Cố Thành Uyên dường như không có chuyện gì mà lắc đầu, “Không có gì, chỉ là ba mẹ phải trở về rồi.”
Tần Khuynh Khuynh chớp chớp mắt, mở điện thoại.
Ồ, họ đang về rồi?
“Thật sự là kỳ quái, lần này chỉ mới ra ngoài chơi mấy ngày, lúc này trở về có phải hay không có chút sớm?”
Tần Khuynh Khuynh nhớ lại thời gian lúc trước họ ra ngoài du lịch, lần nào mà không quá mười ngày nửa tháng?
Lúc này còn chưa đến một tuần, đã muốn quay về rồi?
Là do đặc sản ở đó không ngon, hay là tại trai đẹp bên đó khó coi?
Đương nhiên cô không dám nói lời xằng bậy, chỉ ngoan ngoãn đáp lại câu.---Con biết rồi!”
Cố Thành Uyên nghe lời nói vừa rồi của cô, cười như không cười, “Ý của cậu là không muốn bọn họ quay về sớm?”
Tần Khuynh Khuynh sợ cậu bẻ cong ý tứ của mình, vội vàng xua xua tay, “Cậu đừng nói nhảm, mình chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Cậu ta làm gì lại thích tìm lấy cái sai như vậy…
Cô thật sự rất tò mò, uống lên hai ngụm trà sữa, sau đó lại nhắn một câu, ---Là do công ty có việc gấp cần quay về sao?
Ba Tần có chút oán giận mà đáp lại, ---Bạn học cũ của mẹ con và mẹ nhà thông gia đã đến Vân Thị, cho nên bà ấy nóng lòng quay lại gặp người.
Ba Cố cũng đến thổi gió,---Còn chơi chưa xong, liền một hai đòi quay về gặp mặt.
Tần Khuynh Khuynh cùng Cố Thành Uyên đồng thời ngồi thẳng lại hóng chuyện.
Tần Khuynh Khuynh nuốt nước bọt, “Bạn học cũ này có phải hay không là giáo thảo của các bà lúc đó?”
Cố Thành Uyên suy nghĩ một chút, sau đó vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, “Có khả năng.”
Nhìn giọng điệu của ba Tần cùng với ba Cố giữa những hàng chữ, đoán không chừng…cũng tám chín phần mười.
“Trời ạ, cái này cũng quá kí©h thí©ɧ đi??”
Miệng của Tần Khuynh Khuynh thiếu chút nữa đã kéo lên tận bên tai, ăn dưa của người lớn thật sự quá là vui vẻ.
Cố Thành Uyên nheo mắt lại, tốt bụng nhắc nhở một câu, “Đừng có ở trước mặt ba đừng có vui vẻ thành như vậy…”
Ba Tần cùng với ba Cố lúc ăn tới dấm, cũng là sẽ lén lút, giở ra đa dạng thủ đoạn.
Nhưng bất đắc dĩ, mẹ Tần cùng với mẹ Cố lúc tuổi trẻ rất là tung hoành, nghe ba Cố nói, lúc hai bà đi dạo phố nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, mắt cũng không thèm chớp mà đi theo người ta.
Liền giống như Trình Quất Tử ở hiện tại…
Tần Khuynh Khuynh ăn uống no nê từ từ đứng dậy, nói thẳng một câu vào trọng tâm, “Mình sẽ cố gắng hết sức.”
Cố Thành Uyên: “….”
Tiệm KFC này liền mở ở khu gần đó, quay về nhà lấy cái áo khoác đồng phục rồi lại đến trường học, vậy cũng đủ rồi.
Chỉ đáng tiếc là hôm nay không có ngủ trưa.
Tần Khuynh Khuynh cân nhắc suy nghĩ một chút, không ngủ trưa là do không đủ thời gian, thời gian không đủ là bởi vì phải giúp Cố Thành Uyên khai sáng cuộc đời…
Vậy chẳng khác nào, thời gian ngủ trưa của cô đều dâng hiến cho cái tên Cố Thành Uyên kia.
