Chương 20

Mềm ghê!

Cố Thanh Diệu thấy ngón tay mình lõm xuống một chút, lúc cậu bỏ tay ra, vị trí kia lập tức phồng lại, giống thạch trái cây vô cùng.

Dường như cậu đã nghiện chọc mặt, bàn tay không nhịn được mà liên tục chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của em gái.

“Ưm…”

Cố Thanh Diệu thấy em gái xoay người tiếp tục ngủ, không bị cậu làm ảnh hưởng chút nào, cậu nghĩ hay là sau này đổi xưng hô cho em gái, gọi là “bé heo lười” đi.



Buổi chiều.

Cố Thanh Diên cúp điện thoại, suy nghĩ về buổi sáng ngày hôm qua, lúc ấy…

Lúc Cố Thanh Diên đến khách sạn đón em ba, nhìn thấy trên tủ đầu giường của em ba có một chai “nước khoáng” đã uống được mấy ngụm.

Kết hợp với tình trạng cổ họng của em ba, anh ấy lo rằng có lẽ “nước khoáng” có vấn đề, cho nên đã mang nó đi cùng.

Sau khi Cố Thanh Diên xử lý xong chuyện của em ba đã gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát lấy chai “nước khoáng” kia đi kiểm tra, phát hiện ra bên trong có thêm chất lỏng “ăn mòn”.

Cảnh sát còn cho biết, nếu uống quá nhiều chất lỏng đó thì không chỉ là cổ họng mà một số cơ quan trong cơ thể cũng sẽ bị tổn thương ở mức độ khác nhau.

Cố Thanh Diên nghe vậy, cảm thấy đúng là trong họa có phúc. May mà em ba chỉ uống vài ngụm, không uống nhiều, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.



Cố Thanh Diên định thần lại, sải bước đi về phía nhà hàng. Vừa rồi cảnh sát đã gọi lại cho Cố Thanh Diên báo đã bắt được hung thủ.

Đây được cho là một vụ án trả thù xã hội, hung thủ đã để những chai nước có chất lỏng ăn mòn vào các máy bán hàng tự động xung quanh, em ba là người bị hại duy nhất.

Cố Thanh Diên đi tới bên cạnh bàn ăn, đưa báo cáo kiểm tra “nước khoáng” trong tay cho em hai và em ba cùng xem, cũng kể lại toàn bộ chuyện mà cảnh sát nói với anh ấy trong điện thoại cho hai người nghe.

Cố Thanh Uyển biết được hung thủ đã bị đưa ra trước công lý, nghĩ thầm khúc mắc của em ba hẳn đã được gỡ bỏ, gắp thêm thức ăn cho cậu.

Cố Thanh Diệu biết được hung thủ đã bị bắt, trong lòng vừa vui vừa buồn, cổ họng của cậu vẫn không chuyển biến tốt đẹp, khiến cho cậu vô cùng phiền muộn.

Lúc này, một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm xuất hiện trong tầm mắt, nhẹ nhàng phủ lên trên tay cậu.

“Anh ba, người xấu đã bị bắt, sau này sẽ không còn người xấu nữa đâu, Chúc Chúc sẽ bảo vệ anh ba thật tốt.”

Chúc Chúc nắm chặt bàn tay nhỏ bé, tay kia vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, vẻ mặt nghiêm túc cam đoan.

Cố Thanh Diệu nhìn em gái đang cười với mình, còn nói những lời đó, thấy hơi cảm động.

Cố Thanh Diên bảo mọi người ăn cơm trước, những chuyện khác có thể nói sau



Ăn trưa xong, Chúc Chúc đi xem hoạt hình mà cô bé thích. Sau khi xem xong vài tập, cô bé cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn đi làm việc khác.

Cô bé quay đầu nhìn ra sân, chân ngắn bước về phía đó, bắt đầu nghiêm túc thưởng thức những bông hoa đẹp trong sân nhà mình.

Đột nhiên, Chúc Chúc thấy một đóa hoa màu hồng nhạt, vừa đẹp vừa thơm.

Chúc Chúc vươn tay nhỏ bé, cẩn thận từng li từng tí hái đóa hoa kia xuống, cầm trong lòng bàn tay ngắm nghía, càng nhìn càng thấy đẹp, cô bé muốn đem bông hoa đẹp như vậy tặng cho chị hai.

“A… hoa thơm quá… để cho chị hai cũng thơm thơm…” Chúc Chúc lẩm bẩm.

Chúc Chúc cầm hoa bằng bàn tay nhỏ bé, chân ngắn bước về phía phòng của chị hai, trên đường đυ.ng phải anh ba. Cô bé nhanh chóng thay đổi ý định, quyết định tặng hoa đẹp cho anh ba.