Chương 36: Nam thần ca ca

Ngay cả Thẩm Hiểu Sở ngày thường vùi đầu chăm chỉ học hành cũng đều cầm điện thoại cười trộm.

Tần Khuynh Khuynh thò lại gần nhìn, thấy Sở Sở đang xem nhóm lớp.

Cô nhướng mày, chồng chất sách thật cao che phía trước mặt, cầm điện thoại lướt tới ảnh chụp không biết là ai lan truyền trong nhóm lớp.

Chàng trai trên ảnh chụp kia có lẽ khoảng mười tám, mười chín tuổi, tóc ngắn đơn giản sạch sẽ, khóe miệng hơi cong lên...

Mang tới một loại cảm giác chính là...

Lúc nào cũng luôn nhẹ nhàng và dịu dàng, xua tan đi hết thảy mây mù lo lắng, giống như tinh quang lấp lánh trong đêm tối.

“Đây là ai thế?” Cô chưa từng thấy người này ở trong trường, là học sinh mới chuyển tới à?

Tần Khuynh Khuynh ngơ ngác nhìn ảnh chụp, bất tri bất giác mà nhịp tim đập rộn lên.

Thẩm Hiểu Sở phục hồi tinh thần lại thấy Tần Khuynh Khuynh tới, siêu kích động mà giới thiệu cho cô, “Là đàn anh tốt nghiệp trường chúng ta hai năm trước! Đỗ đại học T!”

Đại học T?

Tần Khuynh Khuynh mím môi, đó là ngôi trường mà cô vẫn luôn muốn tới.

Cũng là nơi mà cô có thực lực đỗ vào…

Chẳng lẽ... Đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?

“Mà tại sao lại đột nhiên xuất hiện ảnh chụp của anh ấy nha? Còn nữa… anh ấy… tên là gì thế?”

Cũng không biết vị đàn anh này đã thoát kiếp độc thân ở đại học T chưa…

Nếu thật sự chưa thì... Chờ cô một chút?

Thẩm Hiểu Sở khó được thấy Tần Khuynh Khuynh bỗng si mê sắc đẹp của ai đó, điều này làm cô có cảm giác ảnh chụp đàn anh lại đẹp trai hơn mấy phần.

Thế nhưng mà mê hoặc được Khuynh Khuynh nha!

Thẩm Hiểu Sở lướt lướt tìm tin nhắn bàn luận ở phía trên, đẩy cái tên mà các bạn học tìm ra tới trước mặt Tần Khuynh Khuynh, “Đây này.”

Tần Khuynh Khuynh lưu luyến dời ánh nhìn khỏi điện thoại của mình, nhìn về phía màn hình của Thẩm Hiểu Sở, thì thầm nói: “Hứa Lâm Dụ.”

“Hứa Lâm Dụ.”

“Hứa Lâm Dụ.”

Cô bừng tỉnh rồi nở nụ cười, chẳng hiểu sao lại vô ý trùng hợp với nụ cười của người trên ảnh chụp, “Sở Sở, hình như tớ… yêu rồi.”

Thẩm Hiểu Sở: “......”

Vậy Uyên học bá làm sao bây giờ???

Tiền Thác ở bàn đằng sau: “!!!”

Rất đột nhiên.

Cậu muốn uống miếng nước để bình tĩnh lại, làm sao mà ảnh chụp của vị này học trưởng này vừa xuất hiện, ngay cả Cố Thành Uyên cũng đều có thể bị gạt sang một bên?

Chung quanh không biết sao vừa lúc im lặng một chút, vừa nghe câu nói như thế bạn học lớp bốn liền: “???”

Cố Thành Uyên không thơm à?

Thẩm Hiểu Sở ho khan hai tiếng, áp xuống tâm tình kích động vì trai đẹp của mình, “Khuynh Khuynh, cậu bình tĩnh, cậu còn chưa gặp mặt người ta mà... Chẳng may anh ta giờ không giống thế thì sao?”

Tần Khuynh Khuynh cao thâm khó đoán mà lắc đầu, “Sẽ không!”

“Sở Sở, tớ có linh cảm, tớ với anh ấy... có một đoạn duyên phận.”

