Sau khi gặp lại Bùi Lê Từ, Thẩm Tê Nhu hơi có vài phần ngượng ngùng. Lại không nghĩ tới Bùi Lê Từ chỉ hướng về phía cô rồi đạm nhiên cười.
- Nhu nhi, ta sớm biết rằng sẽ là cái dạng kết quả này.
Biểu tình nàng ấy không vui không buồn, tựa hồ là đang buông xuống cái gì đấy, thậm chí liền dấu vết của giằng xé cũng nhạt dần.
Thẩm Tê Nhu hơi hơi sửng sốt.
- Cho nên tỷ tỷ vẫn luôn phối hợp diễn kịch với bệ hạ?
Bùi Lê Từ gật gật đầu. Chính là nàng ấy chưa từng nói, ngay ngày đầu tiên nàng vào cung liền đã bị Thầm Yến cảnh cáo không cần đối với hắn động tâm.
Hắn lại thật tình không biết người nàng yêu chính là một dây đai lưng màu lam như ngọc không thể nắm được trong bão táp…
Bùi Lê Từ cũng biết Thầm Yến thận trong từng bước bất quá là vì chờ Thẩm Tê Nhu xuất hiện trước một bước.
Người chết đã đi xa, nàng lại không thể giúp Tề Tư Mính báo thù khi kẻ thù lại trở thành người mà muội muội yêu.
Đã đi tới ngày hôm nay, không có lí do gì để quay trở lại nữa.
Bùi Lê Từ là một người cực trọng tình thân, tự nhiên sẽ từ bỏ ý niệm ám sát Thầm Yến, cũng tránh được kết cục chết thảm trong nguyên tác.
Nàng ấy nhưng thật ra là cái nữ tử rất nặng tình nghĩa.
Về sau, tiểu nhi tử Hà gia cũng gặp qua cô một mặt, bất quá cách nhau khá xa, cô chỉ mơ hồ thấy một cái thân ảnh. Đêm hôm đó, tình yêu chân thành không chứa chút tạp niệm của tiểu thiếu niên đó kỳ thật cô là cảm nhận được.
Bất quá, hắn hiện giờ cũng đối với Thẩm thị nữ cũng cực tốt, nghĩ đến có lẽ là hướng đi của cốt truyện đã được khôi phục bình thường.
___________
Lúc đó trời đã vào đông.
Kịch bản《 thầm sương 》trải qua tám tháng quay chụp cùng với chế tác hậu kỳ dài đến năm tháng, thực mau liền được công chiếu trên màn ảnh.
Trong lúc nhất thời, nguyên tác cũng có không ít người đọc. Phim truyền hình lấy kết cục mở, nguyên bản đối với Thầm Yến ác ý nay đã trở nên khó khăn. Hai người Tề Tư Mính cùng Thầm Yến tự nhiên là mỗi người một vẻ, không ai giống ai. Khu bình luận may mà cũng không có ai tranh luận, an an tĩnh tĩnh mà tìm truyện xem phim, thường thường lại thúc giục tác giả ra sách mới.
Cũng không biết vì sao từ sau khi viết 《 thầm sương 》, tác giả nguyên tác liền phảng phất ở trong nháy mắt dừng bút, lại truy tìm như thế nào cũng không có bất luận cái tung tích gì, liền giống như người này chưa bao giờ xuất hiện qua giống nhau.
Vội vàng rồi biến mất.
Chỉ là tất cả những thứ này đó Thẩm Tê Nhu đều sẽ không biết được.
Đóng vai Minh Ương – Lâm Yên Yên cuối cùng lại cùng với diễn viên đóng vai Tề Tư Mính – Vân Mộ đến với nhau như để đền bù nuối tiếc trong kịch bản.
Mà Chiêu Diệc đóng vai Thầm Yến lại ở cùng Giang Sắc rất vui vẻ, để lâu dần nhất định sẽ có manh mối.
Giang Sắc dần dần trầm mê nam sắc mà vui vẻ vô cùng.
Hai thế giới là tương tự như vậy, lại cũng bất đồng như vậy.
Thật sợ hãi nếu đây chỉ là một giấc mơ lớn.
Thẩm Tê Nhu có vài phần buồn bã khi nhìn vạn dặm núi sông đang mở ra trước mắt.
Cô đứng ở thành lâu trên cao, chỉ cảm thấy hết thảy đều là hư ảo như vậy.
Thầm Yến không biết từ khi nào đứng ở phía sau cô, nhẹ nhàng vì cô mà phủ thêm áo choàng rồi ôm cô vào lòng.
- Nhu Nhu, tôi đã tìm em hồi lâu.
Thẩm Tê Nhu hơi hơi mỉm cười, hết thảy đều tựa như ảo mộng, duy chỉ có Thầm Yến là chân chân thật thật xuất hiện trong thế giới của cô.
Dắt tay cả đời, cùng chung đầu bạc.
Tiểu kịch trường sau khi kết hôn:
- Nhu Nhu, tôi cảm thấy em không yêu tôi.
Thầm Yến vừa xuống triều liền trực tiếp hướng vào trong cung Thẩm Tê Nhu.
Những người chung quanh lập tức thức thời mà lui ra.
Thẩm Tê Nhu chính là đang cầm một cuốn sách, nhàn nhạt mà xem, thần sắc cũng thập phần bình đạm. Nghe thấy Thầm Yến nói liền có vài phần động dung.
- Lại làm sao vậy?
Thầm Yến nhẹ nhàng đem Thẩm Tê Nhu ôm lên rồi quay người lại.
- Hôm nay thượng triều lại có người nói con nói dõi của tôi đơn bạc, muốn tôi lại nạp vài phi tử sinh con nối dõi.
Chưa kịp để Thẩm Tê Nhu nói chuyện hắn liền cười giảo hoạt.
- Đó là điều vĩnh viễn không thể.
Cả đời này của Thầm Yến chỉ có một người duy nhất là Thẩm Tê Nhu, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.