Chương 29: Tiểu Lộc em đừng khóc

Vẫn như bình thường, Thế Huân thích dùng hành động để trả lời Lộc Hàm hơn. Nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên bàn Vẫn thái độ ngạo mạn Thế Huân nắm tay kéo Lộc Hàm ra phía cửa lớp không quên mang theo ba lô của Lộc Hàm bỏ lại thầy giáo đang tức tối nói với theo

- EM KIA, QUAY LẠI ĐÂY CHO TÔI NGAYYYYYY

Ra gần tới cổng trường Lộc Hàm không thể chịu nổi nữa

- Nè...anh làm cái gì vậy hả?

-..........................-im lặng

- Có nghe em nói không? Dừng lại đi.

-...........................

Sau một hồi cố gắng vô ích, Lộc Hàm đành im lặng để Thế Huân tự nhiên dẫn ra xe, chiếc xe lăn bánh bỏ lại 2 tên vệ sĩ đứng ngơ ngác. Trong trường một ánh mắt chứng kiến tất cả, tay cầm điện thoại:

- "Chăm sóc" hắn đi................chỉ hắn thôi

Ngồi trên xe không ai nói lời nào. Lộc Hàm thấy ghét Thế Huân ghê gớm

- Tới rồi.

- Tới đây làm gì?-Lộc Hàm ngạc nhiên nhìn Thế Huân

- Sao hôm nay em "chậm tiêu" vậy?

- Mua trang sức sao?

Lộc Hàm không hiểu Thế Huân định làm gì mà dẫn cậu tới một cửa hàng trang sức rất lớn và sang trọng.

- Đừng hòng mua chuộc em.

- Ai thèm mua em mà chuộc.

Thế Huân mở cửa xe mà Lộc Hàm cứ ngồi lỳ ở đó, tay nắm chặt dây an toàn mặt hầm hầm

- Xuống xe.

- Không, đừng mong hối lộ em.

Thế Huân muốn nổi khùng với cái tính hay nghĩ vẩn vơ của Lộc Hàm.

- Xuống mau

- KHÔNG

Lộc Hàm vẫn cứng đầu, thấy nói thôi không có tác dụng, Thế Huân chồm người vào xe lôi lôi kéo kéo một hồi Lộc Hàm mới "rời" khỏi cái ghế.

- ANH THẬT ĐÁNG GHÉT...BỎ RA ..BỎ EM RA

Lộc Hàm vừa la hét vừa ôm chặt cánh cửa xe mặc Thế Huân lôi thế nào cũng không buông. Nhận thấy đang gây sự chú ý Thế Huân nóng ruột

- Người ta nhìn kìa, bỏ ra.

- Không bao giờ....EM GHÉT ANH

- TIỂU LỘC, bỏ tay ra ngay, bộ muốn đem cánh cửa vô luôn mới vừa lòng hả?

- Á....

Thế Huân dùng hết lực kéo bật Lộc Hàm ra vác lên vai mặc Lộc Hàm la hét

- Á....THẢ EM XUỐNG, KHÓ ƯA, ĐÁNG GHÉT...

Thế Huân vác Lộc Hàm vào dưới sự ngạc nhiên tột độ của nhân viên ở đây

- Chào....chào quý..khách

Thế Huân cuối cùng cũng cho Lộc Hàm "tiếp đất", dẫn Lộc Hàm đi một vòng tới tủ kính bày rất nhiều nhẫn cặp Thế Huân ra lệnh

- Chọn đi!

- Không thèm.

Thấy Lộc Hàm cứng đầu như vậy Thế Huân cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Lộc Hàm:

- Em mà không nghe lời anh sẽ đánh đòn em tại đây đó.

Thế Huân thật sự hối hận khi không nghĩ ra cách này sớm hơn. Bây giờ Lộc Hàm ngoan ngoãn trong tay Thế Huân, lúc này người bán hàng "mới dám" chào hàng

- Xin hỏi quý khách mua nhẫn để tặng hay để....

- Chúng tôi sắp kết hôn

Cô bán hàng hơi ngạc nhiên khi nhìn lên bộ đồng phục trên người tụi nó. Nhưng nhanh chóng mỉm cười:

- Vâng, chúc mừng 2 bạn rất đẹp đôi.

Thế Huân nhìn qua Lộc Hàm đang mở tròn mắt.

- "Em yêu", em thích cái nào?

Nhìn vào tủ kính đầy nhẫn một ý nghĩ chợt chạy qua rồi "đóng quân" tron đầu Lộc Hàm luôn.

- Lấy cho em cái đắt nhất.

Nhìn sơ qua Thế Huân cũng đủ hiểu cái mưu đồ đen tối của Lộc Hàm. Nhìn người bán hàng rồi Thế Huân khẽ liếc về phía cặp nhẫn to nhất trong tủ, hiểu ý người bán hàng đưa cho Lộc Hàm

- Đây ạ!

