Thẩm Tê Nhu bất quá cũng mới hai mươi ba tuổi tác, dung mạo tuy nói không phải là quá tuyệt sắc, nhưng cũng không thể dùng hai chữ bình thường mà đánh đồng được.
Chẳng qua đứng ở bên người Thầm Yến liền nhất thời tất cả vẻ đẹp đều là ảm đạm.
Chỉ có thể trách hắn quá mức lóa mắt.
Thẩm Tê Nhu nghe lời nghị luận xung quanh càng ngày càng nhiều, một đường mặt mày ủ ê, không nói lời nào.
Cô đi càng nhanh hơn một chút, rất có xu hướng không muốn đi cùng Thầm Yến nữa. Thầm Yến dừng tại chỗ, nhìn về phía Thẩm Tê Nhu có vài phần phức tạp.
Nhất thời khát máu trong cơ thể hắn lại bắt đầu trỗi dậy, hắn cong cong môi. Bất luận người nào xúc phạm Thẩm Tê Nhu đều đáng chết a.
Tuy rằng Thầm Yến chỉ là một người mới nhưng khoảng thời gian trước bởi vì một bức ảnh tuyệt mỹ trên sân khấu mà thanh danh truyền xa. Lúc này mới làm người nhớ kỹ hắn.
Thẩm Tê Nhu có điểm muốn cười, chỉ với khuôn mặt này của hắn muốn làm người khác không nhớ kỹ là một điều rất khó.
Thế nhân đều lấy từ ngữ dành cho nam chính trong truyện để hình dung hắn lại không biết một thân Thầm Yến thật đúng là một cái hoàng đế từ trong tiểu thuyết ra tới.
Thế nhân lấy ánh trăng hình dung ngươi, ta lấy ngươi để hình dung ánh trăng. Ngươi so với ánh trăng càng thêm ôn nhu, dịu dàng.
Nhưng lấy hai chữ ôn nhu hình dung Thầm Yến cuối cùng lại là đang xúc phạm hắn.
Ban đêm người đi đường không nhiều lắm, không đến mức đem Thầm Yến vây chật như nêm cối. Nhưng vẫn có người đánh bạo tiến lên muốn ký tên.
- Thầm Yến ca ca, ngươi so với trên tivi còn đẹp hơn đâu.
- Tốt a.
Tay khớp xương rõ ràng của Thầm Yến ở trên trang giấy nghiêm túc viết vài nét bút, mơ hồ có thể thấy được hai chữ ‘Thầm Yến’.
Thầm Yến ca ca, cô gái lúc nãy là tỷ tỷ ngươi sao?
Thầm Yến nhấp môi, đang muốn lắc đầu lại vì Thẩm Tê Nhu đột nhiên trở về mà đánh gãy.
- Không phải, tôi là trợ lí của Thầm Yến. Cảm ơn mọi người đối với Thầm Yến ca ca duy trì yêu thích nha.
Tất cả những lời mà Thầm Yến định nói đều đã bị chôn vùi.
Lạnh lẽo trong lòng dần dần được xoa dịu, Thầm Yến rất là hưởng thụ mà nheo nheo con mắt. Hiện tại còn không phải lúc, sẽ có một ngày hắn hướng toàn thế giới tuyên bố.
Thẩm Tê Nhu là người duy nhất Thầm Yến yêu.
Vừa vào cửa, Thẩm Tê Nhu đến đèn còn chưa kịp bật liền bị người phía sau nhẹ nhàng lôi kéo, đến khi phản ứng lại thì người đã bị ấn trên tường.
- Nhu Nhu, ngươi như thế nào lại không đợi ta?
Trong lòng Thẩm Tê Nhu lộn xộn, cũng không muốn cùng hắn dựa vào quá thân cận, trong đầu lại hiện lên tình cảnh trên phố ban nãy.
Thẩm Tê Nhu nguyên bản cũng không có nghĩ sẽ vòng vèo, chỉ là lạnh lẽo trên người Thầm Yến tràn lan, cô ngoái đầu nhìn thẳng đôi mắt hắn trong cái nháy mắt kia, rõ ràng cảm nhận được chớp mắt nùng liệt sát khí.
- Thầm Yến, ta có vài phần mệt mỏi.
Cô giơ tay liền tránh khỏi gông cùm xiềng xích của Thầm Yến, lại rất hiển nhiên mà xem nhẹ trình độ nghiêm túc của Thầm Yến.
Tay Thầm Yến nhẹ xoa đôi mắt cô, dựa sát vào tai cô nỉ non:
- Nhu Nhu, nếu đã nói là trợ lí của ta thì không được đổi ý.
Hô hấp ấm áp phun trên cổ cô khiến lòng Thẩm Tê Nhu khẽ run lên, môi cong cong:
- Bất quá chỉ là nói giúp ngươi giải vây ngươi cũng tin?
Cô thừa dịp Thầm Yến không chú ý, linh hoạt mà mở đèn lên, ánh đèn sáng ngời trong nháy mắt đem người vây quanh mang theo một ít nhu hòa.
Thầm Yến buông cô ra.
- Đêm nay ngươi ngủ phòng ta, ta ngủ phòng khách.
Thẩm Tê Nhu nói từ xa xa liền đem Thầm Yến nơi nghỉ ngơi an bài thỏa đáng.
Thầm Yến ngăn cô lại:
- Nhu Nhu, ta đói…
Thẩm Tê Nhu không có cách nào, lại nói tiếp, cô cả ngày hôm nay cũng chưa có ăn qua cái gì. Cô đi vào phòng bếp, miễn cưỡng làm hai bát mì.
Thầm Yến nhìn bốn phía xung quanh:
- Nơi này là nơi Nhu Nhu sinh hoạt nhiều năm sao?
Thẩm Tê Nhu lạnh lùng ‘Ừ’ một tiếng.
Thầm Yến hơi mỉm cười, buông chén đũa trong tay xuống rồi xoa xoa vị trí ngực.
- Không biết Nhu Nhu có tin hay không, ta có thể cảm nhân được ở chỗ này hơi thở của Nhu Nhu nồng đậm lại nhu hòa.