Chương 26: Tại ngưỡng mộ em thôi

Rè....è....è...

Tiếng điện thoại rung phá tan khung cảnh "lãng mạn" giữa 2 người, Thế Huân với tay ra lấy cái điện thoại trên bàn kế bên, Lộc Hàm xấu hổ ngóc đầu dậy. Tự nhiên khung cảnh lãng mạn khi nãy được "chỉnh sửa" tí xíu lại trở thành cảnh "dễ bị hiểu lầm"

Lộc Hàm cảm thấy toàn thân cứng đờ không thể cử động được, Thế Huân "lợi dụng cơ hội" luồn tay sau gáy kéo mặt Lộc Hàm xuống gần Thế Huân hơn, lại tới phần ưa thích của Thế Huân:

- Anh hôn em nhé!

- Hả...ả....

Lộc Hàm cứ đơ người nhìn vẻ đắc ý của Thế Huân "bất lực" khi càng ngày khoảng cách giữa 2 khuôn mặt càng gần.

Rầm....m..m..m

- HUÂN,...VOI CON MẤT TÍCH NƯ......A

Đang đoạn "gây cấn" Xán Liệt lao vào một cách "lịch sự", cảnh tượng "đáng ngờ" trước mắt làm cả 3 đứng "đĩa"

- Không biết gõ cửa à?

Thế Huân lên tiếng phá tan khung cảnh "ngượng ngùng" này. Xán Liệt lấy lại "phong độ" cười gian xảo:

- À...xin lỗi nhé 2 người tiếp tục đi. Nhanh nhanh nha đi học nữa đó.

Câu nói và ánh nhìn của Xán Liệt làm Lộc Hàm điếng người. Vậy là "chết danh" Lộc Hàm rồi con gì. Xán Liệt đi rồi Thế Huân nhìn khuôn mặt thảm hại của Lộc Hàm tỉnh bơ:

- Tiếp nhé!

- Á....TẠI ANH HẾT ĐÓ

Hét lên thật lớn rồi nhanh như sóc Lộc Hàm phóng xuống giường lao ra cửa.

Rầm...m..m

Thế Huân nghe cánh cửa đối diện đóng mạnh. Thế Huân úp mặt xuống gối.....cười run cả vai. Chuyện sau đó khỏi nói cũng biết. Xán Liệt không "buôn tha" cho Lộc Hàm từ lúc ăn sáng tới khi tới trường, từ trường tới nhà

- Haha, "voi con" coi vậy mà khỏe ghê.

- NÈ. ANH NÓI KAI GÌ ĐÓ HẢ?

- Anh thấy em "đè" Thế Huân ra giường mà!

- ANH....ANH...ĐỪNG CÓ MÀ NÓI BẬY.

Cứ như vậy, nhờ "cái loa" Xán Liệt mà cả trường biết Lộc Hàm...."đè" Thế Huân ra giường. Còn Thế Huân không hùa theo cũng không phản bác chỉ im im.

- Thế Huân, anh làm ơn nói một câu đi-Lộc Hàm nài nỉ

- Ừm....nói gì đây, cậu ta thấy cả rồi

- ........................Á.á á á..........

Lộc Hàm bịt tai chạy mất hút để Xán Liệt được dịp hả dạ. Lộc Hàm đứng đập đầu vô cái cây ở sau thư viện không ngừng lẩm bẩm:

- Hic...lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng vô ích. Huhu

- Em cũng "mãnh liệt" quá ha.

Một giọng nói khó nghe vang lên làm Lộc Hàm không mấy thiện cảm. Lộc Hàm quay ra.

-"Thật xui xẻo, lại gặp tên này"

Lộc Hàm nhìn thấy "kẻ thù thư viện" liền quay gót bỏ đi. Tên đó mỉm cười nói với theo:

- Hẹn gặp lại em tối nay.

