Chương 2.2

Thời điểm Thời Hoài suy nghĩ hỏi thăm tin tức từ Nhã An, lão Burt rất cung kính mà đem đến một cái đồng hồ.

Thời Hoài cúi đầu xem.

Lão quản gia đem đồng hồ đưa tới: "Mời Nam Tước và Nam Tước phu nhân tiến hành chứng thực thân phận chủ nhân dinh thự."

Thời Hoài :0??

Lão quản gia nhắc nhở: "Có thể dùng quang não kết nối chứng thực."

Thời Hoài: Quang não??

...Hai người im lặng nhìn nhau, Thời Hoài nhấc cánh tay lên, cuối cùng cũng hiểu quang não là thứ gì.

Quang não kì thực là phiên bản tiến hóa của siêu máy tính, có thể thu nhỏ thành chiếc đồng hồ đeo ở trên người, mỗi đứa trẻ trong đế quốc khi sinh ra quang não đều kết nối với cha mẹ, đến tận khi thành niên sẽ nhận được quang não tư nhân liên kết cùng hồ sơ thân phận.

Tỷ như Thời Hoài, cậu tuy bị xem là kẻ ngốc, nhưng đến khi thành niên, kết hôn cũng cần có quang não, hơn nữa thông gia là gia tộc Dickens thân phận cao quý, quang não cũng không thể quá kém, nếu không đến thời điểm chứng thực thân phận kết hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Thời gia.

Thời Hoài có chút vui vẻ.

Cậu đối với Thời gia giam lỏng mình mười năm cũng không có cảm tình gì, đương nhiên đối với cha mẹ, anh trai coi cậu là sự sỉ nhục cũng giống vậy, có thể khiến bọn họ bỏ ra một số tiền lớn mua quang não cho cậu cũng là rất sảng khoái.

Hiện tại lão Burt cùng cậu nói chuyện chứng thực dinh thự, cũng là bởi chủ nhân chân chính của dinh thự Nam Tước chỉ là con hồ ly nhỏ thiểu năng, nếu muốn để cục lông này chứng thực thân phận chỉ sợ sẽ rất khó.

Mà Thời Hoài cùng hồ ly nhỏ đã kết hôn, quyền hạn cùng nhau cộng hưởng, để cho cậu thay hồ ly chứng thực thân phận cũng là hợp tình hợp lý.

Thời Hoài nhìn một chút cục lông trong l*иg sắt.

Nhóc hồ ly còn đang ngủ, nếu không phải cái bụng tròn hơi phập phồng hít thở, thật khiến người ta hoài nghi liệu nó còn sống không, trên cổ hồ ly nhỏ đeo một chiếc đồng hồ bị lông dài phủ, hẳn là quang não.

Thời Hoài mở l*иg ra, suy nghĩ một chút, đem cái đồng hồ lão quản gia đưa nhét vào trong l*иg sắt, cùng đồng hồ của hồ ly nhỏ kết nối. Chờ đến khi nghe thấy âm thanh "Đang tiến hành chứng thực quyền hạn chủ nhân thứ nhất của dinh thự Nam Tước thuộc trấn nhỏ Otak" mới đem đồng hồ lấy ra.

Lão quản gia nhắc nhở: "Đến lượt Nam tước phu nhân chứng thực quyền hạn."

Thời Hoài cũng đem quang não của mình kết nối với lão quản gia.

"Dinh thự Nam Tước chứng thực quyền hạn thứ nhất thành công"

"Đang tiến hành chứng thực quyền hạn chủ nhân thứ hai của dinh thự Nam Tước thuộc trấn nhỏ Otak..."

"Dinh thự Nam Tước chứng thực quyền hạn thứ hai thành công"

"Chủ nhân Dinh thự Nam tước thay đổi thành Adai · Dickens, Thời Hoài · Dickens."

Thời Hoài vẻ mặt cứng đờ.

Cậu quên mất, sau khi lấy chồng tên cũng cần phải thay đổi.

