Chương 2: Anh mắt què, lỗ tai cũng điếc sao?

Kim Vĩ vừa đi, mấy cô gái nhỏ trong phòng làm việc bắt đầu thảo luận.

"Các cô nói xem, liệu bên Ti Ti có để yên chuyện này không?"

"Cô ta lúc trước có tiếng thích sôi mói, tôi nghĩ lần này sẽ không nhịn nổi đâu."

"Cô chủ mới thoạt nhìn rất có bản lĩnh, tôi thấy Ti Ti trong mắt cô ấy chẳng tính là gì."

Mà cô chủ trọng miệng các nàng đang ở hừ nhẹ.

Phòng làm việc của Nghê Tư Nam là do một tay cô trang trí, vừa tình xảo lại ưu nhã, ngày cả một vật trang trí nhỏ cũng có giá trị xa xỉ.

Phòng làm việc mới vừa tiếp nhận, công việc cũng không ít.

Nghê Tư Nam mới vừa xem xong một phần báo cáo, điện thoại liền vang lên.

"Công việc đã xong chưa?" Thanh âm cà lơ phất phơ của Tưởng Cốc từ trong đi động truyền ra: "Tôi hiện tại đến đón em."

"Không sai biệt lắm, anh đến số 18 đường Nam Sơn"

Chạng vạng, sắc trời còn ửng hồng, đèn hai bên đường đã sáng.

Đường Nam Sơn là con đường phồn hoa nhất Nam Thành, vào thời điểm tan tầm xe cộ chật như nem cối, tưởng cóc mất 1 giờ đồng hồ mới đến nơi.

"Tôi nói này đại tiểu thư của tôi ơi!" Anh ta không nhịn xuống oán giận: "Em không có chuyện gì làm hay sao, trời nóng như vậy chạy đến đây làm gì, ở nhà bật máy lạnh thổi khí mát không thoải mái hơn sao!"

"Xem đối diện nha!" Nghê Tư Nam thuận thế ấn mở cửa xe.

"Cái gì?" Tưởng Cốc đưa mắt qua liền nhìn thấy của hàng cách đó không xa, trong tủ kình bằng pha lê đang treo hái bộ lễ phục cao quý ưu nhã.

"Công ty của tôi." Nghê Tư Nam chớp chớp mắt.

Tưởng cóc sửng sốt vài giây, sau đó quay đầu hỏi: "Tôi nhớ rõ, tháng trước em mới cùng tôi nói xây dựng sự nghiệp, hôm nay đã làm tốt?"

Hành động nhanh thật!

Nghê Tư Nam cầm khẽ nâng, rất là kiêu ngạo: "Mua một cái có sẵn mà thôi!"

Tưởng Cốc: "..."

Đúng là phù hợp với tính cách của tiểu công chúa có tiền này mà.

Đại khái là còn ở trạng thái khϊếp sợ, mãi cho đến đèn xanh đèn đỏ phía trước, Tưởng Cốc óc mới phát hiện mái tóc màu tím khoai nổi bật của Nghê Tư Nam trước đây đã đổi thành màu hạt dẻ hết sức bình thường.

"Anh đừng nhìn tôi như vậy, đêm mai tôi trở về nhà cũ." Nghê Tư Nam chống cằm nói.

"Tôi hiểu rồi" Tưởng Cốc cười hì hì.

Nghê lão gia sủng ái cô có thừa nhưng cũng mang tư tưởng của thế hệ trước. Ở trước mặt ông Nghê Tư Nam luôn bày ra bộ dáng ngoan ngoãn.

Ngày hôm qua hắn còn nghe trưởng bối trong nhà nói Nghê lão gia tử sinh bệnh, xem ra chuyện này là thật.

Tưởng Cốc là công tử ăn chơi trác táng số 1 Nam Thành, gặp qua vô số thiên kim tiểu thư cùng nữ minh tinh nhưng Nghê gia đại tiểu thư là người kinh nhiễm nhất mà hắn từng gặp.

Xem như là nhân gian tuyệt sắc cũng không nói quá.

Đương nhiên tính tình cũng được nuông chiều đến vô pháp vô thiên.

Ở Nam Thành, Nghê Tư Nam được công nhận là người có mệnh tốt, mỹ mạo cùng gia thế không thiếu thứ gì, nghiễm nhiên chiếm cứ vị trí danh viện đứng đầu.

Tưởng Cốc hạ đuôi lông mày thầm nghĩ, tên ngốc Phó Thành Xuyên kia đúng là không có mắt, như thế nào lại trộn lẫn với một cô gái có chút nổi tiếng ở trên mạng.

Vừa vặn, điện thoại của Nghê Tư Nam rung lên.

Trên màn hình hiển thị ba chữ Phó Thành Xuyên.

"Nghê ___"

"Mau đi tìm tiểu tình nhân của cậu đi?" Nghê Tư Nam mở miệng liền không chút nể tình: "Không ngờ ánh mắt cậu kém như vậy, không phải là mắt bị què đấy chứ!?"

Kỳ thật cô cũng là thuận miệng nói ra, căn bản không biết Ti Ti trong như thế nào.

"..."

Phó Thành Xuyên còn chưa nói được câu nào đã nghe tiếp: "Kỳ thật, Phó công tử cùng tiểu võng hồng* vẫn là rất thích hợp"

* tiểu võng hồng: chỉ những cô gái nổi tiếng trên internet nhờ vào các hoạt động thời trang hoặc bán quần áo, mỹ phẩm,...

Phó Thành Xuyên trực giác lời này không đúng.

Quả nhiên, Nghề Tư Nam lại bồi thêm một câu: "Chẳn qua hiện tại xem ra việc liên hôn giữa hai nhà cần phải xem xét lại."

Cô cũng không phải là một quả hồng mềm.

Hai tháng trước Nghê giá cùng Phó gia xác định liên hôn, việc đính hôn này chưa được bao lâu mà tiểu võng hồng đã tìm tới cửa.

Phó Thành Xuyên sắc mặt trầm xuống: "Cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn từ hôn."

Bốn chữ này như một chùy dán xuống thật mạnh, Phó Thành Xuyên theo bản năng mà ngữ khí không tốt: "Nghê Tư Nam, cô lập lại lần nữa?"

"Anh mắc què, lỗ tai cũng điếc sao?"

Nghê Tư Nam khó có được một lần nói năng mềm nhẹ, kiều mị êm tai, giờ phút này lời nói ra lại thập phần trào phúng.

"Việc này liên can trọng đại, cô thế nào lại tùy hứng như vậy?" Phó Thành Xuyên ngăn chặn cơn tức giận.

Nghê Tư Nam kinh hô ra tiếng: "Nam Thành còn có người không biết tính cách của tôi sao?"

Sau đó thật tùy hứng mà trực tiếp cúp điện thoại.

Phó Thành Nam ôm một bụng chưa nói được câu nào, thì bên kia Ti Ti gọi điện đến: "Phó công tử..."

Hắn trong lòng bực bội: "Cô không có việc gì thì ăn phận chút!"

Chú nhỏ của hắn đã về nước, tập đoàn Kinh thương tổ như vậy lại để rơi vào tay chú nhỏ sao được, hắn vẫn là sớm thu vào trong túi mới phải. Liên hôn với Nghê giá là cũng vì mục đích này.

Ai ngờ lúc này lại sinh biến.