Dù sao cô cũng muốn thi vào đại học T, đến lúc đó, lấy danh nghĩa đàn em trường cũ đi hỏi thăm chẳng phải quá đẹp sao?

Tiền Thác sặc một chút, quay mặt sang lối đi nhỏ ở bên cạnh ho mãnh liệt.

Thẩm Hiểu Sở thương hại nhìn cậu một cái, còn may là cô không uống nước.

Tần Khuynh Khuynh trầm mê ở trong ảo tưởng của chính mình, không chú ý tới bạn cùng lớp quỷ dị.

Cô cong khóe miệng hỏi Thẩm Hiểu Sở, “Sở Sở, tại sao lại đột nhiên gửi lên ảnh của Nam Thần ca ca thế?”

Nam Thần ca ca?

Tiền Thác ho đến mức đau phổi.

Tại sao lại đột nhiên thành Nam Thần ca ca rồi?

Hoá ra trong vô thức Tần Khuynh Khuynh đã bị Trình Quất Tử ảnh hưởng thành như vậy?

Thẩm Hiểu Sở nuốt nuốt nước miếng, lường trước được việc sau khi cô nói câu này thì Tần Khuynh Khuynh sẽ điên cuồng, “Lớp trưởng lớp một nghe thấy giáo viên nói chuyện ở trong văn phòng, đàn anh Hứa Lâm Dụ sắp về trường, hình như là dạy… chơi… chơi bóng rổ.”

Không ngoài dự đoán của cô, trong ánh mắt của Tần Khuynh Khuynh chợt lóe sáng.

“Trời! Ý của cậu là… tớ sắp được gặp Nam Thần ca ca?!”

Tình yêu tới quá bất ngờ!

Mọi người thấy Tần Khuynh Khuynh ngày thường vốn thanh tâm quả dục đều si mê đàn anh Hứa Lâm Dụ, bản thân càng là không thêm che giấu.

“Khuynh Khuynh, đó là Nam Thần ca ca của tớ, cậu đã có Cố Thành Uyên rồi, đừng tới xem náo nhiệt nha.”

“Nhưng mà Khuynh Khuynh ơi, cậu gọi Nam Thần ca ca như vậy, Cố Thành Uyên nhà cậu không ghen à?”

“Khuynh Khuynh, ngày thường tớ đối xử với cậu không tệ......”

Thẩm Hiểu Sở cũng do dự mà mở miệng, “Khuynh...... Khuynh Khuynh, đúng rồi, cậu vẫn là giữ chặt Uyên học bá đi.”

Tần Khuynh Khuynh liếc mắt các cô một vòng, nghiêm túc mà phất phất tay, “Không không không, Hứa Lâm Dụ để tớ , Cố Thành Uyên các cậu ai muốn yêu thì yêu......”

Cố Thành Uyên cho cô bản lĩnh cản đào hoa thật ra không được.

Nữ sinh lớp bốn trợn to mắt người này sốc hơn người kia.

Xong rồi, Khuynh học bá vì một Hứa Lâm Dụ từ trên trời rơi xuống mà đơn phương tuyên bố chia tay với Uyên học bá!

Vấn đề là, hai người bọn họ chia tay rồi, bọn họ còn tìm đường ngọt từ cuộc sống học đường buồn tẻ vô vị như thế nào đây?!

Nam sinh liên quan ở xung quanh đều nóng nảy, “Tần Khuynh Khuynh, đừng làm loạn.”

Một đám thẳng nam sắt thép đột nhiên đứng đắn mà nói những lời này......

“Eo”, Tần Khuynh Khuynh ghét bỏ mà liếc mắt một cái, “Không làm loạn.”

“Không phải, Khuynh Khuynh, cậu đừng xúc động mà.”

“Đàn anh đẹp trai thật, nhưng nếu so với Cố Thành Uyên, cũng liền... không kém bao nhiêu đâu.”

“Đúng rồi đúng rồi, Cố Thành Uyên đẹp trai hơn mà.”

“Hơn nữa học trưởng bao nhiêu tuổi rồi, quá già rồi, không xứng với Khuynh Khuynh của chúng ta.”

“Hu hu...... Khuynh Khuynh, nhất định cậu và Cố Thành Uyên đừng chia tay mà, học tập sinh hoạt đủ khổ, tớ chỉ muốn thỉnh thoảng ăn chút đường.”

