Chương 30: Vì lúc sáng anh bảo em đừng khóc

Đưa Thế Huân vào phòng cấp cứu Lộc Hàm ngồi bên ngoài, lấy điện thoại bấm số:

- Xán… Xán Liệt…giúp em!

*30 PHÚT SAU

Xán Liệt, Bạch Hiền không biết tại sao có Khánh Thù cũng vội vã chạy tới phòng cấp cứu. Thấy Lộc Hàm ngồi đó, ánh mắt vô hồn, tay, chân, mặt, bộ đồng phục trên người, toàn thân Lộc Hàm đầy máu. Cả 3 lo lắng chạy tới. Khánh Thù sốt ruột

- Tiểu Lộc, em sao vậy? Có sao không? Bị thương chỗ nào?

- Anh có sao không vậy?

Lộc Hàm vẫn thất thần nhìn ra khoảng không phía trước:

- Không…không sao.

Khánh Thù càng lo lắng

- Người đầy máu mà còn không sao?

- Đây….không…không phải máu của em.

Xán Liệt vẫn chưa hiểu chuyện gì vì khi nãy trong điện thoại Lộc Hàm cũng lắp bắp không nói gì rõ ràng:

- Không phải 2 người gặp tai nạn sao?

- Không.

- Chỉ Thế Huân…anh ấy mua kem…rồi xe lao tới….

Bạch Hiền nhìn Lộc Hàm mà không khỏi thương cảm

- Thôi thôi, có gì tí nữa rồi nói phải xem tình hình anh Huân đã.

Bốn người ngồi đó nhìn nhau lo lắng không ai nói câu nào, riêng Lộc Hàm khuôn mặt cứ như vậy, không có chút cảm xúc, không nói gì, cũng không khóc. Lộc Hàm như vậy càng làm mọi người lo lắng. Khánh Thù dùng một cái khăn ướt giúp Lộc Hàm lau mặt.

- Để anh lau cho em.

Nhưng khi nắm lấy tay Lộc Hàm để lau thì 2 tay Lộc Hàm cứ nắm chặt vào nhau, nói đúng hơn là đang nắm chặt tay đeo nhẫn bây giờ đang nhuốm máu. Khánh Thù đành để yên Lộc Hàm như thế.

*MẤY TIẾNG SAU:

Thời gian cứ trôi thật chậm, Lộc Hàm không nhận thấy bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh, đầu óc Lộc Hàm bây giờ trống rỗng như lần đầu tiên cậu thức dậy và phát hiện mình không có ký ức gì cả.

Cạch…

Tiếng cửa mở, bác sĩ bước ra theo sau là các y tá đẩy Thế Huân ra khỏi phòng mổ. Xán Liệt và Bạch Hiền vội vàng chạy tới

- Sao rồi bác sĩ?

- Bị mất máu khá nhiều nhưng đã không sao rồi, cần nhập viện để theo dõi kỹ hơn. Riêng những vết trầy xướt trên người thì sẽ từ từ bình phục.

Nghe tới đây Bạch Hiền và Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm. Một người đi làm thủ tục nhập viện còn một người đi theo y tá đưa Thế Huân vào phòng hồi sức. Lộc Hàm cứ ngồi đó, đầu óc mơ màng, chờ đợi nhưng lại sợ kết quả không như Lộc Hàm mong đợi. Khánh Thù lay mạnh Lộc Hàm.

- Tiểu Lộc,….Thế Huân không sao rồi, em nghe không?

Phải 2 lần như vậy lời nói của Khánh Thù mới làm Lộc Hàm chú ý.

- Thật sao?

- Ừ, cậu ta….

Không đợi Khánh Thù nói hết Lộc Hàm đã chạy đi mất, Lộc Hàm một lần nữa làm trái tim Khánh Thù nhói đau:

- Tiểu Lộc…em yêu cậu ta đến vậy sao?

Lộc Hàm cứ chạy, không nhớ ra là Lộc Hàm không biết Thế Huân đang ở đâu. May mà Bạch Hiền đúng lúc quay ra tìm Lộc Hàm

- Anh ơi, anh Huân ở đây

Lộc Hàm thở gấp sau một hồi chạy thục mạng, đứng trước cửa phòng nhìn thấy Thế Huân đang nằm, tiến vào trong Lộc Hàm thấy khuôn mặt xanh xao của Thế Huân, trên đầu quấn một lớp băng trắng, trên mặt có vài vết xước.

- Thế Huân! Anh đang ngủ à?

