Chương 12.1: Lần đầu gặp mặt (sửa bug)

Cuối cùng Cát Lan y sư vẫn không đi ra từ căn phòng nhỏ, hẳn là còn đang kiểm tra thân thể của Will, muốn biết tại sao thân thể của hắn không có bất kì vết thương nào, lại đau đớn đến khó có thể chịu đựng. Nhưng vì bên ngoài không thiếu những người bán dược liệu—không phải chỉ có Nhã An và Thời Hoài, nên sau đó trợ thủ của Cát Lan y sư, một Á thú có nụ cười dịu dàng đi tới, kiểm tra chất lượng dược liệu.

Nhã An điềm tĩnh giao rễ cây Tử Diệp cho đối phương, sau khi đối phương đã kiểm tra và xác định chất lượng tốt liền đưa ra mức giá như thường lệ giống Cát Lan y sư.

Sau đó Nhã An cùng Thời Hoài rời đi hiệu thuốc.

Chờ hai người ngồi vào xe, Nhã An khởi động xe xong, bọn họ không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười.

Nhã An thở ra một hơi, kính nể mà nói ra: "Tiên sinh thực sự là lợi hại!"

Thời Hoài cười: "Một chút thủ đoạn nho nhỏ. Nói chung sau lần này, tên Will kia chắc chắn sẽ không dám lại lớn lối như vậy."

Nhã An thật cao hứng: "Hắn xưa nay chưa ăn phải thiệt thòi lớn như vậy bao giờ, thế nào cũng phải im lặng một thời gian đi? Khoảng thời gian này chắc hắn không gây ra được sóng gió gì."

Thời Hoài gật gật đầu: "Trở về ăn cơm!"

Nhã An tăng nhanh tốc độ: "Vâng, tiên sinh."

--Thời Hoài quả thực dùng một ít thủ đoạn nhỏ, đó là do cậu hiểu rõ thân thể con người.

Bản thân Thời Hoài cũng là một Á thư, vì tránh gây ra phiền phức, cậu điều tra quang não một lần, kết hợp với tình huống của chính mình đánh giá trình độ tiếp thu bình thường của Á thú. Thêm vào việc cậu từng học qua võ công, rất rõ ràng đánh vào chỗ nào trên thân thể sẽ đau, lại cân nhắc một chút lực đạo, là có thể khiến tên Will kia đau chết đi sống lại mà không có cách nào tìm ra vết thương. Hơn nữa cậu luyện được một chút nội lực cũng mang lại không ít trợ giúp...

Vì vậy, Will không may gặp xui xẻo lớn.

Thời Hoài tâm tình cũng rất tốt.

Con người cậu chính là đơn giản như vậy, chỗ nào có thể dùng quyền cước giải quyết vấn đề liền không dùng não.

Sau sự kiện trùm bao tải, Thời Hoài bắt đầu từng bước mà rèn luyện cơ bắp, dưỡng thân thể, luyện nội công, đào dược liệu... Sinh hoạt hằng ngày dần dần ổn định lại.

Vui mừng đáng nói chính là, rễ cây Tử Diệp tại thế giới kia coi như có chút tác dụng, nghe nói bị Lucius giao cho một tên ma dược sư, đối phương dùng rễ cây Tử Diệp làm ra ma dược cấp thấp vô cùng đặc biệt. Tác dụng của dược liệu ôn hòa, thích hợp với các pháp như có nhiều loại nguyên tố ma pháp sử dụng.

Vì vậy Thời Hoài bắt đầu cùng Lucius giao dịch rễ cây Tử Diệp, mà đồ vật trao đổi vẫn là thịt khô của ma thú cấp 2—Lucius biểu thị hai cái này giá trị tương đương không sai biệt lắm, mà Thời Hoài nghèo túng cũng không muốn phí lời.

Nhã An đối với hành động mỗi lần đào lại xin một hai rễ cây Tử Diệp của Thời Hoài không hiểu lắm, mà cậu cũng không có tâm tư nghiên cứu nguyên do, thể hiện đầy đủ chức nghiệp tu dưỡng của một quản gia dự phòng, mà Thời Hoài cũng rất hài lòng, đỡ cho cậu phải kiếm cớ không phải rất tốt sao?

Ngoại trừ việc này, giao dịch cùng Lucius, Thời Hoài cuối cùng cũng có thể lừa gạt lão quản gia cùng Nhã An thuận lợi luyện công, mà theo nội công dần tăng cường, cậu lại bắt đầu luyện lại võ công đời trước, thân thể không ngừng mà trở nên khỏe mạnh.

Biểu hiện cụ thể chính là, da thịt vốn khô cằn dính sát xương sườn dường như được bơm hơi mà đầy đặn lên, hai má cùng cơ bắp trên người cũng trở nên no đủ.

Mà trong mắt lão quản gia cùng Nhã An chính là Thời Hoài từng chút từng chút khỏe mạnh lên, cũng cực kì cao hứng!

Mà chỉ có một chuyện duy nhất cùng trước đây tương đồng.

Hồ ly nhỏ vẫn luôn nằm một mình trong phòng ngủ phụ lầu 2, trừ lão quản gia cho hắn ăn cơm, từ đầu đến cuối vẫn không gặp mặt Thời Hoài.

-----------

Tóc đen mắt đen, da dẻ trắng nõn mà căng mịn, ngũ quan không có khuyết điểm, gộp lại một chỗ vốn là diện mạo xinh đẹp, nhưng vì mặt mày mang theo bừng bừng sinh cơ, lại có vẻ dương quang mà tràn đầy sức sống.

Thời Hoài nhìn người trong gương, say sưa mà sờ mặt mình.

Trước đây cơ thể gầy gò hoàn toàn không thấy được, khuôn mặt này nhìn cũng rất đẹp! Nhìn kĩ thì còn có chút giống kiếp trước của cậu, không hề có cảm giác khó chịu.

Nhìn một chút, Thời Hoài liền thở dài.

Thứ duy nhất khiến cậu hơi thất vọng chính là chiều cao của thân thể này, tuy rằng không tính là thấp, nhưng trên dưới cũng chỉ có 1m75—phải biết, kiếp trước thế nhưng cậu cao đến 1m82! Cũng không biết Á thư sau khi trưởng thành có thể cao hơn hay không? Một lần nữa chui vào bụng mẹ, làm cho cậu tụt đi 7cm a! 7cm! Không sai biệt lắm gần nửa cái đầu...

Sau một giây đồng hồ u buồn, Thời Hoài lại tươi sáng rực rỡ.

Ầy, không nói những cái khác, hôm nay cũng là ngày lành tháng tốt!

Rốt cuộc cũng trở nên đẹp trai phóng khoáng, cậu...

Ôi chao, khà khà khà.

-----------

Editor: Bà tác giả sửa thành đây là lần đầu tiên hai ẻm gặp nhau cho hợp lí hơn á, không tính lần trước.