Chương 34: Thiếu Khương Yên

Lúc cửa thang máy vừa mở ra, Cố Thành Uyên mặt không biểu cảm đi ra ngoài, “Không.”

Cậu hoàn toàn không có tâm trạng để chơi bóng rổ.

Tần Khuynh Khuynh còn nghĩ rằng có cái gì đó nghiêm trọng, có phải hay không đứa nhỏ Cố Thành Uyên này chịu áp lực học tập quá lớn, hoặc là gặp trở ngại tình cảm với Khương Yên…

Lý do đầu tiên đương nhiên là không tể xảy ra, Cố Thành Uyên sao có thể lo lắng thành tích của mình, nói cách khác, ở phương diện này cậu ấy luôn luôn là kẻ chiến thắng.

Như vậy, chỉ có thể là do cái thứ hai.

Cái này rơi vào điểm mù kiến thức của Tần Khuynh Khuynh.

“Cố Thành Uyên…có phải cậu bị người ta từ chối hay không?”

Cố Thành Uyên dừng lại động tác xoay chìa khóa, nhất thời cảm thấy luống cuống, lại…có phần chờ mong, yết hầu nhúc nhích, “Ừ.”

Tần Khuynh Khuynh nhìn thấy phản ứng này của cậu, hiểu rõ mà gật đầu, “Được rồi, mình đã hiểu.”

Hiểu rồi?

Đã hiểu…liền không có phản ứng gì sao?

Cố Thành Uyên nghi ngờ quay đầu nhìn cô, không hề cử động mà nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô.

Tần Khuynh Khuynh trực tiếp vươn tay mở cửa ra, cảm giác được trên vai mình đang mang trọng trách nặng nề.

Cố Thành Uyên đau khổ vì tình, cha mẹ Cố lại không ở bên cạnh, chỉ có thể dựa vào cô đến khai sáng cho cậu.

“Cậu đợi mình một chút, mình thay quần áo rồi lại tiếp tục nói chuyện này cùng cậu.”

Cô không quan tâm Cố Thành Uyên phản ứng cái gì, lập tức liền đi lên lầu thay quần áo.

Người nào đó đang tự cho rằng tình cảm của mình bị phát hiện, liền ngây người ngồi dưới lầu, thành thật ngồi thẳng trên sofa, hoàn toàn quên nấu bữa trưa cho bọn họ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Cố Thành Uyên cảm thấy chỉ có 10 phút mà lại kéo dài như cả thế kỷ.

Hôm nay cô đã nói với bạn cùng bàn, cô không thích cậu.

Nấu cô đã biết rồi, cô sẽ khuyên cậu từ bỏ như thế nào đây…

Tần Khuynh Khuynh đem quần dài cùng với đồng phục ném vào máy giặt, thoải mái sạch sẽ bước xuống lầu, ngồi đối diện với Cố Thành Uyên.

Nhìn Cố Thành Uyên không biết gì, cô giả vờ như là một người đã từng trải, “Nói cho mình nghe, cậu thích bao lâu rồi?”

Cố Thành Uyên tâm trí thoáng qua, “Rất nhiều năm.”

Nhiều năm?

Nụ cười trên mặt Tần Khuynh Khuynh biến mất, Cố Thành Uyên…đã thích Khương Yên rất nhiều năm.

Thì ra không nhất định là năm hai trung học cơ sở, có thể còn sớm hơn nữa.

“Tại sao…Lại thích nhiều đến vậy?”

Thích đến mức vì đứng ra bảo vệ Khương Yên, đem Kim Thụy đánh thành ra như vậy, chính mình còn phải nghỉ học một tháng.

Thích đến mức đã một năm không gặp, vẫn có thể trả giá vì Khương Yên như vậy.

Thích đến nỗi…làm cậu ấy trở thành như thế này.

Cố Thành Uyên cong cong môi, ôn nhu một hồi, nâng mắt nhìn gương mặt Tần Khuynh Khuynh, “Không biết nữa, dù sao…Mình cực kỳ, cực kỳ thích.”

Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ…Thích.

