Chương 1.2

Tuy rằng đời này cậu có cha mẹ có anh trai, nhưng cả nhà ba người đều xem cậu là nỗi sỉ nhục, nhốt trong phòng tối mười năm có lẻ, xem cậu như kẻ không tồn tại.

Nhưng mà Thời Hoài cũng không để bụng, kẻ ngốc thì kẻ ngốc, muốn nhốt liền nhốt, dù sao lúc mơ màng cậu cũng không có cảm giác gì, kết quả 18 tuổi qua đi, linh hồn nhỏ bé cùng thân thể dung hợp, mấy năm này chuyện gì tốt cũng không tới lượt cậu, chuyện xấu ngược lại tới nườm nượp, tin tức này đối với cậu chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang.

Cậu, phải, gả!

Thời Hoài đường đường là mỹ thiếu niên trong sạch thế kỉ 21, mới vừa thành niên đã bị đóng gói gả chồng!

Ép gả cũng không cần quang minh chính đại như vậy aaaa!

Thân phận trước mắt càng làm cho cậu suy sụp hơn.

Á thư.

Xem tên đoán nghĩa "Thư" ở đây liền đem cậu loại ra khỏi hàng ngũ nam tính.

Thời Hoài có chút cứng họng.

Cậu xuyên qua thế giới thú nhân, giới tính chia làm 4 loại: Giống đực (Hùng thú), Á thú, Á thư, Giống cái (ba loại còn lại gọi chung là Thư thú).

Giống đực giống như nam tính bình thường; Á thú, Á thư ngoại hình cũng giống hệt nam tính, nhưng có thể thai nghén đời sau; Vẻ ngoài của Giống cái cùng phụ nữ không khác biệt, cũng có thể sinh con.

Nhưng mà...

Tổng cộng bốn loại người liền có ba loại có thể sinh nở, thế giới này xem ra cũng quá tùy tiện đi? Đầu thai đến địa phương như vậy có thể hỏi trước ý kiến cậu một chút hay không? Đáng sợ nhất là, địa vị của ba loại giới tính trên cơ bản dựa vào khả năng sinh nở đời sau của bọn họ, gọi là giá trị thai nghén.

Giá trị thai nghén càng cao liền có thể sinh con không nói, Thư thú Hùng thú thành niên còn có kì động dục, thật đúng không hổ là "Thú nhân".

Đại khái trong ngàn vạn bất hạnh còn có chút may mắn, cậu xuyên thành Á thư có giá trị thai nghén bằng 0, một Á thư "tàn tật".

Cả hai đời cũng chưa nghĩ đến, có một ngày cậu muốn cao hứng vì chính mình là kẻ tàn tật! Dù sao canh Mạnh Bà cậu cũng chưa uống, từ con trai trở thành Thư thú có khả năng sinh nở khiến cậu chưa thể thích ứng ngay được.

Cái này cũng không phải trọng điểm.

Thời Hoài đi đến trước gương, sửa sang lại cổ áo, ngẩng đầu lên liền thấy ——

Gương mặt này..., cậu nhịn không được kêu một tiếng.

Khuôn mặt khô quắt vàng vọt, thân hình gầy đến xương cốt cộm người, tóc rối thành cái tổ chim.

Vậy cũng... Quá xấu đi?

Khuôn mặt tuấn mỹ , làn da lúa mạch, hàng nghìn múi cơ bụng của cậu ở đâuuu?!

Quả thực, cậu một chút cũng không muốn đối diện với hiện thực tàn khốc như vậy.

Nhân sinh một mảng hắc ám.

-----------

Thời điểm cậu còn đang buồn bực, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Thời Hoài khóe miệng co giật, lòng bàn chân phát lực, cả người lập tức ngả về phía sau, một lần nữa nằm lại trên giường.

Cơ hồ cùng thời khắc đó, có người đẩy cửa đi đến.

Người này lớn lên còn tính đoan chính, nhưng ánh mắt có điểm đáng khinh của giống đực, hắn trực tiếp đến mép giường, trên mặt mang theo ngạo khí: "Thời Hoài Phu nhân, cậu mau tỉnh lại đi."

Thời Hoài thực trì độn mà chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ.

Giống đực cao lớn cũng biết tình cảnh của Thời Hoài, ánh mắt mang theo khinh thường, ngữ khí lại nghiêm cẩn như xử lí việc công mà nói: "Từ giờ cậu là Chính quân của Nam tước Adai·Dickens, sau khi kết hôn với thiếu gia dựa theo quy củ cậu được ban một khối đất phong, chính là trấn nhỏ Otak nơi chúng ta dừng chân. Nam tước phu nhân, mong cậu về sau chăm sóc tốt Adai thiếu gia, tôi đại diện gia tộc Dickens, chúc hai người tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão.""

Sau khi nói xong, Giống đực xoay người: "Nam tước phu nhân, xin mời đi theo tôi, chuẩn bị rời khỏi tàu bay."

Thời Hoài vẫn giống như trước kia giả vờ ngây ngốc, chầm chậm đi theo người đàn ông rời khỏi phòng.

Lúc này, Thời Hoài cũng nghĩ tới.

Ba mẹ đời này đem cậu gả đi còn chưa tới hai ngày, gia tộc chồng của cậu liền... Á, không đúng, gia tộc của đối tượng kết hôn liền cho người tới đem cậu đi. Thời Hoài mơ hồ còn có chút ấn tượng, đối tượng của cậu cũng là nỗi ô nhục của gia tộc Dickens —— dù sao hai kẻ ngốc đem đi kết hôn còn mang lại lợi ích cho gia tộc, liền bị gán ghép với nhau.

Đang suy nghĩ, Giống đực cao lớn đã mang theo Thời Hoài xuyên qua mấy cái thông đạo, đi tới cửa khoang trước.

Phía đối diện là Giống đực diện mạo bình thường, trên tay xách theo cái l*иg sắt, bên trong là cục lông trắng muốt cuộn thành một đoàn, nhìn đặc biệt đáng thương.

Thời Hoài trộm nhìn một cái, thiếu chút nữa không rời mắt ra nổi.

Cục bông gòn trắng muốt mềm mại!!!

Sau đó thời Hoài liền nghĩ, nhóc hồ ly này còn không phải là đối tượng kết hôn hai mươi tuổi còn chưa hóa hình thú, trí lực thoái hóa của cậu hay sao?

Thời Hoài nhẹ nhàng thở ra.

Nhóc hồ ly trí lực thoái hóa còn không thể biến thành người, so với hồ ly bình thường có gì khác nhau? Trùng hợp cậu cũng muốn nuôi mấy động vật lông xù từ lâu, giờ không phải có sẵn một con ở đây sao.

Sau đó cậu lại có chút lo lắng.

Bởi vì trước kia, chỉ cần là động vật có lông đều không muốn để cậu sờ, cục lông này có bằng lòng cho cậu nuôi không đây?