Chương 24

Sau khi trở về, Tô Duyệt ở đình thấy Giang Từ nằm ở ghế dài nhắm mắt phơi nắng, bộ dáng kia nhìn vô cùng nhàn nhã tự tại. Người đàn ông này, mấy ngày đầu còn chống cự, cô phải lôi kéo mãi mới không tình nguyện mà ra ngoài, lúc này lại tự giác ra đây phơi nắng.

Lúc này, Giang Hạo Duyên đang cùng Rau Thơm chơi đùa thấy Tô Duyệt đã trở lại, cặp mắt bé liền sáng ngời, bỏ Rau Thơm xuống sau đó chân ngắn nhỏ chạy bình bịch về phía cô.

“Làm sao vậy?” Tô Duyệt cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa, bé ngẩng đầu, miệng nhỏ còn dẩu dẩu, như là có chuyện muốn nói với cô.

Giang Hạo Duyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Từ sau đó vươn tay kéo vạt áo Tô Duyệt , “ Dì ngồi xổm xuống.”

Tô Duyệt có chút kinh ngạc, sau đó làm theo.

Chỉ thấy tiểu gia hỏa nhích lại gần, tay nhỏ đặt ở bên tai Tô Duyệt lặng lẽ, nhỏ giọng mà nói: “Ba ba sắp sinh nhật, Hạo Hạo...... Hạo Hạo muốn mua quà cho ba ba.” Hiện tại tiểu gia hỏa không giống trước kia luôn bày ra gương mặt vô cảm với Tô Duyệt nữa.

Không thân cận, nhưng cũng không sợ hãi phòng bị như trước.

“ Con muốn mua quà sinh nhật cho Giang Từ?” Tô Duyệt học tiểu gia hỏa, đè nặng thanh âm.

Giang Hạo Duyên gật gật đầu, “Có thể chứ?” Bé quá nhỏ, không thể đi mua quà, bé cũng chưa từng ra ngoài bao giờ, căn bản không biết đường đi, bé hy vọng Tô Duyệt có thể dẫn bé đi mua.

“Hạo Hạo có tiền.”

Lo lắng Tô Duyệt sẽ không đáp ứng, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ khẩn trương: “Hạo Hạo có tiền mừng tuổi.” bé có thể dùng tiền của mình mua quà tặng cho ba ba.

Gương mặt nhỏ tràn ngập khát vọng, “Có thể chứ?”

Tô Duyệt sờ sờ đầu nhỏ, “Có thể.”

Giang Hạo Duyên không thể tin tưởng mà nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh, mấy lọn tóc trên đỉnh đầu nhếch lên nhìn vô cùng ngốc nghếch.

Tô Duyệt nắm bàn tay mềm mại, ngón tay vừa ngắn lại béo, đi tới trước mặt Giang Từ nói: “Giang Từ, tôi muốn mang Tiểu Hạo Hạo ra ngoài một chuyến, có thể chứ?”

Bên cạnh Giang Hạo Duyên khẩn trương mà nhìn ba ba.

“ Con muốn ra ngoài?” Giang Từ mở to mắt, đôi mắt đen nhánh không có tiêu cự hướng về phía Giang Hạo Duyên, lời này hiển nhiên là nói với tiểu gia hỏa.

“ Vâng, ba ba, có thể chứ?” Giang Hạo Duyên mong đợi mà nhìn Giang Từ.

“Tùy tiện, con muốn đi thì đi đi.” Giang Từ thanh âm lười nhác, chẳng hề để ý, cũng không hỏi hai người vì sao muốn đi ra ngoài.

Được đáp ứng, Giang Hạo Duyên nhấp miệng cười, ngẩng đầu vui sướиɠ

nhìn về phía Tô Duyệt, “Ba ba nói Hạo Hạo có thể đi ra ngoài.”

“ Được, con về đổi giày đi, chúng ta đợi lát nữa liền đi ra ngoài.” Tiểu gia hỏa chân mang một đôi dép lê hoạt hình, không tiện đi ra ngoài.

Giang Hạo Duyên cao hứng muốn chết, bé từ nhỏ đến giờ chưa đi ra ngoài bao giờ đâu, nên hưng phấn mà chạy về phòng đổi giày. Không bao lâu liền đi một đôi giày thể thao chạy ra, khuôn mặt nhỏ không thể che giấu nổi sự hưng phấn.

“Hạo Hạo đổi xong giày rồi.” Bé còn trộm nói nhỏ với Tô Duyệt : “Tiền Hạo Hạo cũng mang theo rồi, để ở túi quần.” Nói xong, bé còn dùng tay nhỏ che lại túi quần, lo lắng không cẩn thận sẽ bị rơi mất.

