Chương 1: Cái đầu dưới gầm giường

Hôm nay khi dọn dẹp, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký dưới giá sách.

Trong cuốn nhật ký chỉ ghi có một câu: "Nhất định phải gϊếŧ chết em gái ngươi, ngàn vạn lần đừng mềm lòng!"

Chữ viết nguệch ngoạc, giống như là vội vàng viết xuống.

Nhưng tôi chắc chắn, đây là chữ viết của tôi.

Em gái tôi sinh ra đã có đôi chân dài ngắn khác nhau, khiến thân hình bị nghiêng, đi lại tập tễnh.

Em ấy là người tàn tật, tôi đau lòng em ấy cũng còn không kịp, làm sao có thể viết ra những lời ác độc như muốn gϊếŧ chết em ấy chứ?

Tôi vỗ mạnh vào đầu, nhưng tôi không thể nhớ mình đã viết nó khi nào.

"Chị ơi."

Em gái đột nhiên xuất hiện ở sau lưng tôi, em thì thầm vào tai tôi nói: "Em đói bụng."

Tôi hoảng sợ, vội vàng gấp cuốn nhật ký lại: "Chị có bánh quy, em có muốn ăn không?"

"Không ăn."

Em gái lay vai tôi: "Em muốn chơi trốn tìm với chị."

Tôi ngẩn người.

Vì chân tay không tiện nên em gái mình chỉ thích chơi điện thoại di động, giờ làm sao lại đề xuất chơi trò chơi tương tác như trốn tìm nhỉ?

Thấy tôi không nói gì, sắc mặt em gái tôi thay đổi, giậm chân thật mạnh, có chút ngang ngược nói: "Em muốn chơi trốn tìm!"

"Được." Tôi thở dài, đành phải đồng ý với yêu cầu của em ấy.

"Chị trốn đi, em sẽ đi tìm chị."

Em gái tôi khập khiễng đi ra ngoài, lúc đến cửa thì quay đầu lại nhếch miệng cười nói: "Ha ha, em tìm được chị rồi, em muốn ăn thịt, muốn cắn từng miếng từng miếng thịt!"

Sắc mặt tôi thay đổi.

Có gì đó không ổn.

Em gái tôi rất bất thường.

Có lần em ấy nhìn thấy những con lợn sống bị gϊếŧ ở vùng nông thôn, điều này khiến em ấy thề sẽ không bao giờ ăn thịt nữa.

Nhưng bây giờ em ấy lại chủ động yêu cầu muốn ăn thịt?

"Mười"

"Chín"

......

"Ba"

Âm thanh đếm ngược làm cho tôi dừng lại những suy nghĩ trong đầu.

Vì tàn tật khiến em gái tôi đôi lúc rất khó tính, tôi đã giúp đỡ em ấy suốt thời gian qua.

Vừa rồi tôi đã hứa sẽ chơi trò chơi trốn tìm với em ấy, nếu em ấy thấy tôi không đi trốn, em ấy nhất định sẽ tức giận.

Tôi nhìn xung quanh phòng, phòng ngủ này không lớn, chỉ có tủ quần áo, gầm giường và phía sau rèm cửa sổ là có thể nấp được.

Cuối cùng, tôi quyết định trốn dưới gầm giường.

Ở đây khá an toàn và tối tăm, khả năng cao là em gái tôi sẽ không tìm thấy tôi.

Tôi vừa trốn thì em gái đẩy cửa đi vào: "Chị ơi, em bắt đầu nha."

Tôi nín thở, trong vô thức tôi di chuyển sâu vào trong góc dưới gầm giường.

Khi lòng bàn tay tôi đặt xuống đất để di chuyển vào trong, tay tôi chạm vào một đám lông mềm nhưng bù xù.

Tôi giật mình, vội vàng rút tay lại.

Tóc này có phải là tóc búp bê của em gái không?

Chẳng bao lâu tôi đã phủ nhận ý nghĩ này.

Bởi vì tôi ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt từ mái tóc này!

Lúc này tôi đã tưởng rằng đây là đầu con búp bê đã bị em gái tôi bẻ gãy.

Con búp bê đó không có đầu.

Vậy tôi đã chạm vào thứ gì?

Tôi run rẩy mở điện thoại di động, với ánh sáng mờ nhạt của màn hình điện thoại di động, tôi thấy một đầu người bị cưa đứt!

