam Tước phu nhân? Lão quản gia Burt, hết sức trung thành vì hai vị phục vụ." Nói xong liền kéo thanh niên Á thú đến trước mặt Thời Hoài.

Thanh niên Á thú cẩn thận đem lão già khỏe mạnh đỡ dậy, sau đó khom lưng hành lễ theo tiêu chuẩn: "Ra mắt Nam Tước đại nhân, Nam Tước phu nhân, tên tôi là Nhã An, người hầu trong dinh thự Nam tước ở trấn nhỏ Otak."

Thời Hoài hoảng sợ, suýt chút nữa theo phản xạ cúi đầu hành lễ, cậu nhanh chóng phất tay để bọn họ đứng dậy: "Tôi hiểu rồi, giờ chúng ta về dinh thự Nam Tước đã."

Lão quản gia âm thanh vang dội: "Mời Nam Tước đại nhân và Nam Tước phu nhân lên xe!"

Nhã An xung phong cướp công việc của lão quản gia, đi trước mở cửa xe.

Thời Hoài đem l*иg sắt ôm vào trong ngực ngồi lên xe.

Lão quản gia cùng Nhã An cũng lần lượt lên sau, Nhã An giẫm chân ga, chiếc xe vèo một cái liền phóng như điên trên đường.

Thời Hoài chỉ cảm thấy chỗ ngồi rung lắc kịch liệt, không bao lâu chiếc xe xóc nảy cũng đi đến dinh thự Nam Tước.

-----------

Từ trên xe bước xuống, Thời Hoài thấy được nơi cậu cùng hồ ly nhỏ ở trong tương lai.

Trấn nhỏ Otak là nơi nào, một kẻ ngây ngốc mười mấy năm như Thời Hoài căn bản không biết, trí nhớ ít ỏi đến đáng thương của cậu không cung cấp được thông tin gì hữu ích, thế nhưng vừa nhìn thấy dinh thự Nam Tước cũ nát trước mắt, Thời Hoài hiểu được một chuyện—cậu khẳng định rất rất nghèo.

Chuyện này cũng không có gì ngoài ý muốn, đất phong của hai tên ngốc ăn hại lại có thể là nơi nào tốt đẹp? Có thể ở lại có người làm, đã vượt ngoài dự tính.

Thời Hoài theo sau lão quản gia cùng Nhã An, tay xách l*иg sắt đi đến trước cửa.

Gọi là dinh thự Nam Tước nhưng thực chất chỉ là tòa nhà lớn chia làm ba tầng, mái nhọn, tầng thứ ba để trống, tầng thứ hai là nơi ở của chủ nhân, tầng thứ nhất dành cho người hầu.

Nhìn khung cảnh trước mắt Thời Hoài có chút thắc mắc: "Dinh thự Nam Tước có bao nhiêu người hầu?"

Nhã An có chút lúng túng: "Nhã An hết sức trung thành vì ngài phục vụ."

Lão quản gia cũng rất nghiêm túc nói ra: "Lão Burt hết sức trung thành vì ngài phục vụ"

Thời Hoài : "Ồ", nói trắng ra trong dinh thự Nam Tước chỉ có hai người hầu : )

Dùng tấm thẻ mở ra cửa lớn, Nhã An vội vàng giới thiệu: "Nam Tước phu nhân, ngài xem..."

Quả nhiên dinh thự Nam Tước cùng Thời Hoài dự đoán giống nhau, dù sao Nam tước cũng là tước vị thấp nhất, tòa nhà này xem ra cũng không tệ, tầng hai có ba gian phòng, một phòng ngủ chính và hai gian phòng ngủ phụ, lão quản gia cùng Nhã An đều ở tầng một, phòng của người hầu hay nhà bếp, tất cả cũng ở tầng một. Lầu ba trang trí thanh nhã, có thể trồng hoa, phơi quần áo...

Thời Hoài đánh giá một chút xung quanh.

Chính sảnh tầng một rất lớn, trải vài cái thảm lông xù không rõ hoa văn, cảm giác chính là nhiều tấm da thú chắp vá lại một chỗ. Đối diện là lò sưởi âm tường, bên trong chất đống củi gỗ, nhìn dấu vết rõ ràng là thường xuyên sử dụng.

Giữa sảnh là ghế sofa mềm mại, đối diện ghế sofa là là màn hình lớn cao bằng hai người ngồi, đường nét kia, mặt cong kia, chất liệu kia, thấy thế nào cũng thuộc về hàng công nghệ chất lượng cao.

Màn hình lớn, sofa hiện đại để cùng da thú thô sơ và củi mục... nhìn tổng thể có chút không ra ngô ra khoai.

Nói cho cùng Thời Hoài cũng bị nhốt trong phòng kín thời gian dài, vừa mới tỉnh liền bị đưa đến trấn nhỏ Otak, sau đó trực tiếp đến dinh thự Nam Tước. Coi như cậu có thể nhận biết đồ vật mười năm gặp qua, nhưng dù sao cũng chỉ loanh quanh ở góc phòng, đồ vật lạ lẫm hơn cậu không biết. Một chút tri thức của cậu về thú nhân thế giới cũng là nghe được từ trong mấy lời nhàn ngôn tuế ngữ của nhóm người hầu phụ trách tắm rửa, đút cơm, thế giới thú nhân lại rộng lớn, có nhiều điều không giống như trái đất cổ nên hiểu biết của Thời Hoài còn có chút khiếm khuyết.