- Đây....đây...sao????

Lộc Hàm mở to mắt nhìn cặp nhẫn đắt tiền nhưng khó mà đắt khách trước mặt. Nhẫn được thiết kế bản to, điểm phía trên là một hột đá bự chảng. Nhìn Lộc Hàm, Thế Huân cố nhịn cười cầm tay Lộc Hàm

- Em yêu, em thích cái này à? Để anh đeo cho em

- Hì...thôi...thôi khỏi

Lộc Hàm rụt tay lại cười trừ trong đầu thầm nghĩ

- "Đeo cái này chắc xụi ngón tay"

Lộc Hàm vẫn chưa dẹp ý định

- Chị cho em xem cái đắt "thứ nhì" đi

Một lần nữa Thế Huân lại làm Lộc Hàm tròn mắt, Lộc Hàm bắt đầu thấy ngán hàng đắt tiền. Nhìn Lộc Hàm ủ rũ Thế Huân khẽ mỉm cười nhìn sang người bán hàng

- Tôi là Ngô Thế Huân, tôi có đặt trước rồi, cái "rẻ" nhất đó

- Cậu Thế Huân? Sao nãy giờ cậu không nói sớm, hai cậu đợi chút nhé

Kéo Lộc Hàm tới cái ghế bên cạnh thấy Lộc Hàm vẫn làm mặt giận Thế Huân xoa đầu Lộc Hàm.

- Nãy giờ em phá đủ chưa?

Chỉ cần nghe là Lộc Hàm biết nãy giờ cậu bị Thế Huân "chơi xỏ", tức tối càng dâng lên Lộc Hàm không thèm trả lời. Nhìn Lộc Hàm như vậy Thế Huân không thể không kéo Lộc Hàm ngồi vào lòng mình.

- Vẫn giận anh à?

Lộc Hàm chưa kịp nói gì thì người bán hàng khi nãy lại gần đưa cho Thế Huân một cái hộp nhung

- Của cậu đây.

Nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của Lộc Hà cô bán hàng không khỏi mỉm cười, ghé sát tai Lộc Hàm cô ta thì thầm:

- Đó là cái đắt nhất rồi ạ!

Lộc Hàm hơi đỏ mặt vì ngượng, may mà Thế Huân nhanh chóng kéo Lộc Hàm ra xe. Chiếc xe lại lăn bánh trên đường trong sự im lặng của cặp "vợ chồng"

- Xuống thôi

Lần này đích đến là bờ hồ, còn được coi là "nơi kỷ niệm" của 2 người và lần này Thế Huân cũng không phải vất vả để kéo Lộc Hàm xuống xe nữa. Ngồi xuống cái ghế quen thuộc Thế Huân nhìn Lộc Hàm.

- Giận anh sao?

- Ừ

- Sao giận?

- Thích!

Trước câu nói "ngang như cua" Lộc Hàm của Thế Huân bỗng nghĩ ra một kế sách, cậu tiến tới sát Lộc Hàm

- Vậy anh hôn em nhé!

- KHÔNG, ANH ĐI MÀ HÔN TỬ HOÀNG......

Nói tới đây Lộc Hàm mới biết mình bị hố, còn Thế Huân thì đang đắc ý ghê lắm, cười gian Thế Huân nhìn Lộc Hàm

- Em ghen à?

- Xì...Ai thèm ghen.

Lộc Hàm cuối mặt che giấu cảm xúc còn Thế Huân thì nhìn Lộc Hàm ánh mắt dịu đi rất nhiều. Bây giờ Thế Huân phải làm một việc là "giải thích" cho Lộc Hàm, nếu không Lộc Hàm hiểu lầm thì sẽ rất khổ cho cậu. Nghĩ lại Thế Huân thật ngốc, hôm qua tự nhiên nhận lời đưa Tử Hoàng về để rồi cậu ta vội vàng ôm lấy cậu, bỏ lại Tử Hoàng, Thế Huân không về nhà mà ra đây ngồi.

- Thật ra hôm qua....

- Không cần giải thích!

Thế Huân hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang bắt gặp ánh mắt tin tưởng của Lộc Hàm. Lộc Hàm lém lỉnh

- Vì em biết anh không thể "cưỡng lại" sức hấp dẫn của em mà đi theo Tử Hoàng.

- Tự tin quá đi cậu.

Thế Huân tặng cho Lộc Hàm một cái cốc đầu. Mặt Lộc Hàm nhăn lại nhưng cũng rất nhanh nét mặt dãn ra, Lộc Hàm cúi mặt, giọng đủ nghe

- Nhưng em cũng không thích anh đi cùng Tử Hoàng.

- Ừa.

