Chương 3

Phó huấn luyện viên không trả lời, vờ như không nghe thấy tiếp tục mặc áo cho Trần Hải Nhất, sau đó quay về đứng nghiêm bên cạnh huấn luyện viên. Dáng người cao thẳng, thân hình mảnh khảnh, thắt lưng siết chặt phác họa ra vòng eo thon nhỏ, Trần Hải Nhất nhìn mà thèm.

Phó huấn luyện viên lớn tiếng nói: "Tôi là Lâm Thanh Dương, từ hôm nay trở đi sẽ là phó huấn luyện viên của mọi người."

Lâm Thanh Dương quan sát biểu cảm của mọi người, nói tiếp: "Tôi biết rằng trong các cậu có nhiều người rất bất mãn với sự xuất hiện đột ngột này của tôi, vì thế các cậu có thể thách đấu tôi. Nếu thắng, sau này có thể không cần phải nghe lệnh của tôi. "

Tất cả mọi người đều nhanh chóng phủ nhận, nói rằng bọn họ tin tưởng tuyệt đối Lâm Thanh Dương.

Lâm Thanh Dương mỉm cười, khuôn mặt thanh tú lập tức sáng ngời. Trần Hải Nhất thề rằng hắn nghe thấy sau lưng mình có tên ngốc nuốt nước bọt, chắc chắn hắn phải đánh chết tên kia mới được.

"Không cần nói thế, mấy lời trao đổi của các cậu với đội trưởng khi nãy tôi đều nghe được hết, chẳng hạn như "thằng nhóc", "ông Thiên Vương", "băm tay" vân vân."

Vẻ mặt của mọi người đều trở nên vô cùng xấu hổ.

Lâm Thanh Dương tùy tiện chỉ vào một người, người đó chính là người đầu tiên nhắc tới phó huấn luyện viên lúc nãy.

"Có vẻ cậu rất tò mò về tôi, đến đây, đấu với tôi nào."

Người bị gọi sợ đến mức run cả người, nhút nhát nói: "Em, chị dâu à... " Anh quay đầu nhìn Trần Hải Nhất rồi hỏi: "Có đánh không, đây là chị dâu mà..."

Trần Hải Nhất tàn nhẫn nói: "Nếu dám đánh thì cậu tắm rửa sạch sẽ rồi chờ chết đi."

Lâm Thanh Dương cũng nghe thấy lời này, hào phóng cười nói: "Không cần vì thân phận mà không dám đánh tôi, cứ yên tâm, Trần Hải Nhất sẽ không làm gì đâu."

Người bị gọi kia choáng váng, tiến lên trước thì đắc tội đại ca, lùi về sau thì đắc tội cả đại ca lẫn chị dâu, trước sau mình đúng là đều không phải người mà!

Lâm Thanh Dương nhìn thấy sự do dự của người nọ, tự tin mỉm cười: "Đừng lo lắng việc nếu cậu đánh thương tôi sẽ xảy ra chuyện gì, tôi tin chắc rằng các cậu không thể đánh bại tôi."

Bộ dáng đó vô cùng kiêu ngạo, tựa như một hoàng tử nhỏ được cưng chiều hết mực trong lòng bàn tay, tự tin nhưng không hề tự phụ. Trần Hải Nhất bị bộ dáng của Lâm Thanh Dương làm cho tâm tư nhộn nhạo, bất chấp sai lầm khi nãy của mình, giờ hắn chỉ muốn đè vợ dưới thân làm một nháy.

Người nọ cắn răng, với sự tin tưởng mình là Alpha top đầu, anh bước lên trước, sẵn sàng chiến đấu với Lâm Thanh Dương bằng tất cả sức lực của mình.

Tuy nhiên, sau một vài đòn đánh anh phát hiện cơ thể Lâm Thanh Dương dù không mạnh nhưng cực kỳ linh hoạt, luôn có thể đánh vào những chỗ không ngờ tới, khiến anh dần dần rơi vào thế yếu.

Mọi người kinh hãi nhìn Lâm Thanh Dương đấm người kia ngã xuống đất.

Lâm Thanh Dương hờ hững nhìn người đang nằm trên mặt đất, nói: "Cậu có đủ sức mạnh, nhưng kỹ thuật không tốt."

Trong lòng mọi người âm thầm khϊếp sợ: Là do kỹ thuật của cậu ấy không tốt hay do chị dâu quá biếи ŧɦái chứ!

Máu trong trên người bắt đầu sôi sùng sục, bọn họ lần lượt tiến lên thách đấu. Nhưng tất cả đều bị đánh bại từ người này qua người khác, cuối cùng chỉ còn lại một mình Trần Hải Nhất.

Mọi người đều nhìn Trần Hải Nhất, Trần Hải Nhất đón nhận ánh mắt của Lâm Thanh Dương nhìn về phía mình, rất có khí thế đàn ông--

Giơ tay hô to: "Tôi nhận thua".

Lâm Thanh Dương lại cười, đơn giản phát ra một tiếng: "Hửm?"

Trần Hải Nhất rén, đành phải lúng túng xấu hổ đi tới trước mặt Lâm Thanh Dương, hèn mọn thỏa hiệp: "Đánh nhẹ chút nha, anh sợ đau."

"Nếu anh đánh nghiêm túc, thì lỗi sai vừa nãy và việc dám trốn em tìm người khác của anh em đều sẽ tha thứ."

Đây, đây thật là một lựa chọn hấp dẫn!

Trần Hải Nhất quyết định to gan một lần.