Chương 3: Bố hay chúng ta cũng g.i.ế.t chị ấy đi

Một giây sau, một đôi đũa gỗ kẹp nó lại và nhét nó trực tiếp vào miệng.

Bố vừa nhai, vừa nói: "Đây là dã thú, đuôi sóc, rất ngon."

Tôi ngập ngừng hỏi: "Thật sao?" Sao nó giống như...".

Bố ngừng nhai và nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt của ông mất đi sự dịu dàng trước kia, tràn đầy dã tính và hung hãn.

Trong khoảnh khắc này, tôi nhận ra sự yếu đuối của mình, và tôi vội vàng giải thích: "Bố, một thời gian trước đây con đã xem một bộ phim ăn thịt người, vì vậy con định đùa bố xíu thôi."

Bố đưa tay xoa đầu tôi, trầm giọng nói: "Khả Khả, có những chuyện không thể đùa giỡn."

Tôi vội vàng gật đầu, lại nói: "Bố, mẹ bao giờ về ạ? Con nhớ mẹ nhiều lắm.”

Bố buông đũa xuống, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho mẹ, ông nhấn mở loa ngoài: "Vợ ơi, Khả Khả nhớ bà, bà khi nào thì trở về?"

Đầu kia của điện thoại di động hơi ồn ào, mẹ nói: "Gần đây bệnh viện tương đối bận rộn, sau một thời gian mẹ sẽ quay về cho con một bất ngờ lớn.”

Giọng nói của mẹ tôi làm cho tất cả những lo lắng của tôi tan biến, tôi ngả lưng xuống ghế thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ hôm trước tôi xem bộ phim Hồng Kông "Bánh bao nhân thịt" làm xáo trộn khiến mọi thứ giống như một bóng ma. Ngoài ra việc mẹ không trở về nhà làm cho tôi cảm giác như mẹ bị băm thành miếng thịt ăn.

Sau khi cúp điện thoại, bố nhìn tôi: "Mẹ không sao, con yên tâm đi?"

Tôi cảm thấy rất xấu hổ nên ngượng ngùng cười: "Con xin lỗi, bố."

Mặc dù chắc chắn rằng mẹ không sao nhưng tôi vẫn không có hứng thú ăn những món thịt nhiều dầu mỡ này.

Sau bữa ăn, tôi trở lại phòng ngủ để làm bài tập về nhà thì thấy em gái đang ngồi trên ghế và đọc nhật ký của tôi.

Tim tôi ngay lập tức loạn nhịp, nếu em ấy nhìn thấy tôi viết muốn gϊếŧ em ấy, có lẽ em ấy sẽ ngay lập tức kiện cáo với bố và làm ầm lên với tôi.

Nhưng thật bất ngờ, em gái tôi không gây ra tiếng động nào.

Em ấy phát giác tôi đi tới, chậm rãi quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Chị vừa rồi hình như không ăn nhiều, sườn ngon như vậy, vì sao chị lại không ăn?"

Tôi lắc đầu: "Chị không đói, chị không muốn ăn."

Em gái đứng lên, gằn từng chữ nói: "Chị ơi, chị không ăn, chị nhất định sẽ hối hận."

Tôi lặng lẽ thu dọn bàn học của mình.

Nhà tôi không lớn, là một căn hộ hai phòng tiêu chuẩn rộng 70 mét vuông, tôi và em gái ngủ chung một phòng.

Tôi ngủ ở giường trên, còn em gái ngủ ở giường dưới.

Đêm nay em gái tôi đi ngủ rất sớm, còn tôi thì đói đến nỗi không thể ngủ được.

Tôi bắt đầu nhớ mẹ, nếu mẹ tôi còn ở đây thì món canh thịt lợn mẹ nấu chắc chắn sẽ không còn nửa sống nửa chín như vậy. . . .

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi đang chuẩn bị ngồi dậy để ăn bánh quy, thì nghe phía dưới có tiếng sột soạt.

Em gái tôi tỉnh dậy, theo thang giường leo đến bên cạnh đầu giường của tôi, giọng điệu gấp gáp: "Chị ơi, xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi, mau dậy đi."

Đã xảy ra chuyện lớn?

Trong nhà đang yên đang lành có thể xảy ra chuyện gì?

Tôi nghĩ em gái tôi đang lừa tôi.

Vì vậy theo bản năng nhắm chặt hai mắt, giả vờ ngủ say, không đáp lại lời em gái.

Thấy tôi không nói gì, em gái tôi trèo xuống thang rời khỏi giường ra ngoài phòng ngủ.

Cái kiểu nhón chân của em ấy làm cho tôi cảm thấy có gì đó không ổn, em tôi rất lười, ngày thường chỉ nằm trên giường, cho dù buồn vệ sinh cũng không chịu ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng bây giờ, em ấy đã rời khỏi đây khi chắc chắn rằng tôi đã ngủ say.

Rõ ràng, em ấy che giấu tôi điều gì đó.

Tôi nhịn không được xoay người đi xuống giường, trốn ở phía sau cửa.

Đèn trong phòng khách không sáng, nhưng tôi nghe thấy giọng nói của em gái tôi.

Em ấy nói, "Bố, hay chúng ta cũng gϊếŧ chị ấy đi!"