Lão quản gia hoàn toàn không biết nội tâm Thời Hoài xoắn suýt, sau khi Thời Hoài cùng hồ ly nhỏ chứng thực quyền hạn xong, lão quản gia cười đến nếp nhăn đầy mặt, thở phào nhẹ nhõm.

Lão rất tận chức trách mà nhắc nhở lần nữa: "Nam tước phu nhân, mời ngài tiếp tục thiết trí chương trình phòng ngự dinh thự Nam Tước, chương trình công kích, tư cách ra vào..."

Thời Hoài lấy lại tinh thần, tay chân có chút run rẩy.

Mấy cái chương trình này, cậu một cái cũng không hiểu!

Cũng may lão quản gia Burt cũng không tỏ ra ghét bỏ Thời Hoài mù mờ kiến thức căn bản, mà tiếp tục nhắc nhở: "Nam tước phu nhân có thể trước tiên suy nghĩ một chút rồi quyết định sau."

Nhã An cũng thực săn sóc mà dò hỏi: "Đã gần đến thời gian dùng bữa, xin hỏi Nam tước phu nhân có cần chuẩn bị bữa tối hay không?"

Lão quản gia nói thêm: "Nam Tước phu nhân có muốn đi xem phòng ngủ chính, cùng Nam Tước đại nhân dàn xếp lại?""

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, chuyện cần làm cũng thật nhiều.

Thời Hoài chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn không thể không nói: "... Vậy tôi trước tiên đi xem một chút, Nhã An cậu chuẩn bị cơm tối đi."

Nhã An nghiêm túc nói: "Vâng, Nam Tước phu nhân.""

Thời Hoài: "Có thể thay đổi xưng hô không?""

Nhã An nghĩ nghĩ, lại nói: "Vâng, Dickens phu nhân."

Thời Hoài có chút câm nín: "Lại đổi cái xưng hô khác?""

Nhã An: "Vâng, Nam tước tiên sinh""

Thời Hoài: "...Ta cảm thấy ổn, bỏ đi hai chữ đằng trước sẽ tốt hơn""

Nhã An cuối cùng cũng hiểu, dù sao cũng chỉ là xưng hô liền thoải mái đổi lại: ""Vâng, tiên sinh.""

Thời Hoài thật ra cảm thấy mọi chuyện có chút phiền phức, nhưng cậu cũng biết chỉ có thể như vậy, liền ra hiệu để lão quản gia mang mình lên lầu.

Tầng hai nhìn ra được có người dọn dẹp qua, giường ở phòng ngủ chính rất lớn, mặt sàn trải một tầng lông nhung thật dày, vách tường cũng được sơn mới, trang trí có chút hoa lệ. So ra phòng ngủ phụ có hơi kém một chút nhưng tổng thể cũng rất thoải mái.

Thời Hoài cảm thấy rất vừa lòng, đối với lão quản gia tỏ vẻ tán thưởng.

Lão quản gia ưỡn thẳng lưng, gương mặt già từ biểu tình thấp thỏm ban đầu biến thành kiêu ngạo.

Thời Hoài để lão quản gia đi trước, đem l*иg sắt đặt lên chiếc bàn tròn, hướng về phía giường lớn ngã xuống, giường này cũng thật là mềm mại... A, thật thoải mái.

Thả lỏng hai giây đồng hồ, Thời Hoài xoay người, đem quang não bản thân mở ra.

Trong phút chốc, trước mặt cậu sáng lên một màn hình chỉ thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, mặt trên lít nha lít nhít đều là chữ, một hàng rồi một hàng số liệu lưu động, cuối cùng cố định lại giao diện có kích thước nhỏ bằng mặt giấy.

Thời Hoài dựa theo lời lão quản gia dạy bắt đầu tìm tòi.

Không vì cái gì khác, cậu muốn hiểu thêm về thế giới thú nhân—dù sao cũng không thể chỉ trạch trong nhà, ngoài bản thân ra thì cái gì cũng không biết.

... Quang não quả nhiên là đồ tốt.

Sau một tiếng lướt quang não, Thời Hoài không phải bách sự tự thông, nhưng ít nhất không phải kẻ mù mờ cái gì cũng không biết.