Lộc Hàn nói như để chứng thực Thế Huân vẫn còn sống, vẫn còn bên cậu. Khuôn mặt dãn ra Lộc Hàm đưa một tay lên định chạm vào mặt Thế Huân thì 2 cô y tá bước vào

- Xin lỗi bệnh nhân cần nghỉ ngơi cậu quay lại sau nhé.

- Cậu ổn chứ? Cậu có bị thương không?–Một người lo ngại hỏi khi nhìn thấy toàn thân Lộc Hàm đầy máu.

- Không!

Lẳng lặng quay ra Lộc Hàm gặp Xán Liệt và Bạch Hiền ngoài cửa, Bạch Hiền nhìn Thế Huân

- Anh về thay quần áo nghỉ ngơi đi em ở lại với anh Huân cho.

Lộc Hàm vẫn đứng im như không muốn bước, Xán Liệt kéo tay Lộc Hàm

- Đi, anh đưa em về.

- Đừng mà

- Nhưng em….

- Làm ơn…

Nhìn ánh mắt Lộc Hàm cả 2 người cũng biết không thể làm gì, Bạch Hiền đành đưa ý kiến:

- Vậy anh ở đây, em về lấy quần áo cho 2 người

- Ừm

Xán Liệt và Bạch Hiền đi rồi, y tá vẫn đang kiểm tra cho Thế Huân, Lộc Hàm đi tới nhà vệ sinh ở hành lang, xả nước rửa sạch vết máu trên tay, Lộc Hàm làm thật nhanh để có thể quay về phòng bệnh Thế Huân sớm nhất có thể.Khi quay ra Lộc Hàm gặp một người mà Lộc Hàm không mong đợi

- Em có yêu hắn không?

Thấy Diệc Phàm hỏi một câu ngu ngốc Lộc Hàm lạnh nhạt nhìn

- Anh điên à?

- Hừ…nếu vậy em thật lợi hại, người yêu như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt.

- Nước mắt tôi không phải người như anh có thể thấy.

- Nhìn em đi, người dính đầy máu nhưng vẫn xinh đẹp như thế. Màu đỏ của máu rất hợp với em

- Anh thật bệnh hoạn

Nhìn Diệc Phàm bằng ánh mắt khinh bỉ Lộc Hàm bước đi bỏ lại Thế Huân nhìn theo thích thú, miệng nở một nụ cười nửa miệng.

- Tôi sẽ nhuộm em bằng….. máu của hắn để thấy nước mắt em!

*ĐÊM:

Sau khi thay quần áo xong Lộc Hàm không ăn uống hay nói gì, chỉ ngồi bên cạnh Thế Huân, chăm chú nhìn Thế Huân đang nhắm nghiền. Cứ như nếu Lộc Hàm lơ là thì Thế Huân sẽ biến mất. Bạch Hiền và Xán Liệt biết làm gì cũng không thể kêu Lộc Hàm ăn nên đành để Lộc Hàm ở đó rồi cũng ra về. Đã gần nửa đêm, Lộc Hàm vẫn ngồi đó nhìn Thế Huân không biết mỏi mệt, Lộc Hàm xen 5 ngón tay vào bàn tay Thế Huân, 2 chiếc nhẫn lại được gần nhau. Nghe Thế Huân thở đều Lộc Hàm mỉm cười:

- Đồ khó ưa…anh nghĩ sẽ thoát khỏi em sớm thế sao?

Cứ như vậy Lộc Hàm truyền hơi ấm vào vào lòng bàn tay Thế Huân. Mi mắt nặng trĩu, Thế Huân cảm thấy cả người ê ẩm, đầu là nơi khiến Thế Huân đau nhất, các dây thần kinh cảm giác như đang hoạt động cật lực, chẳng thế mà Thế Huân thấy mệt mỏi rã rời. Nhưng xen vào đó là một chút cảm giác ấm áp nơi bàn tay, Thế Huân cảm nhận thấy hơi ấm quen thuộc đó. Cố gắng hết sức Thế Huân từ từ mở mắt.

- “Đây là đâu”?

Đập vào mắt Thế Huân là một màu trắng, tạo cho người ta cảm giác có phần đau thương tan tóc. Đôi mắt nâu giờ đây nhuốm thêm màu mệt mỏi. Nhìn bên cạnh Thế Huân thấy một người con trai đang khép đôi mi, khuôn mặt có phần lo lắng, tay vẫn nắm chặt tay cậu không rời. Là Lộc Hàm. Rất nhẹ Thế Huân dùng tay kia khẽ vén tóc mái. Không ngờ vẫn động tác đó nhưng Lộc Hàm lập tức bật dậy

- Thế Huân !

