Chương 27: Tưởng em "mù đường"

Lộc Hàm quay qua nhìn Thế Huân cầu cứu nhưng Thế Huân vẫn tỉnh bơ

- Thì cứ hát thôi!

Thế Huân kéo tay Lộc Hàm lên sân khấu, đầu óc Lộc Hàm trống rỗng Lộc Hàm không nghĩ ra được bài nào cả. Chỉ nghĩ chắc Khánh Thù nói xạo vụ Lộc Hàm trong ban văn nghệ của trường quá. Đưa Lộc Hàm lên tới nơi Thế Huân dúi vào tay Lộc Hàm cái mic rồi nói nhỏ vào tai:

- Chỉ cần nghe tiếng đàn rồi hát.

Lộc Hàm chưa kịp hỏi Thế Huân đã tới cây dương cầm gần đó, tay lướt trên phím đàn dạo đầu bài hát. Lộc Hàm đứng đó cố gắng cảm nhận từng nốt quay sang bắt gặp ánh mắt "biết cười" của Thế Huân. Lộc Hàm cố trấn tĩnh lại, Lộc Hàm nhắm mắt còn phía dưới rất im lặng, rất nhìu cặp mắt nhìn Lộc Hàm "chờ đợi". Cuối cùng Lộc Hàm cũng hát, Lộc Hàm nghe tiếng đàn của Thế Huân và hát theo, Lộc Hàm cũng không hiểu tại sao cậu biết hát và nhớ lời bài hát này. Giai điệu du dương cùng giọng hát mượt mà làm chủ cả gian phòng. Bài hát vừa dứt Lộc Hàm tò mò nhìn xuống, bên dưới im lặng vài giây vì "ngạc nhiên quá mức" sau đó lấy lại bình tĩnh "hào phóng" tặng Lộc Hàm một tràng vỗ tay như pháo nổ. Lộc Hàm quay sang Thế Huân hớn hở:

- Thành công!

Phía dưới có 2 ánh mắt đang nhìn Lộc Hàm, Tử Hoàng với ánh nhìn "chết ruồi" còn Diệc Phàm với cái nhìn đầy hứng thú và ngập tràn "hâm mộ"

- Về thôi!

Thế Huân nắm tay Lộc Hàm bước ra cửa mặc kệ ánh nhìn tò mò của nhìu người. Trên xe Lộc Hàm không ngừng kể công:

- Thật là thiên tài, không ngờ có người hát hay như em.

Thế Huân đưa tay qua bẹo má Lộc Hàm một cái đau điếng:

- Thôi đừng có "nổ" đi anh.

- Nổ hồi nào, có sao nói vậy "người ơi"-Lộc Hàm xoa má giận dỗi.

Thấy không phải đường về nhà Lộc Hàm thắc mắc:

- Ủa? Đi đâu vậy?

- Về nhà.

- Nhưng đâu phải đường này

- Biết đường sao?

- Biết.

- Tưởng em "mù đường"

Biết bị Thế Huân "chơi xỏ" Lộc Hàm tức tối:

- ĐỪNG CÓ MÀ COI THƯỜNG EM.

- Ai dám coi thường..."thiên tài"

Biết lại bị Thế Huân mỉa mai Lộc Hàm thấy lúc này nên nuốt cục tức sử dụng tuyệt chiêu "im lặng là vàng"

- Tới rồi.

Lộc Hàm bước xuống xe cùng Thế Huân không nói tiếng nào. Thế Huân đưa Lộc Hàm tới một bãi cỏ trống, từ đây có thể thấy cây cầu to có rất nhiều đèn trước mặt, trên cầu từng dòng xe chạy qua nhìn cứ như một dải băng đủ màu sắc. Những tòa cao ốc với ánh đèn màu sắc nhìn như một món trang sức đắt tiền được trang trí bằng ánh đèn trong xa như đá quý.

- Đẹp quá.

Lộc Hàm lên tiếng trước khung cảnh "khó cưỡng" trước mắt. Trí tò mò về ký ức lại bắt đầu ập đến Lộc Hàm nhìn Thế Huân:

- Trước đây em tới đây chưa?

Thế Huân nhìn Lộc Hàm, ánh mắt lấp lánh nhờ ánh sáng ngoài kia:

- Đây là lần đầu.

Lộc Hàm mỉm cười chợt thấy câu hỏi thật ngớ ngẩn, dù lúc trước Lộc Hàm có tới đây bao nhiêu lần thì bây giờ đối với cậu cũng trở nên mới lạ. Sự tò mò một lần nữa lôi Lộc Hàm đi, đi tới những lời Tử Hoàng nói tại bữa tiệc.

- Anh thấy Tử Hoàng như thế nào?

Thế Huân ngạc nhiên:

- Sao lại nhắc tới cậu ta?

- Thì ...anh cứ trả lời đi.

Bộ dạng lúng túng của Lộc Hàm đã "phản chủ", tố cáo những gì cậu nghĩ với Thế Huân. Tiến tới Thế Huân nhìn Lộc Hàm từ đầu tới chân rồi làm bộ dạng "động não" dữ dội lắm, làm mặt nghiêm túc Thế Huân chậm rãi:

- Ưʍ...để coi...xét về chiều cao thì cao hơn em, gợi cảm hơn em, nam tính hơn em, nói chung hơn em mọi mặt.

