Chương 20: Gặp lại người thân (2)

- Sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện ba liền đưa mẹ đến bệnh viện chữa trị. Ba sợ mẹ con mắng ta nên vẫn luôn không dám gọi điện cho con. Hôm nay… thật sự là sợ nha.

Xem ra mẹ Thẩm đã trải qua cứu chữa, vượt qua được thời kỳ nguy hiểm. Thẩm Tê Nhu nhìn bộ dáng bà tái nhợt yếu ớt thì cánh mũi cũng đau xót.

- Ba, mấy ngày này để con chăm sóc mẹ đi. Ngươi tuổi đã lớn, thân thể cũng không được tốt, nên được nghỉ ngơi nhiều hơn.

Ba Thẩm nghe vậy thì hốc mắt hơi phiếm hồng.

- Ba không có việc gì, con không cần lo lắng cho ba.

Ánh mắt ông dừng trên người Thầm Yến ở phía sau, không biết vì cái gì ông cảm thấy đối phương có một cổ khí thế không thể nói rõ nhưng vô cớ làm người ta sinh ra vài phần kính sợ chi tâm.

Thầm Yến phát hiện ánh mắt của ba Thẩm, vành môi có chút cong lên tựa hồ là đang cười, mặc dù làm người ta lưu luyến nhưng lúc này lộ ra lại có mấy phần không đúng lúc.

- Chú, Nhu Nhu nói rất đúng, ngươi nên trở về nghỉ ngơi mới tốt. Nơi này còn có ta cùng Nhu Nhu.

Lúc này, mẹ Thẩm nằm trên giường bệnh đột nhiên nâng tay lên, mê mang nhìn thấy thân ảnh Thẩm Tê Nhu thì lập tức trừng lớn hai mắt. Bởi vì thiếu dưỡng khí nên nói chuyện không được rõ ràng như vậy.

- Nhu…Nhu.

Thẩm Tê Nhu thấy thế lập tức tiến lên nắm lấy bàn tay khô gầy của bà.

- Mẹ, con ở chỗ này.

Mẹ Thẩm thật vất vả lắm mới cấp cứu được về từ bờ vực tử vong, lúc này đây trạng thái thân thể cũng thập phần suy yếu.

Tay bà nỗ lực xoa khuôn mặt Thẩm Tê Nhu nhưng cố gắng mấy lần đều không thể làm được. Thẩm Tê Nhu liền nâng tay bà đặt lên mặt chính mình, cảm xúc thô ráp cùng với cảm giác mềm mại trong trí nhớ hoàn toàn bất đồng.

- Nhu…Nhu…ngươi cuối cùng…đã trở lại.

Thẩm Tê Nhu có chút nghẹn ngào, cô không nghĩ tới gặp lại người nhà một lần nữa lại là trong tình cảnh như thế này. Nếu có năng lực biết trước tương lai thì cô nhất định sẽ không rời khỏi gia đình nửa bước.

Mẹ Thẩm không biết lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ nơi nào nhét vào trong tay Thẩm Tê Nhu, tựa hồ không cho phép cô có nửa phần cự tuyệt.

- Mẹ… không cần.

Khi mẹ Thẩm nhận được thông báo tin nhắn cũng từng hoài nghi hai mắt mình. Con gái như thế nào lại có nhiều tiền như vậy.

Nhớ tới một lần cãi lộn cuối cùng kia, bà đối với con gái nói những lời khắc nghiệt, mẹ Thẩm nhịn không được mà hốc mắt ẩm ướt. Bà tin tưởng số tiền này nhất định là kiếm được bằng con đường chính quy. Đáng tiếc mặc dù bà muốn thấy con gái vài lần những cũng nhìn không tới.

Lần này thì tốt rồi, con gái cuối cùng cũng đã trở về.

Trên người mẹ Thẩm tất cả tính tình nóng nảy dưới sự hành hạ của bệnh tật mà biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại vô lực và bi ai.

Mỗi chữ nói ra đều như dùng hết toàn bộ sức lực mà bà có khiến Thẩm Tê Nhu có ảo giác người sinh ra cô sẽ biến mất ngay sau đó.

Thẩm Tê Nhu sợ sẽ kí©h thí©ɧ đến bà liền đem tấm thẻ kia tùy tiện ném ở một bên.

- Mẹ, con đều nghe người. Người trước hết phải nghỉ ngơi cho tốt, con sẽ luôn ở đây chăm người.

Thân thể mẹ Thẩm còn rất yếu, chưa nói được mấy câu thì lại ngủ mê man.

Thầm Yến bồi Thẩm Tê Nhu đến buổi tối, ba Thẩm đã có vài phần không nhìn được.

- Nhu Nhu, người tới là khách, con trước đưa bạn trai về nhà đi, buổi sáng ngày mai lại qua đây sau.

Thẩm Tê Nhu yên lặng ngồi ở mép giường, thân ảnh có mấy phần tiêu điều.

- Ba, người cùng Thầm Yến đi trước đi.

Thầm Yến mị mị mắt không nói gì.

Ở trong lòng Thẩm Tê Nhu tựa hồ từ trước đến nay đều không hề có hắn.

Cuối cùng không chịu nổi khuyên nhủ, Thẩm Tê Nhu vẫn mang theo Thầm Yến về nhà.

Buổi tối, ở trên đường có tốp ba tốp năm người đi đường như cũ.

Có người nhìn thấy Thầm Yến nghị luận:

- Hảo soái a, cứ cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào.

- Người này không phải là người ta nhìn trên weibo Thầm Yến hai ngày trước sao?

- Người đi bên cạnh hắn là ai a, không phải là bạn gái hắn đi?

- Không có khả năng, nhìn diện mạo kia cũng biết nhiều nhất là tỷ tỷ hắn.

……