Chương 2: Mẹ đâu rồi

"Ha ha ha."

Tiếng cười của bố cắt ngang lời tôi, ông xoa đầu tôi, bất đắc dĩ nói: "Dưới gầm giường sao có thể có người đầu, có phải vì sắp thi trung học, cho nên áp lực quá lớn, nhìn lầm?"

“ Không thể nào!".

Tôi lắc đầu liên tục, đưa lòng bàn tay đẫm máu ra và nói với bố: "Bố ới, bố xem, trên tay con còn dính máu ở trên cái đầu đó!"

Nụ cười của bố mất đi trong giây lát, ông nghiêm túc lắm lấy tay tôi: "Nào, chúng ta đi xem một chút."

Chúng tôi cùng nhau bước vào phòng ngủ.

Bố bật đèn flash ở điện thoại di động.

"Bố muốn nhìn xem ai giả thần giả quỷ!"

Bố vừa nói vừa cúi đầu chiếu ánh sáng vào gầm giường, tôi vô thức nhắm chặt hai mắt lại và không dám đi tới bên giường nhìn bên trong.

Tôi sợ.

Nhưng một lúc lâu sau, bố tôi vẫn không thấy gì.

Tôi nhịn không được hỏi: "Bố, bố có thấy không?"

Giọng nói trầm đυ.c truyền đến: "Không thấy."

“Không thể nào!".

Tôi không kìm được cúi xuống, ngửa cổ nhìn xuống gầm giường.

Vừa cúi đầu, liền nhìn thấy đối mặt với cái đầu kia.

"A!".

Tôi hét lên như điên: "Là đầu người chết!"

"Khả Khả, con bình tĩnh một chút."

Bố chui vào gầm giường, từ bên trong lôi ra một cái đầu người, vỗ vai tôi nói: "Khả Khả, con nhìn cho kỹ, đây không phải đầu người, đây chỉ là đầu giả của mô hình thạch cao thôi."

Hai tay ta che mặt, không ngừng lắc đầu tỏ vẻ không tin.

"Ha ha ha."

Bên tai ta truyền đến tiếng em gái dậm chân, vỗ tay cười to: "Chị thật sự là nhát gan, ngay cả đầu giả cũng sợ."

Bố tiếp tục an ủi tôi: "Khả Khả, cái đầu thạch cao này chỉ là trò đùa của em gái con thôi, con đừng để ở trong lòng."

Rất lâu sau, trái tim hoảng sợ của tôi thoáng bình tĩnh lại, xuyên qua khe hở ngón tay, tôi cẩn thận nhìn cái đầu ở bên giường.

Dưới ánh sáng, tôi nhìn thấy hộp sọ được bao phủ bởi bùn thạch cao trắng nhạt.

Bùn thạch cao giống như mới đông lại không lâu, trên bùn cao còn in dấu vân tay của tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã sai.

Chỉ là...

Tôi chìa tay về phía bố và hỏi: "Sao tay con lại có máu?"

"Chị ngu quá, đây là máu của cá."

Em gái đá đầu thạch cao rồi cười nói: "Em ở trên đường nhặt được cái đầu thạch cao này mà không ai cần, em rất vui vì vậy em đã bôi một ít máu cá để dọa chị một chút."

"Ha ha, chị thật đúng là đã bị em dọa sợ chết."

Bố ho một tiếng: "Ái Ái, sau này con không được làm mấy chuyện nghịch ngợm này nữa, biết không?"

Em gái bĩu môi vẻ mặt không tình nguyện, nhảy nhót đi ra ngoài cửa: "Bố ơi, con đói rồi, con muốn ăn thịt!"

Khi rời khỏi phòng ngủ, tôi sợ hãi quay đầu nhìn xuống đất.

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, nhưng con mắt màu đỏ trên cái đầu đó dường như vẫn còn sống, bất kể tôi di chuển như thế nào, chúng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi muốn bố ném bức tượng thạch cao, nhưng bố tôi không muốn, nói rằng nhiều người giàu sưu tầm tượng thạch cao như vậy.

Nhưng gia đình chúng tôi có diện tích nhỏ, không có nơi nào để đặt bức tượng đá này, vì vậy chúng tôi phải đặt nó dưới gầm giường một lần nữa.

Tôi chỉ có thể chịu đựng nỗi sợ hãi để chấp nhận sự tồn tại của nó.

Trên bàn ăn, tôi thấy rằng các món ăn hôm nay phong phú hơn trước rất nhiều.

Một đĩa thịt xào xả ớt, một đĩa thịt xào mộc nhĩ và một nồi lớn canh sườn hầm nấm.

Bàn ăn có rất nhiều món là thịt, nhưng điều kiện gia đình của chúng tôi không tốt, một nhà bốn người bình thường chỉ ăn hai món.

Hôm nay cũng không phải là ngày lễ lớn gì, tại sao món ăn lại phong phú như vậy?

Nghi ngờ của tôi không kéo dài lâu.

Súp sườn heo rất ngon.

Kể từ khi bố tôi bị công ty sa thải, ông đã phải làm việc tay chân để trợ cấp gia đình, đây là lần đầu tiên tôi ăn sườn lớn.

Tôi nóng lòng gắp một miếng sườn, vừa định ăn thì ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Mùi vị này làm cho tôi mất ham muốn thèm ăn.

Tôi múc một ít canh để uống.

Leng Keng.

Một mặt dây chuyền trái tim bằng vàng rơi vào bát của tôi cùng với nước canh.

Mặt dây chuyền?

Tôi đã vớt nó ra, mặt dây chuyền của mẹ tôi, làm thế nào nó có thể ở trong nước canh cơ chứ?

"Đây có phải sợi dây chuyền mà mẹ con đeo trên cô phải không?"

Tôi chưa kịp nói gì thì bố đã giật lấy sợi dây chuyền từ tay tôi, ông bối rối tự nhủ: "Hai ngày trước bà ấy còn nói vòng cổ tìm không thấy, không ngờ lại rơi vào bát canh."

Những lời bố nói không làm cho tôi bớt nghi ngờ.

Nỗi lo lắng không tả được như một sợi chỉ mỏng quấn lấy tôi.

Tôi không thể không hỏi: "Bố ơi, mẹ đâu? Mẹ đã ba ngày không về, vì sao mẹ còn chưa về nhà?"

Bố ngẩng đầu nhìn tôi một cái: "Mẹ con là y tá, gần đây dịch bệnh lại bùng phát trở lại, trong bệnh viện thiếu rất người, cho nên mẹ con không có thời gian trở về."

Lời giải thích của bố hợp lý, nhưng tôi không hoàn toàn tin điều đó.

Bệnh viện nơi mẹ tôi làm việc chỉ cách nhà 1 giờ đi xe buýt.

Vào thời điểm dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ nhất, bà sẽ vẫn trở về nhà mỗi ngày.

Bây giờ, tôi đã không gặp mẹ trong một thời gian dài ...

Nỗi sợ hãi của tôi làm cho tôi quên đi sự đói bụng, tôi đứng dậy muốn đi.

Lúc này, khóe mắt tôi nhìn thấy trong thịt xào ớt, xuất hiện một chiếc xương ngón tay!