Lộc Hàm không dám ngẩn mặt lên vì có lẽ câu nói vừa rồi làm mặt cậu nóng lên. Lộc Hàm không biết Thế Huân đã xích lại gần từ lúc nào, trên tay cầm cái hộp nhung khi nãy nhẹ nhàng cầm tay Lộc Hàm.

- Cho em!

Sau câu nói có thấy một vật tròn lấp lánh ôm trọn ngón tay Lộc Hàm. Thế Huân vừa đeo vào tay Lộc Hàm một chiếc nhẫn xinh đẹp. Cậu cũng đưa cho Lộc Hàmbmột chiếc nhẫn khác ra lệnh

- Đeo cho anh.

- Ừm...

Lộc Hàm ngoan ngoãn làm theo, mặt vẫn không dám ngước lên vì mắc cỡ. Giọng nói Thế Huân ấm áp phá tan không gian yên lặng

- Yên tâm chưa?

- Hả...ả..??

- Từ nay về sau chúng ta đã có sự ràng buộc.

Không cần trả lời, không cần nói gì nữa Thế Huân đan 5 ngón tay vào tay Lộc Hàm, cảm giác ấm áp xâm chiếm trái tim 2 con người. Như nhận ra sự ngại ngùng của Lộc Hàm, Thế Huân lên tiếng:

- Anh mua kem cho em ha!

- Vâng!

Lộc Hàm trả lời nhưng không ngước lên, nếu nhìn Lộc Hàm đã có cơ hội thấy khuôn mặt nghiêm nghị kia ửng hồng, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Thế Huân đi rồi Lộc Hàm mới quay ra nhìn bóng Thế Huân bên kia đường bên cạnh xe kem đầy màu sắc.

Rè...è....è....è...

Đang mải suy nghĩ điện thoại báo có tin nhắn làm Lộc Hàm giật mình.

From: Chồng yêu

Nội dung: Vợ à, khi mua kem về anh hôn em nhé!

Tin nhắn "bên kia đường" làm Lộc Hàm mỉm cười, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc. Lộc Hàm nhìn sang thấy Thế Huân đang nhìn cậu. Tinh nghịch Lộc Hàm lè lưỡi lêu lêu Thế Huân. Nhìn Lộc Hàm trái tim Thế Huân như được ủ ấm, cảm giác cô độc biến mất khi ở cạnh Lộc Hàm. Tay cầm kem Thế Huân rảo nhanh bước chân, tiến về phía người con trai đang đợi cậu bên kia đường.

Rầm...m...m...m...m......

Sau tiếng động lớn đó, nụ cười Lộc Hàm tắt hẳn, nhìn ra phía tiếng động trái tim Lộc Hàm thắt lại đau đớn, từng huyết quản trong người như vỡ ra. Ánh mắt cay xè Lộc Hàm nhìn về phía người thanh niên đang nằm trên đường, máu không biết ở đâu dần loan ra mặt đường.

- Thế...Thế...Huân...Thế Huân!

Lộc Hàm tắc nghẹn, bước một bước về phía Thế Huân, 2 bước rồi bước chân nhanh dần, chạy thật nhanh ra đường. Lộc Hàm không dám tin vào mắt mình, Thế Huân đang nằm đó, máu loan lổ dần xuống thấm ướt chiếc sơ mi trắng. Ngồi thụp xuống Lộc Hfam đỡ đầu Thế Huân đặt lên đùi. Xung quanh đã bắt đầu có nhiều người đứng quây quanh, bàn tán nhốn nháo nhưng giờ đây Lộc Hàm không còn nghe thấy gì nữa, tất cả chìm trong im lặng, Lộc Hàm thấy trái tim cậu đập nhanh thật nhanh nhưng ngay cả tiếng tim cậu đập cạu cũng không thể nghe được.

- Thế...Huân...

Lộc Hàm chỉ biết gọi tên Thế Huân, mắt bắt đầu nhòe đi. Màng nước nặng trĩu trên mắt chỉ chờ nó chớp đôi mi sẽ rơi xuống ngay. Nhưng một bàn tay quẹt ngang mắt Lộc Hàm, ngăn chặn màn mưa sắp rơi xuống khuôn mặt thon dài đó. Là Thế Huân, một lần nữa Thế Huân ngăn giọt nước mắt của Lộc Hàm.

- Tiểu...Lộc...c...em...em đừng khóc.

Như dồn hết sức lực cuối cùng, tay Thế Huân dần buông thỏng, Thế Huân lịm đi. Lộc Hàm như bừng tỉnh, không còn cảm giác cay xè nơi khóe mắt nữa, ôm chặt Thế Huân vào người Lộc Hàm hét lớn:

- MAU GỌI XE CỨU THƯƠNG

=========================================

Ôi có biến lớn rồi TvT