Cô tiếc nuối mà lắc đầu, “Mình vì giúp cậu nhận rõ tình cảm của mình, liền ngủ trưa cũng không ngủ.”
Cố Thành Uyên vừa từ trong phòng tìm ra một bộ đồng phục khác, liền nghe được lời oán trách này của Tần Khuynh Khuynh.
Thanh mai lúc nãy nói với cậu thế nào?
“Nói mình biết, thích bao lâu rồi?”
“Sao lại…thích đến như vậy?”
“Vậy cậu muốn làm gì, có xác định quan hệ không?”
“Cậu lại viết thư tình, mình giúp cậu đưa đi.”
“Yên tâm, có mình ở đây, nhất định không thành vấn đề, đừng nói chỉ là một cái Khương Yên, mười tám cái mình cũng có thể giúp cậu đuổi theo.”
“Tuy nhiên, Cố Thành Uyên, vì Khương Yên mà làm rối loạn sinh hoạt và sở thích của cậu, không đáng đâu.”
Cố Thành Uyên đỡ trán, suy nghĩ, lẽ ra cô không nên khai sáng cho cậu, nên yên tĩnh mà đi ngủ trưa…
Tần Khuynh Khuynh thấy cậu từ trong phòng đi ra, nhặt lên đồng phục của mình liên đi xuống lầu.
Thời gian cũng vừa đúng, nên bắt đầu đến trường.
“Chờ đã.”
Cố Thành Uyên gọi cô lại, nhìn nhìn đánh giá đồng phục trong tay cô, “Đây là của cậu?”
Tần Khuynh Khuynh không hiểu gật gật đầu, “Ừ.”
Vừa dứt lời, Cố Thành Uyên liền đem áo khoác đồng phục 185 của mình trong tay ném đến trên vai cô, “Cậu mặc cái này đi.”
Tần Khuynh Khuynh: “…”
Cố Thành Uyên liếc mắt nhìn cô một cái, “Lỡ như lại…Đồng phục của mình còn có thể chống đỡ được.”
Mặt Tần Khuynh Khuynh đỏ lên, sao cậu có thể nói ra chuyện này như không có gì như vậy.
“Vậy cậu mặc cái gì?”
Chẳng lẽ vẫn cầm đồng phục của cô đến trường học?
Lúc mặc vào tay áo còn ngắn, nghĩ lại liền muốn cười.
Dáng vẻ Cố Thành Uyên không có chút nào muốn đổi ý, liếc nhìn xuống lầu, “Cái cậu mặc buổi sáng đâu?”
Tần Khuynh Khuynh chỉ chỉ vào phòng cô, “Mình ném trên giường, còn chưa có giặt, chỉ mới đem quần ném vào máy giặt.
Một giây sau Cố Thành Uyên liền đi vào phòng cô cầm đống phục đi ra, sắc mặt bình tĩnh, “Mình mặc cái này là được.”
Tần Khuynh Khuynh như thấy quỷ mà giật lấy, quậy cái gì, không có dính lên đồng phục đi.
Cẩn thận tìm tìm hai lần, thấy trên quần áo không có vết đỏ sẫm nào, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dù là như vậy, vẫn là hơi xấu hổ.
“Vậy…Nếu không thì, trưa nay mình mặc cái này…”
Cô ấp úng mà đem chiếc áo khoác Cố Thành Uyên vừa ném lên vai cô, còn tỏa ra mùi hương nước giặt quần áo đưa đến trước mặt cậu, “Cậu mặc cái cậu mới tìm được đi.”
Cố Thành Uyên im lặng hai giây, không cầm, “Mình lại không chê cậu.”
Cậu kiên quyết đem đồng phục cô mặc qua lúc sáng khoác lên người, lập tức hướng xuống lầu đi.
Lúc ngửi được trên áo khoác nhàn nhạt mùi dầu gội, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên một cái.
