Chương 25

Tài xế nhìn Tô Duyệt bên trái nắm tay tiểu thiếu gia, mà tay phải kéo...... Thế nhưng là Giang Từ thiếu gia, đội hình như thế làm ông khϊếp sợ vô cùng.

“Phương thúc, chuẩn bị xe, chúng tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.”

“Giang Từ thiếu gia, đại thiếu phu nhân, hai người cũng muốn đi xe sao sao?” Tài xế Phương thúc nhanh chóng bừng tỉnh.

“Như thế nào? Còn có ai muốn dùng xe nữa à?” Tô Duyệt nhìn về phía ông ấy.

“Phương thúc, có thể đi chưa?” Lúc này, thanh âm ôn nhu từ sau lưng truyền đến, mềm mại giống y hệt cô ta vậy.

“Nhị thiếu phu nhân, chuyện này......” Phương thúc tỏ vẻ khó xử.

Khương Toàn nhìn thấy Tô Duyệt, đang muốn muốn mở miệng chào hỏi thì ánh mắt lơ đãng rơi xuống thân ảnh cao lớn bên cạnh Tô Duyệt, ánh mắt lập tức tràn đầy khϊếp sợ cùng hoảng loạn.

Là Giang Từ!

Anh ta như thế nào sẽ ra đây? Hắn không phải vẫn luôn ngốc trong biệt thự, sẽ không rời khỏi đó nửa bước sao?

khuôn mặt Khương Toàn Tràn đầy khϊếp sợ, nụ cười mỉm cũng duy trì không nổi, tay khẽ run. Từ khi gả cho Giang Mộ Hàng sau, Giang Từ cũng dọn vào Tiểu Dương , từ sau đó cô đều không có gặp lại anh. Lúc này nhìn thấy Giang Từ, sự tối tăm, âm trầm lại xuất hiện ở trong đầu, nhấn chìm tâm trí cô .

Cả đời này, cô ta chỉ muốn cách Giang Từ thật xa mà thôi.

Đối diện, Tô Duyệt đương nhiên thấy ánh mắt kinh hoảng của Khương Toàn , gương mặt nháy mắt mất đi huyết sắc, vô cùng rõ ràng, Khương Toàn rất sợ Giang Từ. Trong sách đề cập, Khương Toàn trước khi trọng sinh đối với người chồng bị hủy dung, tính cách lãnh khốc mưa nắng thất thường vô cùng sợ hãi, chán ghét, cho dù hai người sinh hoạt trong cùng một nhà, cũng không có bất luận giao lưu gì nhưng Khương Toàn hận không thể cách anh thật xa.

Cũng đúng,tính cách Khương Toàn tiểu bạch hoa như vậy , sao có thể thích Giang Từ tính tình không tốt, lãnh khốc vô tình cơ chứ.

Tô Duyệt hơi hơi ngẩng đầu nhìn Giang Từ bên cạnh , bởi vì đang đội mũ nên cô chỉ có thể thấy cái cằm kiên nghị lộ ra, cũng không biết anh gặp được vị hôn thê cũ của mình có cảm tưởng như thế nào. Trong sách chưa từng miêu tả tuyến tình cảm của anh cho nên cô thật sự không biết Giang Từ có cảm giác gì với Khương Toàn.

“ Mọi người muốn đi ra ngoài sao?” Khương Toàn cắn cắn môi đỏ, cố ý sửa sang lại cảm xúc của mình.

“Ân, chúng tôi muốn ra ngoài một chuyến, cô cần dùng xe à?” ánh mắt Tô Duyệt rơi xuống tay Khương Toàn, trong tay cô ta đang cầm hình như là kịch bản thì phải.

“ Thôi mọi người dùng đi, tôi không gấp.” Khương Toàn hiện tại chỉ muốn chạy nhanh chóng để Giang Từ rời đi, cách cô xa xa chút.

“ Được.” Tô Duyệt không cự tuyệt, cô mở cửa xe, tay đỡ nóc xe sau đó nói với Giang Từ: “Giang Từ, anh lên xe trước đi.”

Giang Từ không nói gì, chân dài nhẹ nhàng bước vào trong xe, ngồi xuống.

Tiếp theo, Tô Duyệt bế Giang Hạo Duyên ngoan ngoãn đứng ở một bên đặt vào trong xe, sau khi bước vào thì tùy tay đóng cửa xe, che đậy Khương Toàn với khuôn mặt kinh ngạc ở bên ngoài.

Nhìn chiếc xe rời đi, khuôn mặt trắng bệch của Khương Toàn mới dần dần khôi phục huyết sắc.

