Chương 3: Người đàn ông trên xe Rolls Royce

Bây giờ chính là tan tầm giờ cao điểm, đường phố ngựa xe như nước, ồn ào không thôi.

Không ít tài xế ánh mắt đều không tự chủ được nhìn về phía chiếc Rolls Royce phía trước, lại nhìn đến bản số xe đơn giản lại xã hoa kia, trong lòng không khỏi hâm mộ.

Chỉ tiếc không nhìn được người ngồi bên trong xe hình dáng như thế nào.

Này lại là nhà ai phú nhị đại đi.

Bên trong xe, trợ lý Kiều từ kính chiếu hậu nhìn về người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế phía sau, đối phương lười biến tựa lưng vào ghế ngồi, tay áo sơ mi được vén lên cẩn thận, chiếc đồng hồ trên tay ngẫu nhiên phản chiếu từng dạo ánh sáng chói mắt.

Tự phụ mà xa cách.

Phó Ngộ Bắc phát hiện ánh mắt của trợ lý, ngước mắt: "Làm sao vậy?"

"Hai tháng trước, tiểu thiếu gia cùng Nghê gia đại tiểu thư đính hôn." Trợ lý Kiều nghiêm trang mở miệng: "Này cọc liên hôn trăm lợi mà không một hại, bên ngoài đều nói lão gia sợ là muốn trọng dụng tiểu thiếu gia."

"Bên ngoài nói."

Phó Ngộ Bắc thông thả, ung dung mà lặp lại mấy chữ này, ý vị thâm trường mà cười khẽ, đầu ngón tay gõ ở trên đùi.

"Bất quá tiểu thiếu gia gần đây hình như cùng một cái tiểu võng hồng có qua lại thân thiết nóng bỏng, theo như tính cách của Nghê gia đại tiểu thư chỉ sợ sẽ không để yên như vậy, từ hôn cũng có khả năng."

Phó Ngộ Bắc khép lại mi mắt: "Uhm."

Hắn này một tiếng làm Kiều trợ lý không đoán được hắn có ý tứ gì.

Nghê gia con cháu đồng lứa tư chất bình thường, duy chỉ có người con nhỏ nhất của Nghê lão gia là xuất sắc, tiếc thay một năm trước bị tai nạn xe đã qua đời, để lại đứa con gái duy nhất. Hiện tại, còn lại người con lớn, chính là Nghê đại bá như hổ rình mồi.

Theo Phó Ngộ Bắc biết, cách đây không lâu Nghê lão gia sinh bệnh, ngày mai sẽ xuất viện. Nghê thị to lớn như vậy có thể duy trì được sự phồn thịnh như trước hay không đã là cả một vấn đề.

Tìm tới Phó gia cũng là lựa chọn duy nhất.

Kiều trợ lý lại nói tiếp: "Tối nay ban Đổng sự có tổ chức một buổi yến tiệc ở Ninh Viễn nhằm đón gió tẩy trần cho ngài.

Phó Ngộ Bắc lúc này mới nhàn nhạt nói: "Trở về Tứ Quý Loạn."

Kiều trợ lý theo lời.

Đây là tính toán tránh mặt đám người kia

Mùi nước hoa thanh đạm phiêu tán trong không khí, Phó Ngộ Bắc ấn mở một nửa cửa sổ xe, tùy ý nhìn thành phố mà mình đã rời đi 5 năm.

Vừa vặn, chiếc xe kế bên cửa sổ cũng chậm rãi hạ xuống.

Nghê Tư Nam đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, làm lộ ra cái tráng trắng tinh, khoé mắt giương lên trong trẻo động lòng người.

Nàng quay đầu, không kịp phòng bị đột nhiên rơi vào một đôi con ngươi thâm thúy.

Người đàn ông mặc một bộ đồ thời trang, được cắt may khéo léo, tôn lên vẻ đẹp đường cong của cơ thể, báo bọc xung quanh là khí chất kín đáo, nội liễm, hình dáng bị ánh đèn ngoài cửa sổ phân cách góc cạnh rõ ràng.

Hai anh mắt đan xen trong nháy mắt, tim của Nghê Tư Nam chậm đi một nhịp.

Nàng đột nhiên xoay đầu, đến khi lấy lại tinh thần, xe của người đàn ông khi nãy đã cách xa một khoảng, rõ ràng ánh mắt kia điềm tĩnh, bình đạm, Nghê Tư Nam lại cảm thấy tính áp bức cực kỳ mạnh.

Nam Thành từ khi nào có người như này vậy?

Tưởng Cốc ánh mắt cũng nhìn thấy xe phía trước.

Loại xe như thế này, cơ vản chỉ một hai người có, phạm vi rất nhỏ, nghe ngóng một chút là có thể biết được.

Hắn chỉ cảm thấy bản số xe cực kỳ quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp qua ở đâu.