- Em làm gì vậy? Canh chừng người bệnh mà ngủ vậy đó hả?

-……………………….–im lặng

Vốn định lợi dụng cơ hội này chọc lại Lộc Hàm nhưng Thế Huân không ngờ Lộc Hàn không cãi lại mà chỉ nhìn Thế Huân, khuôn mặt như sắp khóc. Thế Huân lo lắng

- Em sao vậy?

- ……………………

- Xán Liệt lại chọc em nữa à?

- …Không….

Lộc Hàm như sắp không chịu nổi càng làm Thế Huân bối rối.

- Chứ sao?

- Vì….vì lúc sáng anh bảo em…đừng khóc…nên…nên bây giờ…

Như gắng gượng hết sức để nói, chỉ được nửa câu Lộc Hàm không thể kìm ném nữa, nước mắt không biết để dành từ khi nào lã chã rơi, nước mắt làm ướt khuôn mặt Lộc Hàm đồng thời cũng làm mềm trái tim Thế Huân. Rất cẩn thận Thế Huân đưa tay lên khuôn mặt Lộc Hàm

- Vậy nên em…"nhịn"…từ sáng tới giờ đó hả?

Lộc Hàm gật đầu, cái gật đầu của Lộc Hàm cũng cùng lúc làm lòng Thế Huân trào dâng bao cảm xúc. Không thể kìm lòng Thế Huân đưa tay kéo Lộc Hàm nằm lên ngực mình. Lộc Hàm cứ khóc những giọt nước long lanh ấm nóng thấm ướt ngực áo Thế Huân, có lẽ thấm vào cả trái tim đang thổn thức của Thế Huân nữa.

- Tiểu Lộc….?

Thế Huân hỏi khi thấy Lộc Hàm ngừng thút thít, thấy không trả lời Thế Huân đoán chắc Lộc Hàm đã ngủ. Cố gắng không làm Lộc Hàm thức giấc Thế Huân bế nửa người còn lại của Lộc Hàm lên giường. Đêm đó “bệnh nhân” canh chừng cho Lộc Hàm ngủ.

Ở một nơi khác, một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn ra màn sương đêm mỏng manh, tư thế ung dung dựa vào ghế tay khẽ nhịp trên mặt bàn theo tiếng nhạc phát ta từ chiếc tai nghe.

- Chuyện này là sao?

- Gì?

- Muốn gϊếŧ anh ấy luôn hả?

- À, chỉ là tai nạn

- Tai nạn? Sao lại bất cẩn như vậy? Ph….

- Chưa chết là được rồi.

- Được thôi nhưng nên nhớ, chỉ lấy quyền lực trong tổ chức thôi còn Thế Huân…Cấm động vào.

- Hình như có nhầm lẫn thì phải? Ở đây tôi mới là người ra lệnh. Bây giờ thì đi ra đi, tôi đang nghe nhạc

- Nhưn….

- Biến!

Cạch….

Cửa phòng vừa đóng một ánh mắt nham hiểm cùng cái cười nhạt, môi mấp máy giọng tham lam

- Bây giờ ngoài quyền lực tôi còn muốn một thứ khác từ hắn….một thứ mà khi hắn chết tôi mới có được.

*SÁNG:

Cạch….

- Tôi có mua thức ăn…..

Xán Liệt bước vào chưa nói hết câu thì đã thấy Thế Huân ra hiệu. Nhìn sang thấy Lộc Hàm đang ngủ say Xán Liệt nhỏ tiếng hơn

- Có mua thức ăn cho 2 người đây.

- Cám ơn. Bạch Hiền đâu?

- Đi học rồi, nói tan học sẽ vào ngay

Thấy Thế Huân không đáp Xán Liệt hỏi:

- Tôi đang phân vân có nên nói cho 2 bác biết không.

- Đừng nói, phiền phức lắm

Nhỏ giọng hơn Thế Huân hỏi:

- Điều tra chưa?

- Rồi.

- Là hắn à?

- Ừm.

Xán Liệt nét mặt nghiêm túc:

- Tôi thấy cậu nên cẩn thận, hắn bắt đầu rồi đó.

Nhìn sang Lộc Hàm, Xán Liệt mỉm cười

- May mà voi con không sao.

- Ừ.

Nhìn Lộc Hàm, Thế Huân thấy thật may mắn, may vì người gặp tai nạn không phải là Lộc Hàm. Nhưng lần sau thì sao? Nếu không phải là Thế Huân mà là Lộc Hàm? Liệu Thế Huân có đủ can đảm như Lộc Hàm đã làm hôm qua không?