Là kiểu muốn cùng cô ấy ở bên nhau cả đời…thích.

Tần Khuynh Khuynh trong lòng lộp bộp một chút, xem ra Cố Thành Uyên cảm tình rất sâu, cô sợ mình khuyên không được nữa.

Đột nhiên, rất hâm mộ với Khương Yên.

“Vậy cậu muốn làm gì, có xác định quan hệ không?”

Nếu cậu ấy thật sự muốn như vậy, cô cũng có thể hỗ trợ.

Chỉ cần cậu đừng không có đầu óc mà đuổi theo giống như hai ngày trước là được, như vậy không cứu vãn nổi mặt mũi đâu.

Cố Thành Uyên có chút sững sờ, hạnh phúc đến quá đột nhiên, “Có thể không?”

Có thể xác định quan hệ sao?

Cô không phải là…Không thích cậu sao…

Tần Khuynh Khuynh gật gật đầu, “Mình giúp cậu.”

Cố Thành Uyên: “???”

“Cậu lại viết thư tình, mình giúp cậu gửi đi.”

Cố Thành Uyên: “???”

“Cậu yên tâm, có mình ở đây, nhất định không thành vấn đề, đừng nói chỉ một cái Khương Yên, mười tám cái cũng có thể giúp cậu đuổi theo.”

“Tuy nhiên, Cố Thành Uyên, vì Khương Yên mà làm rối loạn sinh hoạt và sở thích của cậu, không đáng đâu.”

Cố Thành Uyên: “???”

Tần Khuynh Khuynh mím mím môi, mười phần nghiêm túc nhìn Cố Thành Uyên, “Thích một người, là phải vì cô ấy mà trở nên thật ưu tú, không phải là để bị mắc kẹt với những rắc rối nhỏ ở trước mắt.”

Cố Thành Uyên tay lặng lẽ nắm chặt.

Tần Khuynh Khuynh không chú ý đến vẻ mặt căng thẳng của cậu, chỉ đưa tay sờ sờ cái bụng đang kêu lên của mình, “Chúng ta ăn cái gì đây, chết đói rồi.”

Liền nhảy nhót vào phòng bếp tìm cái ăn.

Cố Thành Uyên bây giờ mới muộn màng mà hiểu được ý tứ thanh mai của cậu.

Tóm lại cô là đang nói cậu làm tất cả đều vì Khương Yên?

“Dựa.”

Mấy thứ này đều là cái gì?

Cậu cảm thấy trái tim nhỏ vừa rồi đập lên rất nhanh, đã bình thường.

Quay đầu lại nhìn xem cái thân ảnh nhỏ đi tới đi lui trong bếp kia, cậu thật sự không biết là nên cười hay là nên khóc.

Thanh mai làm sao lại có thể thiếu não như vậy…

Tần Khuynh Khuynh vò đầu bứt tóc, bất đắc dĩ kêu lên, “Cố Thành Uyên, phòng bếp không có gì ăn.”

Cố Thành Uyên đi đến, u ám trên người tiêu tan một chút, “Được rồi, cậu muốn ăn cái gì?”

Liền xắn tay áo lên rồi đi đến tủ lạnh lấy đồ.

Tần Khuynh Khuynh hài lòng vui sướиɠ đi theo sau cậu, “Cậu cứ đánh giá việc mình giúp cậu theo đuổi Khương Yên, đáng giá với được món ăn nào cậu có thể làm cho mình đi.”

Cố Thành Uyên yên lặng đặt củ khoai tây trong tay xuống.

Nhìn thẳng vào Tần Khuynh Khuynh, ánh mắt của cô thẳng thắn đến mức như là hoàn toàn không hiểu gì, làm cho cậu bất lực.

“Tần Khuynh Khuynh, ai nói với cậu là mình muốn theo đuổi Khương Yên?”

“Là cậu nha.”

Cố Thành Uyên hoàn toàn bất đắc dĩ, không nhịn xuống được mà ôm lấy eo cô, “Mình không có nói như vậy…”

Tần Khuynh Khuynh toàn thân cứng đờ, bên hông tê dại.

