Chương 4: Chào chú!

Hơn mười phút sau, Nghê Tư Nam và Tưởng Cốc đã có mặt tại Yến hội ở Ninh Viên, đi vào liền thấy không ít người quen.

Các cô gái cười cười nói nói lên tiếng chào hỏi còn không quên khen tặng này kia.

"Tư Nam rốt cuộc đến rồi a."

"Sớm biết hôm nay cô rảnh rỗi, buổi chiều đã hẹn cô cùng đi dạo phố rồi."

"Nhìn chiếc váy này xem, nếu tôi nhớ không lầm đây là bản giới hạn đấy, cô xuống tay mạnh thật đấy."

Nghê Tư Nam chỉ cười nhàn nhạt cho quá, ngồi xuống vị trí chính giữa được mọi người nhường chỗ.

Tuy rằng cha cô mất sớm, nhưng Nghê lão gia lại xem cô không khác gì công chúa để nuôi dưỡng, bây giờ còn đính hôn với Phó gia, ai dám khinh thường cô chứ.

Nghê Tư Nam không có nhiều sở thích, một trong số đó là thích nghe người khác khen mình.

Một đám tiểu thư một bên vừa thổi phồng, tân bốc; một bên vừa phẫn hận, sao mình lại không sinh ra tốt số như vậy chứ.

Bất quá nhớ đến tin đồn tình ái gần đây của Phó Thành Xuyên, mọi người không khỏi liếc nhau.

Nghĩ mà xem, đường đường Nghê đại tiểu thư cũng có việc không như ý muốn.

Những buổi yến hội như này trên cơ bản mỗi tuần đều có vài cái, Nghê Tư Nam ngẫu nhiên cảm thấy hứng thú thì tới dự không thì thôi; hôm nay cũng là do nể mặt Tưởng Cốc nên mới tới đây.

Nhưng khi yến hội gần kết thúc, Tưởng Cốc lại vội vàng rời đi.

Nghê Tư Nam chán đến chết, ngồi được một lát cô nén xuống một câu: "Mọi người cứ tiếp tục đi!" Cô thông thả ung dung đi về hướng toilet.

Vừa đến ngã rẽ, liền thấy Tưởng Cốc đứng đưa lưng về phía cô

Anh ta đang nói chuyện cùng người khác, đối phương cao hơn ánh ta, đỉnh đầu là một mái tóc đen nhánh cùng với bả vai rộng lớn , gợi cảm.

Nghê Tư Nam giương giọng: "Anh đang nói chuyện cùng ai đấy?"

Nghe vậy, Tưởng Cốc xoay người lại, người đang nói chuyện cùng anh ta cũng lộ diện.

Vốn dĩ chỉ tùy ý liếc mắt một cái, nhưng khi nhìn đến gương mặt người kia, lưng Nghê Tư Nam nháy mắt cứng lại.

Người kia cũng nhìn qua, ánh mắt sắc lạnh hơi dịu lại.

Tưởng Cốc mở miệng: "Tư Nam, giới thiệu với em một chút, đây là cậu nhỏ của tôi."

Nghê Tư Nam còn đang ngây người, chìm trong suy nghĩ "Người đàn ông thần bí doạ đến mình trên đường lúc nãy, bây giờ lại biến thành cậu nhỏ".

Hai mắt nàng trợn to, sáng ngời dị thường. Gương mặt hình trái xoan, thoáng lộ ra điểm hồng nhạt, lại kiều lại mị.

Vòng èo mảnh khảnh ẩn sao lớp váy, làn váy nhẹ nhàng đung đưa, dù ánh sáng ở hành lang không tốt cũng không che được sự mình diễm của cô.

Phó Ngộ Bắc ánh mắt chọt loé, bất động thành sắc mà dời đi ánh mắt.

Tưởng Cốc nói: "Cậu, đâu là Tư Nam."

Phó Ngộ Bắc gật đầu, ngữ điệu bình đạm: "Uhm."

Thanh âm trầm thấp như nước.

Tưởng Cốc thấy cô còn chưa có phản ứng gì, nghĩ nghĩ, một lần nữa nhỏ giọng nhắc nhở: "Chính là chú của tên ngốc Phó Thành Xuyên kia đấy."

Nói xong, hắn cảm thấy lời này có gì đó không đúng.