Lộc Hàm không hiểu "kẻ thù" nói vậy là sao nhưng Lộc Hàm cũng kệ, bỏ đi một nước để lại phía sau ánh nhìn thích thú của người kia.

*BUỔI CHIỀU:

Cộc..cộc...

Lộc Hàm mở cửa phòng, thấy ngạc nhiên không phải vì Thế Huân mà vì 2 người phụ nữ lạ mặt.

- Ơ...

- Thưa cậu, chúng tôi sẽ giúp cậu

- Giúp....giúp tôi?

Lộc Hàm nhìn qua Thế Huân chờ đợi một lời giải thích:

- Tí nữa em sẽ đi sinh nhật với anh.

Vậy là Thế Huân về phòng sau khi "bàn giao" Lộc Hàm cho 2 người kia. Không biết họ "đánh đánh, quẹt quẹt" làm sao trên mặt và tóc Lộc Hàm mà khi xong xuôi Lộc Hàm nhìn vào gương không biết là ai ở " trỏng"

- Mình...mình đây sao?

- Thưa cậu,...đây là đồ mà thiếu gia chọn.

*30 PHÚT SAU:

Từ trên bước xuống Lộc Hàm trông rất "đáng yêu" với áo sơ mi kèm quần ống côn xắn line và tóc vuốt keo chỉnh sửa gọn gàng trông rất năng động, Xán Liệt há hốc mồm:

- OMG! So beautiful

Bạch Hiền thì tròn mắt:

- Anh đẹp quá à! Hảo soái ca

Lộc Hàm ngượng ngùng trước ánh mắt của mọi người, nhìn sang Thế Huân, Lộc Hàm không ngờ ánh mắt Thế Huân nhíu lại, Thế Huân không hề khen Lộc Hàm. Thế Huân nhìn Lộc Hàm từ đầu tới chân, đúng vậy, Thế Huân dừng ngay chân Lộc Hàm, nói chính xác hơn là nhìn...đôi dép trong nhà hình con nai của Lộc Hàm. Thế Huân có vẻ không hài lòng.

- Quản Gia Lâm!

Sau 1 phút 30 giây, quản gia "hiện ra" với một cái hộp trên tay. Thế Huân mở hộp lấy ra một đôi giày adidas. Không nói không rằng Thế Huân bước tới Lộc Hàm khụy một chân xuống đất kéo Lộc Hàm ngồi xuống đùi Thế Huân, mấy cô hầu trong nhà cười rúc rích làm Lộc Hàm ngượng vô cùng

- Em tự làm được mà...

Vẫn thái độ "giả điếc" Thế Huân mang giày vào chân Lộc Hàm. Cho Lộc Hàm đứng dậy Thế Huân nhìn "tổng thể" lần cúi rồi kéo tay Lộc Hàm:

- Đi!

Sau nửa tiếng cả 2 có mặt tại khuôn viên của một ngôi nhà rộng lớn, ánh đèn rọi sáng hết khuôn viên một cách "tốn điện". Lộc Hàm khoát tay Thế Huân bước vào, khung cảnh bên trong làm Lộc Hàm hơi khựng lại.

- Đi nào!

Thế Huân choàng tay qua eo Lộc Hàm như cố ý trấn an "tinh thần" cho Lộc Hàm. Còn Lộc Hàm đang ngỡ ngàng trước không khí sang trọng bên trong. Có rất nhìu người đang nhìn vào Lộc Hàm và Thế Huân. Chiếc đèn chùm pha lê cỡ lớn trên đầu phản chiếu mọi tia nhìn ác cảm dành cho Lộc Hàm.

- Cậu tới rồi!

Một giọng nói đáng ghét quen thuộc làm Lộc Hàm nổi da gà. Và Lộc Hàm còn nổi da gà dữ hơn khi thấy người đối diện là "kẻ thù thư viện".

Thế Huân cười xã giao:

- Xin lỗi tôi tới hơi trễ, chúc mừng sinh nhật cậu.