Nghe đến đây tôi rất sốc và tức giận.

Người em gái tôi yêu thương, muốn gϊếŧ tôi!

Tôi khó có thể kiềm chế bản thân, muốn xông ra mắng em gái tôi một trận.

Khoảnh khắc tôi mở cửa, trong đầu tôi lặp đi lặp lại những gì em gái tôi đã nói trong đầu.

Em ấy nói, "Hay chúng ta cũng gϊếŧ chị ấy đi."

Trọng điểm là từ "cũng", nó có nghĩa là, em gái và bố trước khi muốn gϊếŧ tôi, đã từng gϊếŧ người!

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, bố và em gái có phải đã gϊếŧ mẹ tôi hay không?

Chắc mẹ đã chết rồi!

Bố gọi điện cho mẹ trong giờ ăn tối, và cuộc gọi đã gây nhầm lẫn cho tôi trong một thời gian ngắn.

Nhưng bây giờ tôi đột nhiên nghĩ ra, bố để tiết kiệm chi phí nói chuyện, ông thường nhắn tin và gọi video trên Wechat, chỉ có tối nay, bố mới gọi điện thoại!

Cái chết của mẹ, vụ gϊếŧ người của bố và em gái tôi, làm cho tôi tuyệt vọng đến nghẹt thở.

Tôi muốn chạy.

Nhưng họ đang ở ngoài cửa, và tôi không có lối thoát!

"Bố, gϊếŧ chị đi! Chị ta đã bắt đầu hoài nghi chúng ta, chúng ta gϊếŧ chị đi!"

Xuyên qua khe cửa, tôi thấy em gái tôi đang lay cánh tay của bố, với giọng điệu làm nũng và cầu xin.

Bố không nói gì, ông đang chơi điện thoại di động, ánh sáng u ám trên màn hình điện thoại di động làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch của ông.

Đột nhiên, ông ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào tôi bất động.

Mắt tôi và ông chạm nhau qua không gian.

Ông đã tìm thấy tôi!

Trái tim tôi đập thình thịch, gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực!

Nhưng may mắn thay, bố tôi không có hành động nào khác.

Tôi nhận ra rằng tôi có thể nhìn thấy bố tôi thông qua các khe hở, nhưng bố tôi không nhìn thấy.

"Bố, gϊếŧ chị ấy đi, giống như chúng ta gϊếŧ mẹ, gϊếŧ chết chị ấy!"

Em gái tôi vẫn còn cầu xin.

Tôi gắt gao cắn môi, nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt mở to.

Mùi máu tràn ngập cổ họng tôi, pha loãng cùng nỗi sợ hãi và phẫn nộ của tôi.

Bây giờ tôi chỉ có một ý nghĩ, tôi không thể chết, tôi phải sống tốt!

Vì vậy, tôi không thể để cho họ biết rằng tôi đang nghe lén.

Tôi cố gắng điều hòa nhịp thở, rón rén đi về phía giường.

Vừa rời đi, tôi nghe thấy tiếng thở dài bất lực của bố: "Ái Ái, có phải con cũng giống như chị gái con, xem phim kinh dị nhiều không? Mẹ không chết, mẹ con vẫn còn làm việc trong bệnh viện."

"Còn có, Khả Khả là chị con, con phải tôn trọng, không thể động một chút nói cái gì muốn gϊếŧ...".

Khi tôi rời đi, giọng nói của bố tôi trở nên nhỏ hơn.

Trong lòng tôi dâng lên sự hoang mang, lắng nghe ý của bố, mẹ tôi thì không bị gϊếŧ.

Vì vậy, ... Đó là vấn đề của em gái tôi.

Em gái tôi bị điên ?

Một lần nữa tôi nghĩ đến nội dung trong nhật ký: "Nhất định phải gϊếŧ em gái, ngàn vạn lần đừng nương tay!"

Trở lại giường, tôi nhắm mắt lại và chỉ cảm thấy như một chiếc thuyền trôi dạt trong một cơn bão tối, đầy sợ hãi và thụ động.

Nhưng điều rõ ràng là em gái có ác ý với tôi.

Còn về bố, ông chỉ gọi video cho mẹ nhưng lúc ăn tối lại khác, vậy nên không thể hoàn toàn tin tưởng.

Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ hy vọng trời nhanh chóng sáng. Trời vừa sáng tôi sẽ trốn học đến bệnh viện tìm mẹ.

Chỉ cần nhìn thấy mẹ, sau đó tất cả sự thật sẽ rõ ràng!

"Chị, thật sự xảy ra chuyện lớn, chị đừng giả bộ ngủ!"

Trong khi tôi đang suy nghĩ, giọng nói của em gái tôi đến tai tôi như một bóng ma.

Tôi sợ đến mức có lúc ngừng thở.

Nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, tôi vẫn giả vờ ngủ, không mở mắt ra.

"Ngủ thật rồi."

Em gái cười lạnh, sau đó là tiếng nằm xuống giường đắp chăn truyền đến.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa mới mở mắt ra, nhìn thấy một cái đầu thò lên từ thang lên giường.

Cái đầu đó có một đôi mắt cực kì hưng phấn.

Em ấy mở miệng từ trong cổ họng nói ra những lời khiến người ta tim đập thình thịch: "Chị ơi, em chờ chị thật lâu."