Sau đó Thời Hoài đánh tiếng với lão quản gia, nói muốn ra ngoài đi dạo với Nhã An, lão quản gia đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Chờ hai người rời khỏi dinh thự Nam tước, Nhã An tìm một nơi bí mật, dùng chỗ mĩ phẩm ít ỏi của mình mà bôi bôi chát chát lên mặt bọn họ, đến khi mẹ ruột còn không nhận ra được lại đổi một thân quần áo phổ thông không gây chú ý, mang theo bao tải cùng dây thừng, từ đường nhỏ vòng ra phố lớn.
Thời Hoài cũng là bây giờ mới biết, Nhã An tuy rằng trước đây không có cách nào xử lí Will, nhưng không phải không có đề phòng, ngu ngốc đến gần để hắn bắt nạt. Cậu đã sớm điều tra lộ tuyến thường ngày của Will, hiện tại muốn tìm được địa điểm cố định Will thường xuyên lui tới, phải nói là quá dễ dàng.
-- Tình huống thông thường, Á thư có gia cảnh tốt một chút đi ra ngoài đều có thú nhân Giống đực đi theo bảo vệ, còn gia cảnh kém một chút nhưng chỉ cần là Á thư, cũng sẽ có Giống đực cam tâm tình nguyện đi theo. Will là cháu trai của dược sĩ cấp 2, coi như bản thân hắn tính cách không tốt, bề ngoài lại có chút não tàn nhưng Giống đực đi theo bảo vệ hầu như một tấc cũng không rời.
Còn vì sao nói "Hầu như" ấy à, bởi vì thời điểm ăn xong Will đều có thói quen đi tản bộ, hắn sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế cắt đuôi Giống đực bảo hộ bên người để có thể tự do hít thở không khí trong lành.
Thời Hoài nghe Nhã An phân tích tỉ mỉ, điều cậu để mắt chính là khoảng thời gian ngắn ngủi khi Will ở một mình.
Chạng vạng, sắc trời dần tối đen.
Will dùng xong bữa tối, sốt ruột đuổi những tùy tùng Á thú vây quanh và cả mấy Giống đực phụ trách bảo vệ hắn đi. Bởi vì thời điểm này hắn sẽ đến thẩm mỹ viện cố định để bảo dưỡng cho nên những Á thú, Giống đực đó cũng không dám làm trái lệnh, mấy tên Giống đực chỉ đứng xa xa mà canh giữ ở đầu phố, soi xét nhìn chằm chằm những Giống đực đi ngang qua.
Không sai biệt lắm một tiếng sau, Will chăm sóc da từ đầu đến chân một lần, da mặt hồng hào căng bóng đi ra.
Sau khi chăm sóc da tâm trạng Will rất tốt, hắn đi về hướng đầu phố, nhưng vừa đi không bao xa, đột nhiên từ trong hẻm nhỏ bên cạnh vươn ra một cái tay, dựa vào bóng đêm che dấu trong nháy mắt liền đem hắn kéo đi.
Will sợ hết hồn, há mồm liền muốn cao giọng hét ầm lên, nhưng vừa mở miệng liền bị một khối khăn lông không rõ mùi vị nhét vào, làm cho hắn trợn tròn hai mắt. Kinh khủng hơn còn chưa nói, một cái bao tải từ bên trên phủ xuống, đem cả người hắn trùm bên trong!
Lúc này, Will chỉ thấy hai mắt tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, trong lòng càng thêm sợ hãi. Hắn "A a a" mà muốn lên tiếng, nhưng chưa đầy một giây sau cơn mưa nắm đấm giáng xuống khiến cho cả người hắn đau nhức, liều mạng cũng không thể tránh thoát, cuối cùng không thể không cuộn mình lăn lộn trên đất, đau đến cả người co giật.
Quả thực chính là đau đến đòi mạng!
