Chương 59: Sơn hà lầm than, nhà ai sáng đèn (5)

Còn chưa bước vào đại điện Thẩm Tê Nhu liền nghe thấy tiếng đồ sứ bị đập vỡ, các cung nhân đều nơm nớp lo sợ, không ai dám nhiều lời.

Thẩm Tê Nhu lạnh lẽo mà nâng mắt, chỗ sâu trong đáy mắt vẫn chưa từng có bất luận cái biểu tình gì sợ hãi. Cũng không biết từ khi nào, sự sợ hãi sâu trong nội tâm đã không còn tồn tại nữa. Thay vào đó là một loại cảm xúc khó tả đối với Thầm Yến.

Thầm Yến bực bội mà bước lên đối diện với người trước mặt này, thấy người đến là Thẩm Tê Nhu liền trong nháy mắt kinh ngạc, động tác trên tay sinh sôi mà dừng lại, chẳng qua thực mau liền khôi phục bình thường.

- Ngươi tới làm cái gì?

Tiểu Tây tử thập phần hiểu ánh mắt của chủ tử mà phái những người hầu phía chung quanh lui ra, đại điện thực mau liền chỉ còn dư lại hai người là Thẩm Tê Nhu cùng Thầm Yến.

Thẩm Tê Nhu cẩn thận mà quan sát phong cách bày biện bên trong một phen, thế nhưng cùng với chính mình miêu tả giống nhau như đúc.

Người đứng ở trước mặt cũng là Thầm Yến trong trí nhớ. Nhưng nếu không phải là Thầm Yến đã từng tới thế giới của cô thì hết thảy đều trở nên không hề có ý nghĩa.

Cho nên cô phải thực hiện một chuyện.

Thẩm Tê Nhu vẫn chưa trả lời câu hỏi của Thầm Yến mà là lập tức mở miệng nói:

- Chuyện xảy ra ngày đó, thực xin lỗi.

Thầm Yến hơi hơi sửng sốt, bởi vì vậy mà động tác trên tay có vài phần hoảng loạn, không ngờ lại đánh vỡ một cái bình hoa tốt nhất.

- Là ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện cùng cô như vậy?

Thẩm Tê Nhu lập tức cất bước tiến lên, tà váy màu tím nhạt đảo qua những mảnh sứ hỗn độn trên mặt đất, dần đến gần Thầm Yến. Cô trực tiếp đem hắn đẩy đến phía sau bàn đọc sách, cúi người cười, thế nhưng ẩn ẩn mang theo vài phần chế nhạo.

- Thầm Yến, anh diễn không giống.

Vành tai của Thầm Yến hơi hơi đỏ lên, khí thế kiêu ngạo rất nhanh liền yếu xuống, hắn quay mặt đi, xoa xoa ngực.

- Thế nhưng, làm thì chính là làm.

Một câu này đem những cái ngờ vực trong nháy mắt đều sụp đổ. Hắn chính là hắn, mặc dù cho tới nay đều ngụy trang thành bộ dáng không quen biết cô.

Thẩm Tê Nhu vòng lấy eo hắn, đem đầu dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực mà có chút hỗn loạn của hắn nhẹ nhàng nói:

- Cho nên em tới là để chuộc tội.

Trong thanh âm cô không biết vì sao thế nhưng lại mang đến vài phần cảm giác lăng nhiên làm người nghe không khỏi rùng mình.

- Em muốn chuộc tội như thế nào?

Thanh âm hắn gần như không thể nghe thấy mà run lên.

Hắn xưa nay thích gϊếŧ chóc, lại vì cô mà buông đao kiếm trong tay xuống. mặc dù là oán cô cũng không muốn làm tổn thương đến cô mảy may.

Liền ở thời điểm hắn thực nhanh liền sẽ quên cô, cô lại xuất hiện một lần nữa ở trong tầm mắt hắn, làm hắn ngày nhớ đêm mong, chính là như cũ cầu mà không được.

- Em dùng quãng đời còn lại tới hoàn lại.

Thanh âm Thẩm Tê Nhu không lớn không nhỏ nhưng lại như gãi đúng chỗ ngứa, dừng ở bên tai Thầm Yến mà ầm ầm nổ tung lại như thế nhiều kiều.

Đời này Thẩm Tê Nhu cũng chỉ cong eo cúi đầu một lần này. May mà Thầm Yến vẫn chưa có làm cho cô thất vọng.

Cô nghĩ nếu Thầm Yến không tha thứ cho cô, cô liền lại chết một lần nữa, nỗ lực trở lại hiện đại. Nếu là không thể trở về hiện đại thì cũng là số mệnh, muốn oán trách cũng không được.

Thầm Yến nhẹ nhàng ôm lấy eo Thẩm Tê Nhu, trong nháy mắt liền đảo khách thành chủ, đem cô hộ ở dưới thân.

- Lúc này đây chính là em muốn tới gần tôi. Nhu Nhu, lần này em thật sự vĩnh viễn đều sẽ trốn không thoát.”

Quần áo rơi xuống, một phòng kiều diễm.

Không biết Thầm Yến dùng biện pháp gì, ngay trong một đêm, cung đình lớn như vậy liền chỉ còn lại một mình Thẩm Tê Nhu, vài vị mỹ nhân cũng đều bị phân phát ra khỏi cung, đến nỗi Bùi Lê Từ thì lại một lần nữa quay trở lại Bùi phủ làm đại tiểu thư.

Thẩm Tê Nhu thành Hoàng hậu. Liền giống như ngay từ lúc bắt đầu, người được gả chính là cô.