Mỗi lời nhận xét của Thế Huân y như Thế Huân lấy chân đạp Lộc Hàm xuống một bậc, câu "kết luận" của Thế Huân đồng nghĩa việc Lộc Hàm "không ngóc đầu lên nổi". Lộc Hàm liếc Thế Huân:

- Biết rồi, chỉ cần nói hơn em thôi cần gì "liệt kê" nhiều thứ vậy chứ.

Nhìn Lộc Hàm như vậy Thế Huân không thể không giải thoát nụ cười kìm nén trên môi nãy giờ. Lấy lại vẻ nghiêm nghị Thế Huân nói:

- Nhưng có một thứ em có còn cậu ta thì không.

Lộc Hàm "như bắt được vàng"

- Gì?...là gì?

Thế Huân lấy tay nâng nhẹ cằm Lộc Hàm lên giọng ấm áp bay theo làn gió:

- Trái tim anh.

Không biết cảm giác bây giờ là gì Lộc Hàm chỉ cảm thấy lâng lâng trong người, cơn gió nhẹ thoảng qua mái tóc Lộc Hàm đưa theo vài cánh bồ công anh tới để nói cho Lộc Hàm biết cảm giác bây giờ của Lộc Hàm người ta thường gọi là "hạnh phúc". Thế Huân thấy vẻ mặt của Lộc Hàm "đáng yêu" như vậy nên không nỡ bỏ qua:

- Sau này em nên mang giày độn đi .

- Làm gì?

Thế Huân hơi cúi xuống.

- Để khi hôn em anh không phải cuối thấp quá, mỏi lắm.

Lộc Hàm tức điên lấy chân đá thật mạnh vào chân Thế Huân làm cậu ta lùi ra sau:

- NÈ, SAO EM BẠO LỰC DỮ VẬY?

- Đáng đời anh.

Vậy là khung cảnh "lãng mạn" Thế Huân cất công gầy dựng bị cú đá của Lộc Hàm biến thành "lãng xẹt"

- Đi về!-Thế Huân tỏ vẻ khó chịu

- Xí...khó ưa.

Chiếc xe lăn bánh để lại khung cảnh tuyệt đẹp phía sau.

*Nhà Diệc Phàm:

- Thưa cậu.

Người đàn ông đưa cho Diệc Phàm một cái mp3 nhỏ rồi cúi người bước ra. Đeo tai nghe vào Diệc Phàm bấm play, từ mp3 phát qua tai nghe truyền tới tai Diệc Phàm một giọng ca trong trẻo mượt mà.

- Hay thật....Tiểu Lộc à...!

Một nụ cười đầy tham vọng nở trên môi Diệc Phàm nhắm mắt thưởng thức âm nhạc.

*Hôm sau:

Hôm nay được nghỉ không biết Xán Liệt đã dẫn Bạch Hiền đi đâu từ sớm. Ở nhà nhờ vậy cũng đỡ "náo loạn"

- Thưa thiếu gia có khách.

Lộc Hàm và Thế Huân đang ngồi sau vườn thì quản gia Lâm ra "báo cáo". Lên phòng khách thấy "khách" mà quản gia Lâm nói là Khánh Thù và Tử Thao, Lộc Hàm vui lắm.

- Khánh Thù, Tử Thao hai người qua chơi hả? Chung Nhân đâu?

- Anh qua thăm em nên đi một mình, còn....-Khánh Thù nhìn sang người kế bên mặt hơi khó hỉu.

- Lộc Hàm, cậu lại nhầm lẫn rồi.

Nghe cách nói chuyện Lộc Hàm nhận ra ngay không phải Tử Thao.

- Tử Hoàng.

- Cậu nên nhanh nhẹn hơn đi, sau này đừng nhầm lẫn giữa chúng tôi nữa.

Thế Huân lạnh lùng nhìn Tử Hoàng:

- Cậu làm gì ở đây?

- Em tới thăm anh mà.

Tử Hoàng sà tới níu tay Thế Huân.

- Tôi khỏe cậu về được rồi.

- Anh sao vậy? Ai lại đuổi khách chứ.

Lộc Hàm biết rõ ý đồ của Tử Hoàng, chẳng phải Tử Hoàng đã nói rõ là thích "chồng" của Lộc Hàm sao? Nhìn qua "thiếu phu nhân" Tử Hoàng tỏ vẻ khó chịu.

- Sao cậu không đi tiếp...bạn trai của cậu đi. Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh Thế Huân

- Nhưng.....

Không đợi Lộc Hàm nói hết cũng không cần biết Thế Huân là ai miễn sao có cơ hội ở riêng với Lộc Hàm là Khánh Thù nhất định nắm bắt.

- Tiểu Lộc, mình đi.

Lộc Hàm bị Khánh Thù lôi ra vườn sau nhường phòng khách lại cho Thế Huân và Tử Hoàng. Thế Huân nhìn theo thấy khó chịu vô cùng.