Sau khi ý thức được Cố Thành Uyên là đang làm cái gì, cô bình tĩnh mà lùi về phía sau một bước, “Như vậy cậu là muốn nói cái gì?”

Cậu ta đây là ở…

Buổi sáng là tình huống đặc thù thì không tính, nhưng hiện tại sao lại còn như vậy?

Cố Thành Uyên liếc nhìn tay trái của mình, buồn bã thu lại, “Ý mình là, mình không có quan hệ gì với Khương Yên.”

“Ồ.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại điên cuồng phản bác.

Đánh rắm!

Hiện tại không có quan hệ, không có nghĩ là về sau cũng không có quan hệ!

Nhìn xem bộ dáng hiện tại yêu mà không được của cậu, cứ như toàn thế giới đều thiếu cậu ta một cái Khương Yên vậy!

Cố Thành Uyên thật sự không nghĩ ra nên giải thích như thế nào, đem cửa tủ lạnh đóng lại “ầm” một tiếng, trong lòng ngày càng bực bội.

“Đi ra ngoài ăn.”

Cậu có chút hỏng mất mà ném xuống một câu.

Tần Khuynh Khuynh không phải là nói đánh giá việc giúp cậu theo đuổi Khương Yên đáng giá với cái nào đồ ăn liền làm cho cô sao?

Cậu lựa chọn…Đi ra ngoài ăn.

Không nấu nướng gì hết…

Tần Khuynh Khuynh ngơ ngác mà nhìn người nào đó đột nhiên tức giận, không thể hiểu được.

Cô cắn môi dưới, cam chịu đi theo phía sau cậu.

Đi theo Cố Thành Uyên có cơm ăn…Câu nói này từ nhỏ cô đã mạnh mẽ khắc sâu trong lòng.

Lúc còn nhỏ, cô kén ăn không muốn ăn cà rốt, cùng với mẹ giận dỗi, vẫn là Cố Thành Uyên không chịu được mà trộm khoai tây chiên lén đưa cho cô.

Cố Thành Uyên là một người con trai…Rất trượng nghĩa.

Chính là cái EQ này, không quá phát triển.

Ánh mắt…Cũng không thể nói là tốt.

Nếu không thì nhiều năm như vậy, lại không thích cái thanh mai dịu dàng, đáng yêu, thấu hiểu lòng người như mình, ngược lại là luôn yêu sâu sắc Khương Yên đâu?

Cố Thành Uyên tự móc tiền túi của mình đưa cô đến tiệm KFC ở gần đó, ngoại trừ việc sống chết không cho cô ăn cay, không cho cô uống Coca lạnh, còn lại coi như vẫn còn có lương tâm.

Bữa trưa hôm nay vì khai sáng Cố Thành Uyên mất khá nhiều thời gian, nhanh chóng cơm nước xong lại về nhà lấy áo khoác đồng phục, lại tiếp tục đi học.

Đang ăn, đột nhiên di động của hai người cùng nhau vang lên, Cố Thành Uyên đọc xong tin nhắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Là mẹ Cố ở trong nhóm “Tôi và gia đình nhan sắc cực đỉnh của tôi.” Gửi đến.

----Con trai, con dâu, tuần này chúng ta về nhà nha!

Cái tên kỳ lạ này thật ra là do mẹ Tần nghĩ ra được.

Theo như mẹ Cố kể lại, lúc trước mẹ Tần yêu ba Tần hoàn toàn là bởi vì nhan sắc của ba Tần…

Cái tên Tần Khuynh Khuynh này, cũng là bởi vì lúc đó mẹ Tần hi vọng con gái mình sẽ trở thành một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Cố Thành Uyên ngẩng đầu nhìn Tần Khuynh Khuynh đang vui vẻ ăn, không rảnh tay xem điện thoại.

Lớn lên nhưng thật ra không lệch, nhưng cái khí chất này…Có chút không phù hợp.

Tần Khuynh Khuynh dùng khăn giấy lau tay, thấy Cố Thành Uyên đang nhìn cô, thuận miệng hỏi, “Làm sao vậy?”