Chương 28: Người yêu bí mật của người mẫu Tử Hoàng

Người đó giống Tử Thao quá. Khánh Thù nhìn Lộc Hàm thắc mắc, Lộc Hàm cười cho qua chuyện:

- Ừ, chị song sinh của Tử Thao là Tử Hoàng đó.

Vậy là Thế Huân phải ngồi nghe Tử Hoàng lảm nhảm suốt ở trong nhà còn Lộc Hàm và Khánh Thù ở vườn sau chơi với "cặp đôi quái vật"

- Cái gì nè Khánh Thù?

Lộc Hàm vạch vạch trong đám lông của Bé Nhỏ thấy một cái gì u u lên rất lạ.

- Đâu, anh coi!

Cả 2 chúi đầu vào Bé Nhỏ, sau vài giây xác định vị trí và vạch được đám lông rậm rạp ra thì một vật nhỏ như đầu ngón tay út màu xam xám đập vào mắt Lộc Hàm.

- Cái...cái gì lạ vậy?

- Cái này nhìn quen lắm.

Khánh Thù dùng trí nhớ một cách triệt để để nhớ được cái thứ đó. Trong thời gian chờ đợi Lộc Hàm dùng tay "gỡ" cái thứ đó ra khỏi người Bé Nhỏ. Khánh Thù như nhớ ra điều gì đó hốt hoảng:

- Anh nhớ rồi là.....

Không đợi Khánh Thù kịp trả lời trí tò mò đã sai khiến Lộc Hàm dùng tay "khám nghiệm" vật đó, Lộc Hàm bóp bóp vài cái thì Bẹp....Vì dùng sức hơi mạnh nên thứ đó vỡ ra, một chất màu đỏ cũng theo đó chảy ra ngón tay Lộc Hàm. Cả người Lộc Hàm từng đợt da gà thi nhau nổi lên. Chỉ như vậy Lộc Hàm mới thấy được "tầm quan trọng" của việc mình đang làm, đưa mắt nhìn Khánh Thù

- Là gì?

- Là...là ve chó đó

1s

2s

3s

- Á..á..á...á.. GHÊ QUÁ ĐIIIIIIIIIIII BÉ NHỎ GHÊ QUÁ.....Á...á.....

Lộc Hàm đứng đó "giảy nảy", tay vung tứ phía nhưng máu của Bé Nhỏ như chất dính làm cái "xác ve" cứ bám chặt tay Lộc Hàm không tha. Khánh Thù lo lắng

- Em bình tĩnh đi, đứng im

- HuHu ghê, ghê quá, Khánh Thù giúp ...giúp em.

Tiếng thét kinh hãi của Lộc Hàm "chấn động" tới phòng khách, Thế Huân bật dậy bước ra vườn dù Tử Hoàng cố gắng níu Thế Huân lại:

- Anh đi đâu đó.

- Bỏ ra.

Bước chân vội vã Thế Huân bước ra vườn. Trong khi đó Lộc Hàm mếu máo, Khánh Thù cầm tay Lộc Hàm lại chỗ vòi nước:

- Để im anh rửa cho em.

- Kỹ kỹ nha.....xà phòng thơm nữa...- Lộc Hàm đòi hỏi.

Nhìn bộ dạng này của Lộc Hàm, Khánh Thù không thể nhịn cười:

- Ha ha anh biết rồi, ai bảo em nghịch quá làm gì!

Thấy Khánh Thù cười mình Lộc Hàm "không chịu nhịn"

- Khánh Thù....-Lộc Hàm gọi

- Gì......

- Chết nè...chết nè....nè....

Không đợi Khánh Thù trả lời, sau mỗi chữ "nè" Lộc Hàm dùng một ống nước khác xịt "xối xả" vào mặt Khánh Thù

- Tiểu Lộc, dừng lại ngay...

- Không, ai bảo anh dám cười em.

- Đã vậy anh sẽ cho em biết tay

Vậy là "cuộc thủy chiến" nổ ra Khánh Thù và Lộc Hàm không ai nhường ai "chiến đấu" hết mình, mục tiêu là dùng nước xịt như "thác đổ" vào "mặt tiền" đối phương. Từ xa Thế Huân đưa tia nhìn không mấy thiện cảm về phía "chiến trường nước", Tử Hoàng thích thú:

- Xứng đôi thật. Xem ra cậu ta không cần anh nữa thì phải.

Mặc kệ Tử Hoàng, Thế Huân quay vào trong không một lần nhìn lại.

- Thôi anh về nhé.

Sau cuộc thủy chiến cả 2 đều ướt như chuột lột, Khánh Thù dù không muốn cũng đành ra về. Thay quần áo xong Lộc Hàm mới nhận ra Tử Hoàng đã về rồi và Thế Huân cũng không có nhà.

- Quản Gia Lâm, Thế Huân đâu rồi?

- Thưa.....Cậu ấy đi với cậu Tử Hoàng rồi dặn là nếu về trễ thì Thiếu "Phu nhân" ăn tối trước

Lộc Hàm thất thểu lên phòng, ngả người xuống cái giường yêu quý trong đầu rối nùi. Lộc Hàm nhớ tới những lời Tử Hoàng nói. Thắc mắc tại sao Thế Huân lại bỏ Lộc Hàm ở nhà để đi với cậu ta. Lộc Hàm lẩm bẩm:

- Đáng ghét, đi chơi bỏ mình ở nhà làm như hay lắm, xì...không thèm..

