Chương 7: Lời nói dối hoàn hảo [H nhẹ]

Cậu cúi đến gần nơi hoa huyệt hồng hào còn đang e lệ. Quý Trọng Bình lấy hai ngón tay banh ra rồi thổi vào nơi mẫn cảm ấy. Nhận được sự kí©h thí©ɧ cả người Quý Hân như có dòng điện chạy qua. Cô run lẩy bẩy cố gắng đẩy đầu anh ra.

Được nước lấn tới, Quý Trọng Bình cắn nhẹ hộŧ ɭε nhỏ nhắn của cô, nhận được kɧoáı ©ảʍ bất ngờ cô không kìm giọng nổi đã rên nhẹ. Anh rất hài lòng với biểu hiện của cô. Đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu thăm dò nơi hoa h.u.y.ệ.t mẫn cảm. Quý Hân giữ chặt mép đệm cả người run rẩy.

Anh không có ý định tha cho cô vẫn tiếp tục liếʍ mυ"ŧ, chất nhầy trắng nhớp nháp cuối cùng cũng chạy xuống. Quý Trọng Bình hưng phấn quét d.â.m thủy đưa đến gần mặt cô. "Gì đây? Chị đã hứng tình với em rồi."

Quý Hân không tin những gì đang xảy ra, cô mặc định mình không hề hứng với cậu. Anh vẫn cười ranh mãnh như cũ, l.i.ế.m láp hết d.â.m thủy lớp này là chảy ra lớp kia. Như mật ngọt mà không ngừng nghỉ chạy ra trước sự trêu ghẹo của chiếc lưỡi.

Cô rùng mình khi thấy c*n thịt đang cương cứng từ trước được lấy ra khỏi quần Quý Trọng Bình. Hàng loạt thao tác nhanh chóng, bây giờ cả hai đều đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn nhau. Cô xấu hổ lấy tay che mặt lại. Nhưng anh nào để cô dễ dàng như vậy. Quý Trọng Bình đè hai tay cô xuống đệm không ngừng dày vò đôi môi căng mọng.

Đến khi lí trí cô bị những nụ hôn ướŧ áŧ lấn át tới mềm nhũn cả người anh mới buông bỏ đôi môi ngọt ngào ấy. Cầm vật nóng bỏng trên tay anh tiến lên đập lên đập xuống lên h.o.a môi. Quý Hân mơ mơ màng màng cảm nhận được sức nóng và sức nặng của thứ sắp sửa vào bên trong người cô đó.

Cả người mềm nhũn cánh tay vô lực lấy toàn bộ sức đẩy vai anh. Nhưng không hề có tác dụng, Quý Trọng Bình chà sát cự vật ngẩng cao đầu lên cửa mình của cô. Chưa trưởng thành nhưng độ lớn của c*n thịt đã tới mức ấy không thể tưởng tượng nổi đến lúc trưởng thành sẽ thành dạng gì.

Quý Hân chỉ còn cách diễn. Cô không kháng cự cậu nữa chỉ khóc thật thê thảm. Quả nhiên Quý Trọng Bình thấy cô khóc có lưỡng lự dừng động tác lại. Xem ra cậu ta chưa hết thuốc chữa. Nhưng cô đã nhầm cậu ta cười sung sướиɠ.

"Chị nghĩ em sẽ tha cho chị sao?"

Cô lại bị lừa lần nữa. Nhưng Quý Hân không muốn khuất phục như vậy. Cô vươn hai tay ôm chầm lấy cổ Quý Trọng Bình tiếp tục khóc thút thít. "Bình em đừng như vậy. Chị thích em lắm nhưng em chưa đủ tuổi. Đừng làm vậy có được không?"

Anh đẩy cổ tay cô ra gắt gao nắm chặt. Đôi mắt kinh ngạc nhìn Quý Hân.

"Chị nói lại đi, chị thích em sao?"

"Chị thích em thật mà."

"Chị nói dối! Nói dối. Chị tưởng em không biết chị thích tên Duy Nguyên bên cạnh đó sao?"

Quý Hân chột dạ nhất thời không nói lên lời.

"Không không phải đâu vì anh Nguyên là bạn tốt của chị. Em cũng biết là chị không có bạn mà."

Cô ủy khuất nói, dường như Quý Trọng Bình đã tin cô.

"Vậy chúng ta đều yêu nhau thì có thể làm chuyện đó mà."

"Không, em không có biện pháp phòng tránh chị sẽ mang thai mất. Đừng mà."

Cô hoảng sợ kéo tay nài nỉ Quý Trọng Bình.

"Chị vẫn còn đau nhức với lần ngã đó."

"Chị yên tâm những đứa đó đều là lũ chó đáng chết."

"Em cho chị ra ngoài nhé, chị muốn tắm."

"Trong phòng em có phòng tắm riêng."

"Vậy quần áo của chị?"

"Em thích chị ám mùi của em. Mặc đồ của em nhé?"

Nhìn gương mặt hưng phấn cùng chờ mong đó cô cố gắng che giấu sự sợ hãi đang trỗi dậy. Nếu từ chối tất cả sẽ là công cốc. Quý Hân nở nụ cười tươi gật đầu.

Tiếng nước róc rách trong nhà tắm phát ra. Quý Hân đang cố gắng móc, rửa dấu vết d.â.m thủy. Cô tuyệt vọng khóc rưng rức nhưng lại cắn chặt môi không dám phát ra tiếng động.