Cứ như vậy qua thêm mấy phút, Will tưởng chừng như dài đến mấy thế kỉ, chờ đến khi nắm đấm không còn rơi xuống, hắn muốn bò cũng không bò nổi, mãi đến tận khi mấy Giống đực kia phát hiện ra hắn vẫn không ra ngoài, mới cảm thấy có gì không ổn vội chạy tới đem hắn từ trên mặt đất đỡ dậy, gỡ bỏ bao tải bên ngoài.
Mặt Will đều đau đến vặn vẹo, bị nhóm Giống đực cõng lên, vội vàng đưa đến hiệu thuốc của Cát Lan y sư...
------------
Sáng sớm hôm sau.
Thời Hoài cùng Nhã An như không có chuyện gì xảy ra đến khu Hoang Vu đào dược liệu, cũng như thường lệ đem dược liệu đã xử lí tốt đến hiệu thuốc Cát Lan để bán.
Hiệu thuốc hôm nay so với mọi ngày có chút khác biệt, Cát Lan y sư hình như đang bận việc trong phòng nhỏ, dược liệu của Thời Hoài, Nhã An cần cô giám định, cho nên chỉ có thể tạm thời chờ ở bên ngoài.
Trong quá trình chờ đợi, Thời Hoài nghe đầy tai đều là mấy lời đàm tiếu từ miệng Á thú.
"Này, các người biết chưa, cái tên Will hống hách kia hôm qua bị người ta đánh! Ha ha ha!"
"Bị người đánh á! Tên kia là cháu trai Cát Lan y sư một mực yêu thương, ai dám đánh hắn nha? Hơn nữa, là loại Giống đực nào xấu tính như vậy, còn đánh Á thư?"
"Ta nghe nói là do Giống đực trước đây theo đuổi Will vì yêu sinh hận làm."
"Ta nghe nói là do người nhà Á thú bị Will bắt nạt lén lút làm."
"Ta nghe nói là do Giống đực từ bên ngoài đến..."
Đột nhiên, có người nhỏ giọng nói: "Các người đều đoán không đúng. Ta nghe nói lần này là do Will không biết ăn trúng thứ gì dị ứng lên mới gây ra chuyện cười! Hắn ta khăng khăng mình bị người đánh, nhưng sau khi Cát Lan y sư kiểm tra ra, phát hiện trên người hắn một chút thương tích cũng không có, cuối cùng chỉ có thể hỏi hắn ta chạm phải thứ gì bẩn thỉu hay không."
Có người cũng nói ra: "Ta nói này, ai cần biết nguyên nhân đến từ đâu! Mấy tên Giống đực bảo hộ hắn còn không tìm ra manh mối, ngay cả mùi cũng không ngửi ra được... Ngày đó Will ngã vào đầu hẻm gió lớn, mùi hương đều bị thổi mất. Tên Will kia, lúc bình thường đối với ai mà không phải một bộ dạng... Hứ, hắn mà không phải Á thư, nào có chờ đến ngày hôm nay mới bị đánh?"
Tiếp đó, lại thêm một ít âm thanh trào phúng.
Thời Hoài vừa nghe xong, khẽ nhướng mày nhìn Nhã An.
Nhã An cố gắng khống chế biểu tình, trong đôi mắt thì không nhịn được lóe lên một tia cười trước sự đau khổ của người khác .
Thực sự là xưa nay chưa từng vui sướиɠ như vậy.
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Hoài: Nghe nói đời trước tôi không có đất diễn.
Hồ ly nhỏ: Tiểu tiện nhân lả lơi ong bướm...
Thời Hoài: Ta, ta lập tức có thể mập lên!
Hồ ly nhỏ: Tiểu tiện nhân nham hiểm độc ác...
Thời Hoài: Tin tưởng việc vuốt lông đã gần ngay trước mắt.
Hồ ly nhỏ: Tên kia là kẻ đê tiện vô liêm sỉ... A? Ta đổi vợ?!