“Khuynh Khuynh! Nghĩ lại đi mà!”

......

Bọn họ cứ nói liên tục, Tần Khuynh Khuynh một mực không nghe.

Tận hưởng cái đẹp mà cúi đầu nghiên cứu ảnh chụp Nam Thần ca ca của cô.

Giữa trưa bị Tần Khuynh Khuynh lợi dụng thời gian nghỉ trưa dụ dỗ khuyên bảo, Cố Thành Uyên tùy ý khoác áo đồng phục đi tới trước mặt Sử Chính Nghiệp – uỷ ban thể dục kiêm hội viên của CP học bá, “Phiếu báo danh.”

Sử Chính Nghiệp ngốc mặt ra, “Hả?”

Cố Thành Uyên tốt tính mà lặp lại câu, “Phiếu báo danh thi bóng rổ.”

Sử Chính Nghiệp chú ý tới Uyên học bá lần này không có mặc đồng phục của Tần Khuynh Khuynh, âm thầm cân nhắc sao lại thế này, “Ồ..... Cái đó...... Chủ nhiệm lớp cầm đi rồi.”

“Cảm ơn.”

Cố Thành Uyên mười phần tiêu sái mà để lại một câu, túm áo khoác đồng phục chậm chạp đi về hướng văn phòng tìm Vương Thiên Nam.

Vương Thiên Nam đang uống loại trà mà anh mua đến mấy chục tệ kia, thưởng trà trông rất giống lần đó.

“Thầy ơi.”

Vương Thiên Nam nghe thấy giọng nói của Cố Thành Uyên thì ngẩn ra, theo kinh nghiệm mà nói, khi Cố Thành Uyên tới văn phòng tìm anh chưa bao giờ có chuyện gì tốt.

Anh đỡ đỡ khung mắt kính, cẩn thận hỏi một câu, “Làm sao vậy?”

Không phải là tới thúc giục anh phân lớp chứ?

Việc này chủ nhiệm khóa không mở miệng anh cũng không có cách gì mà.

Cố Thành Uyên nâng nâng mí mắt, thoạt nhìn không có lúc nào là không lười biếng, “Em tới tìm phiếu báo danh ạ.”

Vương Thiên Nam chớp chớp mắt, bất động thanh sắc mà nhẹ nhàng thở ra, thì ra là việc này à.

Anh vừa lấy tờ phiếu kia từ trong ngăn kéo ra đặt ở trên cùng, vừa hỏi Cố Thành Uyên, “Tại sao đột nhiên lại muốn báo danh?”

Buổi sáng ở trong lớp khi thông báo việc này còn thấy Cố Thành Uyên thờ ơ.

Cố Thành Uyên hơi hơi khom lưng, tùy ý ký tên ở trên phiếu báo danh.

Rất là thành thật mà nói cho Vương Thiên Nam, “Tần Khuynh Khuynh muốn em báo danh.”

Vương Thiên Nam: “???”

Rải cơm chó? Lại là em sao?

Vương Thiên Nam trấn định gật gật đầu, cảm thấy chính mình dù gì cũng là người từng trải, ở trước mặt học sinh phản ứng quá lớn có vẻ giống như bản thân chưa hiểu sự đời.

Vì thế anh thanh thanh giọng nói, bắt chéo chân trên ghế, “Ồ, điền phiếu xong thì về lớp đi nhé, mau đi học bài.”

Cố Thành Uyên đứng thẳng, “Cảm ơn thầy.”

Sau đó lại cà lơ phất phơ mà đi rồi.

Dù Vương Thiên Nam nhiều tuổi như thế nào, mỗi lần nghe thấy cp học bá cp rải cơm chó, liền sẽ nhịn không được nhớ tới tiểu Hồng năm đó.

Anh hít hít mũi, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi video với vợ.

Vừa lúc tiểu Hồng cũng gửi cho anh một tin nhắn thoại tới, “Hôm nay anh đón con về đừng quên mua đồ ăn nhé.”

Vương Thiên Nam lại yên lặng mà thu điện thoại trở về.

Anh đại khái không xứng có được tình yêu ngọt ngào.