Tô Duyệt dở khóc dở cười, bị hắn manh đến run sợ, nàng sờ sờ hắn đầu nhỏ, “Hành, chúng ta đi thôi.”

“Ba ba, con đi đây, ba chờ Hạo Hạo trở về nhé.” Cho dù biết Giang Từ nhìn không thấy nhưng tiểu gia hỏa vẫn hướng về phía anh vẫy vẫy tay nhỏ.

“Chờ một chút.” Lúc này Giang Từ đứng lên, đuôi lông mày khẽ nhướng, ngữ khí nhàn nhạt, “ Tôi cũng đi.”

“Cái gì?” Tô Duyệt khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn.

“Như thế nào? Tôi không thể đi ra ngoài sao?” Giang Từ nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh không ánh sáng chuyển hướng về phía Tô Duyệt, anh cười lạnh một tiếng, lười nhác mở miệng: “Hay là là cô cảm thấy mang theo tôi sẽ rất mất mặt rất xấu hổ?”

“Đương nhiên không phải.” Tô Duyệt nhanh chóng phủ nhận.

Giang Từ hừ hừ.

Tô Duyệt nghĩ đến anh vẫn luôn ngốc tại Giang gia, đi ra ngoài một chút cũng là chuyện tốt. Ánh mắt dừng ở trên chỗ vết sẹo, cô nhẹ giọng nói: “Hiện tại có chút nắng gắt, Anh có cần đội mũ không?” gương mặt này quá dễ nhận diện, cần che đậy một chút.

“ giá trị tức giận: 5.”

“ cô chê tôi xấu?” khóe môi Giang Từ gợi lên, nụ cười có chút nguy hiểm.

da đầu Tô Duyệt tê dại, cô biết mình lại gầy đi một chút. Này quả thực là vừa vui sướиɠ lại rối rắm, gầy quá nhanh sẽ khiến cho người khác chú ý.

Nhưng tạm thời gạt chuyện này sang một bên, cô nhanh chóng giải thích: “Không phải chê anh xấu, tôi chỉ là muốn để cho người khác nhìn thấy anh thôi.”

Đây là cái lý do rách nát gì vậy!

Giang Từ nhíu nhíu mày, trong lòng lại thoải mái hơn không ít.

“ giá trị tức giận: 0.”

Tô Duyệt nở nụ cười, cô đột nhiên cảm thấy Giang Từ muội tao như vậy, có điểm đáng yêu.

Ở trong phòng tìm một chiếc mũ ngư dân màu đen, Tô Duyệt nhón chân muốn giúp Giang Từ đội lên, “Giang Từ, anh quá cao, tôi với không tới, có thể cúi đầu xuống thấp một chút được không?” Rõ ràng cô cao một mét sáu tám nhưng đứng ở bên cạnh Giang Từ thì vẫn lùn hơn không ít.

“Phiền toái!” Giang Từ lạnh lùng nói, nhưng đầu lại nghe theo mà cúi thấp xuống.

Tô Duyệt thuận lợi mà giúp anh mang mũ, lập tức, nửa khuôn mặt đều bị che lại, vết sẹo trên mặt bên trái tuy rằng còn lộ ra bên ngoài nhưng không có chói mắt như ban đầu nữa.

Nhìn như vậy, cằm Giang Từ có vẻ đặc biệt đẹp, tuyến cằm hoàn mỹ lại gợi cảm. ánh mắt Tô Duyệt dừng ở đôi môi mỏng của Giang Từ, khóe môi hơi nhấp, cánh môi cũng vô cùng tinh xảo quyến rũ.

“Như vậy thật soái.” cô giúp anh chỉnh lại mũ, nhỏ giọng khen một câu.

Ngửi mùi hương nơi chóp mũi, mí mắt Giang Từ nhếch lên, mặt mày giãn ra, không mặn không nhạt mà trả lời: “ cô đây là đang lấy lòng tôi sao?”

Tô Duyệt chớp chớp mắt, đây là Kim chủ biến cô trở nên vừa gầy vừa xinh, cô xác thật là đang lấy lòng anh, bất quá, cô sao có thể thừa nhận được cơ chứ.

“ Anh là chồng tôi, tôi khen anh không phải là chuyện thực bình thường sao?” cô không dắt tay Giang Từ mà là nắm lấy cánh tay anh, thanh âm mềm mại dễ nghe, “Ở bên ngoài anh cần phải ngoan ngoãn đi theo tôi, không được chê tôi phiền.”

mi mắt Giang Từ rũ xuống, cho dù nhìn không thấy, hắn cũng có thể cảm thụ được cánh tay đang kéo tay mình có bao nhiêu mềm mại.

Gần đây, anh còn phát hiện người phụ nữ này nói chuyện càng ngày càng dễ nghe.