"A!".

Tôi sợ đến mức hét lên, phản ứng mạnh mẽ của cơ thể con người khi đối mặt với nỗi sợ hãi khiến tôi co người lại giống như một con tôm bò ra ngoài.

Tôi thở hổn hển, ngón tay run lẩy bẩy muốn gọi bố đến cứu.

Khi tôi vừa bấm vào danh bạ, một đôi tay tái nhợt thò tới từ trên trán tôi, dùng sức giật điện thoại tôi ra, lạnh lùng nói : "Chị à, em không tìm được chị, chị cũng không nên tự tiện đi ra."

Tôi ngước lên thì thấy em gái tôi đang nằm trên giường, hai tay chống má nhìn về phía trước, miệng nhếch lên cười đầy quỷ dị nhìn tôi: "Chị như vậy là không tuân thủ quy tắc trốn tìm, sẽ bị trừng phạt nha."

"Giường......"

Bộ dáng của em gái tôi khiến tôi hơi lạ lẫm, những nỗi sợ hãi chiếm lấy suy nghĩ của tôi ngay lúc này, tôi lùi lại rồi chỉ vào dưới gầm giường: "Có cái gì đó dưới gầm giường."

Khi tôi đưa tay ra, tôi nhận ra lòng bàn tay của mình đỏ như máu và nhớp nháp.

Là máu, nhất định là máu từ cái đầu vừa rồi!

Giọng tôi run run: "Em nhanh chạy đi!"

Em gái tôi không làm theo, ngước mắt lên nhìn tôi chằm chằm, hé môi nhắc lại: "Không tuân thủ quy tắc thì sẽ bị trừng phạt."

Bộ dạng của em ấy như vậy khiến cho tôi có chút sợ hãi.

Tôi đứng dậy và kéo em gái tôi chạy ra khỏi phòng ngủ.

Sau đó, tôi thừa dịp em ấy không chú ý, lấy điện thoại di động và gọi cho bố tôi.

Nhưng điện thoại của bố không bắt máy.

Tôi gọi cho mẹ tôi một lần nữa, vẫn không ai trả lời!

Tôi không bỏ cuộc, ấn gọi lại một lần nữa.

Bíp bíp.

Một âm thanh rung từ điện thoại di động lọt vào tai tôi.

Tôi chăm chú lắng nghe thì cảm thấy tiếng rung truyền ra từ trong phòng bếp.

Tuy nhiên, ở nhà hiện tại chỉ có mình tôi có điện thoại di động.

Vậy tại sao lại có tiếng rung của điện thoại truyền ra từ trong nhà bếp?

Chẳng lẽ bố mẹ về nhà sớm?

Tôi không nghi ngờ nhiều vội chạy vào trong nhà bếp.

Tiếng rung ngày càng to hơn và tôi nhận ra tiếng rung phát ra từ tủ.

Chiếc tủ đó là một loại tủ được sơn trắng, nằm dưới bếp gas, tủ rất rộng, bên trong thường không đặt đồ gì vào.

Bố và mẹ không có ở trong bếp.

Vậy thì tại sao điện thoại di động của họ lại ở dưới tủ bếp gas?

Điều khiến tôi cảm thấy không ổn đó chính là có bốn vết máu rất chói mắt trên tay nắm của cánh cửa tử màu trắng.

Có một cái đầu ở dưới gầm giường.

Có vết máu trên tay nắm tủ...

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, tôi chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, tôi thậm chí cảm thấy thở cũng rất khó khăn.

Tôi hít một hơi thật sâu và bước từng bước về phía cửa tủ.

Ngay khi tôi vừa chạm vào tay cầm, lưng tôi đột nhiên bị người ta vỗ một cái.

"Khả Khả, con đang làm gì vậy?"

Tôi giật mình, đột ngột đứng dậy quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy bố đẩy chiếc kính cận trên sống mũi, cười hỏi tôi: "Là bởi vì bố đi làm về muộn, cho nên con định tự mình nấu ăn đấy à?"

"Bố!".

Sự xuất hiện của bố khiến tôi bớt sợ hãi và bớt lạnh ở sống lưng, tôi ôm lấy tay ông, run run nói: "Có người chết trong nhà. Con thấy đầu người ở dưới gầm giường...".