- Không sao, cậu tới là tôi rất vui rồi.

Sau một vài câu "giả tạo" tên kia nhìn sang Lộc Hàm đang nép sát vào Thế Huân, Thế Huân như sực nhớ ra còn một "tiết mục" quan trọng

- Đây là Lộc Hàm, "vợ" chưa cưới của tôi.

Chỉ sang tên kia Thế Huân nói tiếp:

- Tiểu Lộc, đây là Ngô Diệc Phàm

*Ngô Diệc Phàm:

+Tính cách: tham vọng quyền lực rất cao, nham hiểm, tính cách tàn bạo

+Gia Thế: Gia đình cũng trong thế giới ngầm mà nhà Thế Huân đang quản lý.

Lộc Hàm nhìn tên kia không mấy vui vẻ, ngược lại Diệc Phàm lại nhìn Lộc Hàm đầy thích thú.

- Chào cậu Lộc, chúng ta lại gặp nhau.

Lộc Hàm không đáp, bây giờ Lộc Hàm đã hiểu câu nói lúc sáng của "kẻ thù", còn Thế Huân nhìn Lộc Hàm vẻ tò mò:

- Hai người gặp nhau rồi à?

Diệc Phàm giả lã:

- Phải, lần trước trong thư viện cậu ấy đã....giúp tôi chọn sách.

Thế Huân không mấy tin vào lời Diệc Phàm nói. Chưa kịp xác minh lại thì một giọng nam ngọt lịm lại chen ngang:

- Anh Thế Huân, cuối cùng cũng gặp anh.

Lại thêm một ngạc nhiên nữa dành cho Lộc Hàm, trước mặt Lộc Hàm không ai khác là Tử Thao, vẫn khuôn mặt đó nhưng phong cách khác đi rất nhiều, thay thế hình ảnh một cậu nam sinh dễ thương là một cậu con trai ăn mặc sành điệu:

- Tử Thao..cậu cũng tới đây sao?

Người phía trước mỉm cười, nụ cười rất lạ

- Xin lỗi, đây là cậu Lộc đúng không?

Lộc Hàm rất ngạc nhiên trước lời chào của đối phương. Diệc Phàm thì đứng quan sát một cách thích thú. May sao Thế Huân giải vây cho Lộc Hàm.

- Tiểu Lộc, đây không phải Tử Thao đâu mà là....

Cậu con trai giống Tử Thao ngắt lời.

- Tôi là Tử Hoàng, anh song sinh của Tử Thao.

*Tử Hoàng:

+Thân thế, tính cách song sinh nên Tử Hoàng giống Tử Thao như 2 giọt nước và tất nhiên gia đình và tính cách cũng như nhau.

- Song...song sinh sao?

Lộc Hàm được dẫn dắt từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác làm Lộc Hàm không thể thốt nên lời. Diệc Phàm "chú thích" cho Lộc Hàm:

- Tử Hoàng là người mẫu ảnh, vì công việc nên không tới trường mà học ở nhà.

Thảo nào Lộc Hàm không biết người này.

- Vậy, Tử Hoàng nhờ em tiếp Lộc Hàm, anh và Thế Huân phải bàn vài việc.

Không còn cách nào khác Thế Huân đành miễn cưỡng để Lộc Hàm lại với Tử Hoàng. Tuy không muốn nhưng Lộc Hàm cũng để Thế Huân đi, nở nụ cười cho Thế Huân yên tâm. Còn lại 2 người Tử Hoàng thẳng thắn:

- Cậu là vợ chưa cưới của Thế Huân thật sao?

- Ờ...ờ đúng-Lộc Hàm luống cuống.

Ở Tử Hoàng có nhiều điểm không giống Tử Thao nên Lộc Hàm không thấy thoải mái lắm khi tiếp xúc.

- Nhưng biết làm sao đây, tôi lại rất thích Thế Huân.