- Đang lầm bầm gì đó "voi con"? Nhớ anh rồi sao?

Lộc Hàm quay ra thấy Xán Liệt và Bạch Hiền đã về, cũng nhận ra cậu quên đóng cửa.

- Ai thèm nhớ anh, đừng có tưởng bở

- Chứ sao? Nhớ Thế Huân à?

Đúng tim đen Lộc Hàm tức tối.

- Xí...không dám tại người ta đói bụng

Xán Liệt nhìn sang Bạch Hiền đang cố nhịn cười vì Lộc Hàm:

- Vậy chúng ta phải cho voi ăn thôi

- ANH CHẾT VỚI TÔI.............

Như thường lệ Lộc Hàm và Xán Liệt chơi mèo bắt chuột tới khi ăn cơm, xem như tập thể dục trước bữa ăn.

*TỐI:

Lộc Hàm nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi, tối rồi mà Thé Huân vẫn chưa về, Lộc Hàm thấy ghét Thế Huân nhiều hơn.

Cộc...cộc....

- Vào đi.

Hôm nay khác với thường ngày, Thế Huân không vào phòng Lộc Hàm mà đứng ở cửa phòng nét mặt lạnh băng

- Anh về rồi

-Ừ.

Cuộc đối thoại chấm dứt, Thế Huân đóng cửa về phòng. Bản thân Thế Huân cũng không hiểu sao lại cư xử với Lộc Hàm như thế, sao hình ảnh Lộc Hàm vui cười cùng Khánh Thù cứ hiện mãi trong đầu. Lộc Hàm cũng không khác gì, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo bởi thái độ của Thế Huân.

Đêm đó có 2 người cứ trằn trọc mãi.

*BUỔI SÁNG:

Bữa sáng hôm nay được "diễn ra trong im lặng", Lộc Hàm ngoan ngoãn ăn hết phần của mình mặc kệ Xán Liệt có dành ăn của cậu nữa không. Thế Huân cũng vậy, khuôn mặt nghiêm nghị lại trở về, làm không khí ở nhà im ắng hẳn

- Sao vậy? Cãi nhau à?- Xán Liệt lên tiếng.

Cạch...

Đáp lại chỉ là hành động kéo ghế, Thế Huân đứng dậy đi ra xe không nói câu nào.

*HỌC VIỆN THE ROSE:

Cả trường hôm nay được dịp xôn xao bởi thái độ của "2 nhân vật chính", Lộc Hàm cũng không hiểu sao người ta lại nhìn Lộc Hàm với Thế Huân như vậy. Nhưng Lộc Hàm ghét ánh mắt xoi mói đó. Lộc Hàm rũ bước tới bàn thả balô xuống một cách chán nản. Thái độ đó làm Chung Nhân không khỏi lo lắng:

- Tiểu Lộc à? Cậu sao vậy?

- À...mình....

- Tiểu Lộc, chuyện này là sao?

Không đợi Lộc Hàm kịp trả lời thì Tử Thao đã từ cửa chạy xộc vào bàn Lộc Hàm trải tờ báo ra trước mặt cậu mặt ngạc nhiên tột độ. Lộc Hàm lười biếng nhìn xuống, tiêu đề lập tức thu hút ánh mắt cậu: NGƯỜI YÊU BÍ MẬT CỦA NGƯỜI MẪU TỬ HOÀNG

Cạnh đó còn có hình " minh họa" nữa, trong ảnh Tử Hoàng ôm một người con trai rất giống "chồng" Lộc Hàm nhưng thật ra chính là chồng cậu. Bây giờ Lộc Hàm đã hiểu ánh mắt xoi mói khi từ sáng tới giờ của mọi người. Lộc Hàm tức tối

- Cái tên háo sắc này.

Bên lớp Thế Huân "viễn cảnh" diễn ra cũng tương tự. Tay nắm chặt tờ báo cứ như nếu có thể tạo ra lửa Thế Huân sẽ thiêu trụi tờ báo này vậy. Nhìn Xán Liệt ánh mắt bực dọc

- Chặn tin này!

Reng...g...g...g...g...g..

Xán Liệt ra khỏi lớp cũng là lúc chuông vào học vang lên. Đã được nửa tiết học rồi mà đầu óc Thế Huân không thể tập trung. Trong đầu chỉ nghĩ tới Lộc Hàm, Thế Huân sợ Lộc Hàm đọc tờ báo, sợ Lộc Hàm hiểu lầm, sợ Lộc Hàm buồn .... nói chung Thế Huân thấy sợ "vợ".

Cạch....

Tiếng động phát ra cuối lớp làm giáo viên và cả lớp hướng ánh nhìn về phía Thế Huân. Thế Huân kéo ghế đứng dậy ngang nhiên bước ra khỏi lớp

- Này, em đi đâu đó?

- Tôi mệt!

Chỉ một câu Thế Huân bỏ ra ngoài trước sự tức giận của giáo viên. Lộc Hàm cũng có tâm trạng phức tạp không kém, cậu ngồi học mà đầu óc cứ lơ lửng nơi nào. Bỗng thấy thầy giáo ngừng giảng Lộc Hàm ngước lên thì thấy Thế Huân đã đứng trước mặt Lộc Hàm từ lúc nào

-Anh làm gì vậy?