Nhắc đến người vừa bị cô uy hϊếp từ hôn kia, Nghê Tư Nam nháy mắt hiện lên vẻ rối rắm.

Cho nên, rốt cuộc nên theo tên học Phó kia kêu "chú" hay là theo Tưởng Cốc kêu một tiếng "cậu" đây a?

Sau một lúc lâu, Nghê Tư Nam giương mắt, đối diện với tầm mắt của Phó Ngộ Bắc.

Trưởng bối trước mặt, cô luôn bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn.

Nghê Tư Nam ngửa đầu, thanh âm ngọt ngào: "Chào chú!"

Chiếc cổ thon dài, tinh tế lộ ra ngoài không khí.

Lời vừa thốt ra, Phó Ngộ Bắc xem cô với ánh mắt nhiều thêm vài phần thâm ý.

Nghê Tư Nam có thể cảm nhận được tầm mắt phía trên đỉnh đầu mình, gấp gáp bức người, cô phía sau lưng căng thẳng, thầm nghĩ có phải mình xưng hô già quá hay không.

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, nhìn không xót gì.

Cô hôm nay mặc một chiếc váy hở lưng, nữa phiến xương bướm nhẹ nhàng lộ ra bên ngoài, kết hợp với phần đường cong lưu sướиɠ ở lưng tạo thành một chỉnh thể, trông như một đôi cánh.

Hoàn mỹ đến gãi đúng chỗ ngứa.

Người đàn ông trước mặt liễm mắt, một ánh mắt sâu thẩm, thẳng tắp nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi, chậm rãi ra tiếng: "Nghê Tư Nam."

Cũng giống như gương mặt kia, thanh âm của anh phát ra cũng hoàn mỹ, thâm trầm đến dễ nghe.

Bất chợt bị kêu tên, Nghê Tư Nam có cảm giác như bị thầy giáo kêu trả lời một vấn đề gì đó.

"Dạ."

Cô theo bản năng mà trả lời lại, tò mò hỏi: "Trước kia như thế nào chưa từng gặp qua chú Phó?"

Cùng là họ Phó, tên kia chẳng ra gì, nhưng chú nhỏ thật ra quyết đoán mười phần nha.

Cô cảm thấy bộ dạng ngoan ngoãn lúc này của mình, chính là cái trưởng bối đều sẽ thích, vị này lần đầu gặp mặt, chú Phó hẳn là cũng không ngoại lệ.

Dung mạo mị người, đôi mắt lại thanh lăng, sạch sẽ.

Phó Ngộ Bắc nhẹ nhàng nheo lại mắt, sườn môi gợi lên một chút độ cũng, đạm thanh mở miệng: "Tôi hôm nay mới vừa về nước."

"Cậu tôi lúc trước đi khai thác thị trường ở nước ngoài, lúc đó em vẫn còn đi học." Tưởng Cốc đúng lúc xen mồm: "Cho nên em mới không nhớ rõ."

"Khó trách." Nghê Tư Nam nga thanh.

"Cậu, lúc này trở về chắc là không tính toán lại đi nữa đi?" Tưởng Cốc đã lãi nhãi lên, câu hỏi không được đáp lại cũng không kỳ quái, lại thật mau xoay đề tài: "Cậu biết không, Phó Thành Xuyên hiện tại là cái gì..."

"Đúng rồi, trước đó không lâu Tư Nam cùng hắn đính hôn."

"Ta biết."

Người đàn ông vốn dĩ đang lắng nghe lại mở miệng.

Nghê Tư Nam lỗ tai giật giật, cô cảm thấy những lời này nghe có chút kỳ quái.

"Bất quá, Cậu mau đến quản Phó Thành Xuyên đi, hắn thế mà trắng trợn, táo bạo qua lại cùng với một tiểu võng hồng, không cho Tư Nam một chút mặt mũi nào..."

Tưởng Cốc phun ra một tràng, chưa nói đến việc Nghê Tư Nam tính toán từ hôn.

Phó Ngộ Bắc bỗng nhiên dừng lại bước chân.

Nghê Tư Nam cũng đang nghĩ đến việc từ hôn, cô hôm nay cùng Phó Thành Xuyên nói ra việc này, phản ứng của hắn giống như không đồng ý.

Muốn mau chóng từ hôn e rằng tương đối khó.