Chương 4: "..."

Kỳ thi xếp lớp ở trường Minh Lý chỉ kiểm tra ba môn Văn Toán Anh, lượng đề không nhiều, nhưng độ khó lại rất cao, vì để kiểm tra việc chuẩn bị bài trong ngày nghỉ của học sinh, nên liên quan tới rất nhiều kiến

thức nằm ngoài sách giáo khoa, không chỉ khảo sát năng lực giải đề khó của học sinh, mà cũng khảo sát cả năng lực bố trí thời gian của học sinh.

Đề ba môn được tổng hợp trong một tập giấy thi, thời gian nộp bài giới hạn trong bốn tiếng, đợi khi bảng thành tích cuối cùng được đưa ra, trường sẽ chọn bốn mươi học sinh đứng đầu vào lớp thực nghiệm.

Ôn Song Mộc lật giấy thi “soàn soạt”, ước tính tổng thể độ khó.

Môn tiếng Anh không phải lo, hồi đại học Ôn Song Mộc có thói quen làm đi làm lại, cuối cùng trong kỳ thi CET cô đã đạt số điểm cao trên 680, mà trước khi trùng sinh, Ôn Song Mộc vẫn đang định tham gia “kỳ thi thống nhất nghiên cứu sinh thạc sĩ toàn quốc” môn Anh, bao tích lũy trong đầu về từ đơn ngữ pháp gì đó vẫn đang mới mẻ nóng hổi…

Phòng thi yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát của bút giấy chạm vào nhau.

Trường cấp ba Minh Lý năm nay tuyển sinh sáu trăm người, nhưng bàn ghế phòng thi lại chỉ bố trí năm trăm sáu mươi chiếc.

Tên đầy đủ của lớp thực nghiệm là lớp thực nghiệm đối chiếu, bên trên bọn họ, còn có một “mũi nhọn” đặc biệt tồn tại - lớp mùa xuân.

Đúng như tên gọi, học sinh lớp này đều là những học sinh xuất sắc, được nhà trường thông qua các bước tuyển chọn để tuyển vào đầu xuân.

Bốn mươi học sinh này đã nhập học từ tháng ba, được học trước để thi đua, vì thế cũng được các giáo viên gọi đùa là lớp “huy chương vàng”, chuyên tăng vinh dự thi đấu cho nhà trường.

Vốn dĩ Ôn Song Mộc chắc chắn qua được lần tuyển sinh mùa xuân, nhưng vào thời điểm đó vi-rút cúm đang hoành hành trong nước, không may cô “trúng độc đắc”, bị cảm và sốt nặng nên đã bỏ lỡ.

Sau này trong kỳ thi trung học Ôn Song Mộc phát huy rất tốt, chỉ đáng tiếc trường Minh Lý không coi trọng thành tích này.

Vì kỳ thi xếp lớp lần này, Ôn Song Mộc còn đặc biệt bảo người nhà giúp báo danh vào lớp nâng cao ưu tú với giá trên trời do tổ chức phụ đạo triển khai nhằm vào kỳ thi xếp lớp ở trường Minh Lý. Đáng tiếc là, bởi vì bị tai nạn nên Ôn Song Mộc chưa vận dụng được những kiến thức đó vào kiếp trước, mà khi mới trùng sinh ở kiếp này, cô căn bản đã quên hết rồi.

Ô Tiểu Tất thấy vẻ mặt ký chủ nhìn chằm chằm bài thi toán như bị táo bón, giống như muốn xuyên thủng tờ giấy thi vậy: 「Ký chủ đã tốt nghiệp cấp ba nhiều năm, không phải là quên hết công thức định luật rồi chứ?」

Ôn Song Mộc bị nói trúng tim đen: “... Im miệng đi! Không thấy tôi đang nhớ lại đây à?”

Ô Tiểu Tất cười trên nỗi đau của người khác, sợ bản thân thấy ký chủ quá đáng thương, nên giúp người ta vào cơ sở dữ liệu để tra đáp án, rồi dứt khoát đặt mình ở chế độ “cấm ngôn”.

Tâm lý bảy năm thêm một kiếp của Ôn Song Mộc không phải được rèn luyện công cốc, rất nhanh cô quẳng những ý nghĩ vớ vẩn ra sau đầu, cũng không ước tính độ khó của đề nữa, mà lật thẳng sang tờ tiếng Anh viết từ đầu.

Lục Kinh cố gắng đọc thử đề một chút, điệu bộ cầm bút không kéo dài được hai phút, trục bút trượt tới vị trí hổ khẩu, liền chuyển thành xoay tròn trên đầu ngón tay một cách vô nghĩa.

Lục Kinh phóng tầm mắt nhìn qua, học sinh hàng trên về cơ bản đang dán mắt vào câu hỏi rồi vò đầu bứt tai, không thì cũng là vùi đầu xác nhận phần tính toán nhiều lần.

Trái lại người trọng thương ở bên cạnh lật giở tờ thi rất nhanh, cũng chẳng rõ cô thật sự biết làm, hay là cố ý tạo chiến thuật, gây ồn ào để quấy nhiễu tâm lý thí sinh trong cùng một phòng thi nữa.

Thỉnh thoảng có vài học sinh gần đó bị tiếng lật giấy nhiều lần làm cho bực bội, cố tình “chậc” một cái quay lại, muốn kêu cái người không có ý thức đó chú ý một chút.

Có lẽ sự bất mãn cùng tiếng “chậc” nhẹ của mọi người đã phát huy tác dụng, “đồng chí thương binh” đã thay đổi tốc độ làm đề trước đó, cắn bút “lao tâm khổ nghĩ” một đề bài nọ.

Vài sợi tóc bên trán cô rủ xuống, phảng phất có thể nhìn thấy chóp mũi vểnh xinh xắn.

Lục Kinh gật đầu, thầm nghĩ như này mới hợp lý, môn văn và tiếng Anh còn có thể viết bừa chém gió, môn toán thì bó tay rồi.

Thế nhưng chưa đầy hai giây, đối phương đã quơ lấy cây bút, viết bốn năm dòng các bước giải trong phần trả lời, rồi nhanh như chớp lật sang trang tiếp theo.

Lục Kinh: “...”

Đều là những học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở chính quy, vừa nhìn thoáng qua, anh phát hiện trình độ của mình hình như rất kém, vậy mà cái gì cũng không hiểu.

Hơn nữa anh cứ như đã nhìn thấy một đống ký hiệu kỳ lạ chưa từng xuất hiện trong sách giáo khoa, không biết có phải bị hoa mắt không nữa.

Mặc dù với chỉ số IQ của Lục Kinh thì không thể giải nổi, nhưng anh biết những đề khó của môn toán với cấp độ áp chót này không chỉ dựa vào vài bước thế kia là có thể giải được.