Chương 21

Chân ngắn của cô bé bắt đầu bước nhanh hơn, cất giọng mềm như sữa gọi: “Anh ba, anh ba, Chúc Chúc tìm được hoa rất đẹp, còn rất là thơm.”

Cố Thanh Diệu nghe được tiếng em gái, thấy hai bàn tay nhỏ bé của cô bé cầm một đóa hoa hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười chạy về phía cậu.

Một giây sau, Cố Thanh Diệu vốn định rời đi, làm lơ “bé khóc nhè” này, bỗng thấy cô bé không biết bị làm sao mà ngã nhào xuống đất.

Cố Thanh Diệu: “!!!”

Không biết là phản xạ có điều kiện hay là bản năng, cậu vội vàng sải bước nhào tới trước, làm đệm thịt cho em gái.

Cố Thanh Diệu lo lắng nhìn em gái mềm mại mà được cậu ôm trong lòng.

Chúc Chúc sợ hãi nhắm mắt lại, nghĩ rằng sẽ ngã thật đau. Một lát sau, cô bé phát hiện mình không có cảm giác đau chút nào, mà lại nhận được một cái ôm ấm áp.

Cô bé mở mắt ra, thấy anh ba đang lo lắng nhìn mình.

Chúc Chúc cúi đầu nhìn bông hoa được cô bé bảo vệ trong ngực, sau khi nhìn vài lần xác nhận hoa không bị làm sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện lên nụ cười, ngay cả trong giọng nói cũng có ý cười: “Anh ba, hoa không sao, cho anh nè.”

Cô bé nói rồi đem bông hoa đã được bảo vệ tốt tặng cho anh ba. Cô bé đưa hoa trước mặt anh, sau khi thấy anh đưa tay nhận lấy liền đứng dậy, tiếp tục kéo đôi chân ngắn đi tìm một bông hoa đẹp.

Cố Thanh Diệu nhìn bóng lưng em gái chạy xa, nghĩ thầm: “Đúng là đồ ngốc.”

Vừa rồi cậu muốn hỏi em gái có bị thương hay không, đâu phải là muốn hỏi hoa có bị làm sao hay không. Cậu cụp mắt nhìn đóa hoa trong tay, vô thức cầm nó thật cẩn thận.

Chúc Chúc lại ra sân, đôi mắt to tròn đang tìm kiếm trong bụi hoa một bông hoa mà cô bé cho là đẹp nhất. Cô bé muốn tặng nó cho chị hai, mang hương thơm đến cho chị.

Cùng lúc đó, giọng nói của Thống Thống vang lên.

“Ting.”

“Kí chủ đã kích hoạt nhiệm vụ phụ.”

"Nhiệm vụ phụ 3: Làm cho chị hai của kí chủ vui vẻ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được cộng 1 điểm.”

Chúc Chúc gật đầu hiểu ý, cô bé nhẹ nhàng cầm bông hoa xinh đẹp bằng đôi tay nhỏ nhắn, đôi chân ngắn ngủn bước về phía trước, đi thẳng về phòng của chị hai.

Một lúc sau, cô bé đi tới cửa phòng chị hai, thấy cửa không đóng nên lặng lẽ thò đầu vào. Cô bé nhìn thấy chị hai đang ngồi trên miếng đệm trên mặt đất, chăm chú nhìn vào “chiếc hộp đen nhỏ”, từ bên trong vang lên một âm thanh rất hay.

Chúc Chúc chậm rãi, đôi chân nhỏ bước nhẹ về phía trước, từng bước một đến gần chị hai, muốn tạo cho chị một điều bất ngờ.

Cố Thanh Uyển ngồi trên đệm mềm, chuyên tâm xem video ca hát trên điện thoại, không chú ý tới động tĩnh phía sau.

Chúc Chúc đứng sau lưng chị hai, nhẹ nhàng đặt bông hoa lên đầu chị rồi lấy tay che mắt chị lại, cất giọng giòn tan…

“Đoán xem tôi là ai?”

Cố Thanh Uyển cảm giác được một đôi bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại đang đặt trên mắt mình, khi nghe thấy giọng nói trong trẻo từ bên tai truyền đến, cô ấy lập tức biết người ở phía sau mình là ai.

Có điều cô ấy cảm thấy chơi đùa cùng em gái một chút cũng tốt bèn giả vờ bối rối, hỏi: “Ai vậy? Là anh lớn à?”

“Không phải, hehe~”

Chúc Chúc thấy chị hai đoán không ra liền cười trộm mấy tiếng rồi nghiêng đầu, nhìn chị hai bằng đôi mắt to.

Cố Thanh Uyển tiếp tục nói: “Không lẽ là em ba?”