Giang Từ người này tính cách không thể nhìn thấu nổi, cực kỳ giống kẻ điên. Đã từng có người không cẩn thận chạm vào tay anh ta, anh ta liền cho người chặt ngón tay đối phương xuống. Còn có một lần, một người hầu khi dễ hắn mắt mù, đem bánh kem của anh ăn hết, cuối cùng bị tát phù mỏ.

biếи ŧɦái như vậy, sao cô có thể không sợ cho được?

Vừa rồi, cô vô cùng lo lắng hắn sẽ bởi vì cô từ hôn mà ra tay với mình.

Khương Toàn thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa cảm thấy may mắn khi mình được trọng sinh trở về trước khi gả cho Giang Từ, để có cơ hội một lần nữa lựa chọn gả cho Giang Mộ Hàng. Nếu không, lúc này cô nhất định sẽ giống đời trước vậy, chỉ có thể suốt ngày ở trong Tiểu Dương bồi Giang Từ.

Nhìn ánh mặt trời xán lạn , trên mặt Khương Toàn dần dần hiện ra nét cười.

Trong xe thực an tĩnh.

Giang Hạo Ngồi ở giữa khuôn mặt nhỏ đầy sự vui sướиɠ, bé to tò mò nhìn mọi vật ngoài cửa sổ với sự vui thích mới lạ.

Tô Duyệt cảm thấy buồn cười, nhìn nhóc con rướn cao cổ nhìn ra bên ngoài, cô vươn tay đem bé ôm đặt lên trên đùi mình.

Giang Hạo Duyên kinh ngạc quay lại nhìn Tô Duyệt, miệng nhỏ chu lên.

“Tiểu hài tử ngồi một mình không an toàn.” Tô Duyệt ngồi gần về phía cửa sổ, để tiện cho bé quan sát.

đây là lần thứ hai bé được Tô Duyệt ôm. Hai lỗ tai của bé đỏ bừng, đôi mắt đen bóng ướŧ áŧ, bé không giãy giụa nói không muốn mà ngoan ngoãn nép trong lòng Tô Duyệt, bé phát hiện mụ phù thủy hình như cũng không xấu tính đến thế.

Miệng Giang Hạo Duyên khẽ nhấp, mụ phù thủy không ghét Hạo Hạo như trước kia nữa sao?

Nếu mụ phù thủy vẫn luôn như vậy, sẽ ôm bé, sẽ giúp bé chơi xích đu, vậy...... vậy Hạo Hạo có thể không ghét cô nữa.

Nghĩ như vậy, Giang Hạo Duyên trộm nhìn Tô Duyệt một cái, trong mắt ẩn giấu ngượng ngùng cùng vui sướиɠ.

Tô Duyệt không biết tiểu gia hỏa đang suy nghĩ về việc tha thứ cho mình, cô nhìn về phía Giang Từ, hôm nay anh mặc một thân màu đen, ngay cả mũ cũng là màu đen, băng lãnh, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người anh nhưng vẫn như cũ không thể đánh tan đi sự lạnh lẽo vô hình trong xe.

“Giang Từ.” Tô Duyệt nhịn không được gọi anh một tiếng.

Giang Từ không đáp lại, mũ che đi nửa khuôn mặt khiến anh càng thêm lạnh lùng .

“Giang Từ.” Tô Duyệt lại gọi một tiếng.

“Giang Từ?”

“ Tôi là người mù, không phải người điếc.” Giang Từ khoanh tay trước ngực, ngữ khí lười nhác.

Tô Duyệt khẽ cong môi, ai bảo anh không lên tiếng.

Tô Duyệt gọi anh xong thì không nói thêm gì, Giang Từ nhướng mày, “Chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ muốn gọi anh một tiếng thôi.”

Giang Từ quay mặt sang chỗ khác, “Nhàm chán.”

Xe ngừng ở ngoài một trung tâm thương mại.

Tô Duyệt đem Tiểu Hạo Hạo ôm xuống xe, sau đó quay người lại muốn vươn tay dìu anh thì anh đã vững vàng đứng bên cạnh xe rồi .

Hôm nay vừa vặn là chủ nhật nên nơi nơi đều là biển người tấp nập.

Tô Duyệt dắt tay Tiểu Hạo Hạo, một tay khác ôm lấy tay Giang Từ “Hôm nay nhiều người , hai người đều phải theo sát tôi.”

Giang Hạo Duyên ngoan ngoãn gật gật đầu đáp ứng, bên kia Giang Từ lại nhíu nhíu mày, anh có loại cảm giác bị Tô Duyệt coi là trẻ con, môi mỏng kéo kéo, hắn cười lạnh: “ Tôi không phải đứa ngốc, chẳng lẽ còn có thể đi lạc được sao?”

Giây tiếp theo, Tô Duyệt liền nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi sẽ lo lắng.”

Giang Từ lúc này mới không nói gì.

Tô Duyệt cười cong mắt, cô là phát hiện, Giang Từ rất thích được dỗ dành, còn thích nghe lời ngon tiếng ngọt.