Tần Khuynh Khuynh trên mặt vẫn nóng lên, luôn cảm thấy…Việc đổi quần áo mặc này…không quá thích hợp.
Lúc trước…Hình như cũng đổi qua.
Nếu nghĩ như vậy…Thì cũng không có gì đúng không?
Nhiều năm như vậy rồi, cũng không đến mức đỏ mặt vì cái này nha.
Tần Khuynh Khuynh, người đang nghĩ mình suy nghĩ sai lầm, đuổi kịp Cố Thành Uyên bước chân, chình dáng vẻ thẳng thắn của cậu, âm thầm phỉ nhổ chính mình một trận.
Cô đang loạn nghĩ cái gì…
Nhất định là do chơi cùng Trình Quất Tử quá lâu, đầu óc bây giờ đều toàn là tình tình ái ái…
Lúc Trình Quất Tử đang đi dạo trên phố, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai liền kích động đến không được.
Chính vì vậy, cô nhất định là bị Trình Quất Tử đồng hóa.
Hơn nữa đối tượng lại là cái tên Cố Thành Uyên ngoại trừ miệng tiện ra thì tìm không ra tật xấu, khó tránh khỏi việc hiểu sai…
Không trách cô…Đúng vậy! Không trách cô, đây là phản ứng bình thường của thời con gái mà!
An ủi an ủi, Tần Khuynh Khuynh đã không có cái suy nghĩ kia nữa.
Cô Thành Uyên không hay biết chính mình đã vô tình bị người lần đầu biết yêu như Tần Khuynh Khuynh đem bỏ qua…
Buổi trưa hôm nay nhất định không bình thường, học sinh trường trung học số 2 hay số 1 đều cực kỳ điên cuồng.
Ban đầu, trung học số 1 lan truyền tin đồn về ảnh chụp của tiểu hoàng tử bỏng rổ Phí Phỉ, làm Viên Đào Mễ cực kỳ tức giận.
Tần Khuynh Khuynh biết phụ nữ khi ghen là cực kì đáng sợ, liền không nói cho Viên Đào Mễ sự thật là trung học số 3 cũng truyền ảnh chụp nam thần của cô rất nhiều.
Lúc sau không biết là học trưởng ở lớp nào có việc đến văn phòng tìm giáo viên, nghe nói trường trung học số 3 sẽ có một học trưởng đã tốt nghiệp sắp về đến, có thể là để giúp trung học số 3 huấn luyện đội bóng rổ.
Hình như gọi là Hứa Lâm Dụ.
Có mấy cái học sinh rảnh rỗi không có gì làm đi xem xem trung học số 3 các tài khoản lúc trước còn có tin tức gì.
Ngạc nhiên phát hiện, Hứa Lâm Dụ…cậu ấy…Cậu ấy lớn lên nhìn rất đẹp trai!
Hơn nữa lại còn đậu đại học T.
Là đại học T nha, chính xác là học bá.
Phí Phỉ trường trung học số 1 thi đại học cùng một năm, trung học số 3 năm đó trạng nguyên là một học sinh nữ, Hứa Lâm Dụ đứng thứ hai, liền không thích Phí Phỉ ở trung học số 1.
Ở trung học số 3, nhiêt độ của học trưởng đã tốt nghiệp Hứa Lâm Dụ nháy mắt đã vượt qua Phí Phỉ trung học số 1 ở bên cạnh.
Tần Khuynh Khuynh vừa mới đến lớp học, một nữ sinh ở trước hai bàn liên kích động hét lên một tiếng, “Quá đẹp trai.”
Làm cho cô giật mình.
Nhìn kỹ lại, cả lớp đều đang tụm năm tụm ba, không biết là đang nói đến cái gì.
Tần Khuynh Khuynh buồn bực ngồi xuống chỗ của cô, cảm giác sau một buổi trưa cô đã bị ngăn cách khỏi thế giới.