Lộc Hàm đứng hình với câu nói "táo bạo" của Tử Hoàng. Lộc Hàm không biết phải đáp lại câu nói đó như thế nào. Nhưng Lộc Hàm thấy trong lòng hơi khó chịu, đạt được ý đồ Tử Hoàng tiếp tục "công kích":

- Nên từ giờ tôi sẽ làm mọi cách để có được anh ấy. Hy vọng cậu đừng cản trở "chúng tôi"

Không đợi Lộc Hàm trả lời Tử Hoàng mỉm cười rồi bỏ đi để lại một mình Lộc Hàm đứng như "trời trồng" ở đó. Khi tỉnh ra Lộc Hàm mới bực tức vào nhà vệ sinh miệng lẩm bẩm:

- Xí...thấy ghét, có gì hay ho đâu, chỉ "gợi cảm" hơn mình thôi chứ có gì đâu...

Nghĩ tới đó Lộc Hàm "nhụt chí" liền. Thở ra Lộc Hàm bước vào nhà vệ sinh. Đang "trút bầu tâm sự" thì bên ngoài có tiếng người nói chuyện, Lộc Hàm im lặng dỏng tai nghe:

- Thằng đó có gì hơn tụi mình chứ, nhìn cái mặt xấu quắc à

- Ừa....đi với Thế Huân không có xứng gì hết.

- Thấy nó mặc bộ đồ mà thấy uổng bộ đồ dễ sợ.

- %^%&*^%&^*&(*&(... ...... ....

Ngồi phía trong nghe mà Lộc Hàm muốn tức lộn ruột. Dám "sỉ nhụt" mình một ý nghĩ "bác học" lóe sáng. Lộc Hàm đứng dậy chỉnh trang "xiêm y"

Rầm...m...m...

Cửa bật mở Lộc Hàm hùng hổ bước ra làm mấy nhỏ kia sợ hết hồn, không đợi ai lên tiếng Lộc Hàm làm 1 "tràng"

- Mấy người thật quá đáng, chui vào nhà vệ sinh chỉ biết nói xấu người khác. Tôi có gì không được chứ, tôi cao 1m74 đấy nhé, không mặc đồ này tôi vẫn đẹp chán. Còn cậu nhìn mình đi, mắt lươn "hϊếp riệp". Còn cậu, chân lùn như chân lợn. Cậu nữa trang điểm như hát bội bộ sợ người ta không biết mình xấu sao.... ...... ...... ......

Lộc Hàm làm một trận hả hê rồi mới ung dung bước ra khỏi WC. Mấy thằng con trai kia thì như bị "thôi miên" bởi lối chửi của Lộc Hàm. Khi Lộc Hàm đi rồi mới giật mình........nhìn vô gương.

- Em làm gì mà mấy cậu kia nhìn em ghê vậy?

Thế Huân đã quay lại với Lộc Hàm tỏ vẻ ngạc nhiên, Lộc Hàm hất mặt

- Tại ngưỡng mộ em thôi.

Thế Huân cốc đầu Lộc Hàm một cái đau điếng. Đang nói chuyện với Thế Huân thì giọng của MC trên bục làm Lộc Hàm "sững sốt"

- Thưa quý vị, sau đây cậu Lộc Hàm sẽ trình bày một ca khúc để thay lời chúc mừng sinh nhât của cậu Diệc Phàm!

Lộc Hàm nghe mà muốn "die" tại chỗ, "sét đánh ngang tai" làm Lộc Hàm đứng như tượng trong khi bao cặp mắt nhìn sang Lộc Hàm vỗ tay hưởng ứng. Nhìn qua đám con trai trong nhà vệ sinh khi nãy Lộc Hàm thấy tụi đó nhìn Lộc Hàm đắc ý, trong đó có cả Tử Hoàng.

- Chết rồi...làm...làm sao đây?

----------------------------------------------------

Mấy tuần nay vì sự cố đường mạng nên tớ ko thể đăng chap được, xin lỗi mn