Chương 26:

Chương 26: Thật sự không có! Khẳng định không có!

"Ngươi đây là nói những lời lang hổ gì vậy?"

"Lang hổ? Không sai, ta chính là hổ chính là lang, tất nhiên là nói những lời lang hổ. Vừa nãy khi cứu ta không phải rất dũng cảm sao? Vì sao chỉ giúp ngươi bôi thuốc lưu thông máu, ngươi cũng phải nhăn nhó lên? Mau để ta chữa vết thương của ngươi đi, bầm tím không thể chậm trễ, càng là kéo dài càng không tốt. Ngươi cũng không muốn bị đau nhức đến mười ngày nửa tháng chứ? Đến lúc đó tay không nhấc lên nổi, ngay cả tự ăn uống cũng khó khăn, cuối cùng vẫn là ta phải hầu hạ ngươi."

"Hầu hạ? Đây là ý gì?"

Đôi mắt hoa đào của Đường Kiến Vi lộ ra ý không tốt: "Ngươi không cầm nổi đũa gắp thức ăn, đương nhiên là ta tự mình uy ngươi."

Đồng Thiếu Huyền: "..."

Đường Kiến Vi nhìn Đồng Thiếu Huyền co rúm người như cánh hoa khép lại, tách thế nào cũng không ra.

Vì suy nghĩ đến thân thể của ân nhân cứu mạng, Đường Kiến Vi dự định đến khi nàng ấy đỡ mới thôi.

Đang muốn nói với nàng "Đừng nháo", thì Đồng Thiếu Huyền chậm rãi đem đai lưng nới lỏng ra, quay lưng về phía Đường Kiến Vi, nói:

"Vậy ta.. Để lộ ra vai phải, được chưa?"

Đường Kiến Vi nhịn cười: "Được được, nhưng mà cởi hết thì thuận tiện hơn."

Đồng Thiếu Huyền: ".. Ai lại ở tiền thính cởϊ qυầи áo?"

"Há, phu nhân đây là mời ta đến phòng ngủ sao. Cũng được, ta đỡ phu nhân về phòng ngủ."

"..."

Đồng Thiếu Huyền sắp bị nàng làm cho tức giận và xấu hổ mà chết.

Đường Kiến Vi không nhìn thấy mặt của Đồng Thiếu Huyền, nhưng thấy rõ ràng lỗ tai đỏ thấu của nàng.

Nếu tiếp tục bắt nạt nàng, chỉ sợ sẽ đỏ lan xuống tận cổ.

Cũng không biết nếu thật sự cởi bỏ hết quần áo, không biết có thể nhìn thấy cả người đỏ như tôm luộc hay không.

Đồng Thiếu Huyền lúc này người cứng đờ hơn cả đá tảng, trong lòng mưa to gió lớn giống như tự mình đấu tranh, suy nghĩ xem rốt cục là ở lại tiền thính là hoang đường, hay mang thê tử chưa xuất giá về phòng ngủ là hoang đường.

Cuối cùng đi đến kết luận, vẫn là về phòng ngủ cũng khá hợp lý.

Dù sao vừa đến cửa phòng sẽ lập tức đóng cửa, mặc dù hai người ở bên trong chiến đấu một mất một còn thì người khác cũng sẽ không biết xảy ra chuyện gì.

Đến lúc đó nàng vẫn còn có biện pháp phòng thân.

Đồng Thiếu Huyền hạ quyết tâm, đang muốn nói "Chúng ta đi phòng ngủ" thì nghe thấy tiếng cười cố nén của Đường Kiến Vi.

Đồng Thiếu Huyền: "Ngươi?"

"Được rồi được rồi, ngươi ở đây, lộ ra vai phải là được."

".. Ngươi đang trêu đùa ta?"

"Há, thì ra chúng ta không đi phòng ngủ làm ngươi rất thất vọng sao?"

"..."

Đồng Thiếu Huyền nửa câu cũng không nói ra được.

Bất luận mình có nói gì, nghiêm túc đứng đắn, vì sao chỉ cần quá miệng Đường Tam Nương thì ý tứ liền thay đổi hoàn toàn?

Trên đời này sao lại có nữ tử không giữ mồm giữ miệng đến vậy.

Nữ nhân tùy tiện như vậy, tại sao lại có thể viết ra những câu thơ《 Đối tửu 》cao ngạo và tuyệt vời đến thế?

Đồng Thiếu Huyền mười lăm tuổi cùng mười bảy tuổi Đường Kiến Vi ở chung ban đầu, cảm nhận được ngoại trừ tiên máu bắn tung toé kí©h thí©ɧ ở ngoài, càng nhiều chính là không thể nào hiểu được mâu thuẫn.

Lúc này còn trẻ nàng còn không cách nào dự kiến, cái này di thế càng tục nữ tử sẽ mang nàng đi tới thế nào đặc sắc nhân sinh đường.

Đồng Thiếu Huyền sau khi lộ ra vai phải, liền như một con cá mắc cạn nằm nhoài lên trên bàn trà, không nhúc nhích.

Đường Kiến Vi cầm lấy rượu thuốc, phát hiện không có thuốc mỡ.

Ở Bác Lăng, tất cả các hiệu thuốc kê đơn rượu thuốc đều phối hợp sử dụng với thuốc mỡ, bình thường sẽ lấy rượu thuốc trộn cùng thuốc mỡ, hơ qua lửa cho nóng lên, dán sát vào vết thương.

Không có thuốc mỡ, đành dựa vào hai bàn tay, dùng sức ma sát, sau khi ma sát tạo thành nhiệt độ thì xoa bóp chỗ bầm tím.

Nếu là như vậy, tay Đường Kiến Vi tay nhất định phải dán sát trên bả vai của Đồng Thiếu Huyền.

Đường Kiến Vi luôn luôn là người mạnh miệng, nhưng sau khi mạnh miệng xong phải hóa giải thế nào thì nàng thường không chuẩn bị sẵn sàng.

Đường Kiến Vi trầm mặc.

Thật không nghĩ đến, rượu thuốc lại không dùng chung với thuốc mỡ a!

Nhìn bả vai Đồng Thiếu Huyền đỏ đến giật mình, nếu như không nhanh chóng xử lý, chỉ sợ thật sự mười ngày nửa tháng nhấc không nổi cánh tay.

Lẽ nào đến lúc đó thật sự muốn tự tay uy nàng?

Một mảnh Ô Nha kêu rên âm thanh từ Đường Kiến Vi trong lòng vang lên, nàng đem rượu thuốc cũng ở trong tay, nhanh chóng ma sát, đối đãi trong lòng bàn tay nóng lên thời gian, nhấn tại Đồng Thiếu Huyền trên bả vai.

"Trước tiên ta phải nói rõ với ngươi, lực tay ta rất lớn, thương thế của ngươi cũng không nhẹ, khi xóa bóp nhất định sẽ rất đau, ngươi nên chuẩn bị tâm lý."

Đồng Thiếu Huyền gối đầu lên cánh tay trái của mình, trầm giọng nói: "Ta biết."

"Ta bắt đầu đây." Đường Kiến Vi lấy khăn tay của mình đưa tới trước mặt Đồng Thiếu Huyền, "Cho ngươi cắn, nếu không cắn trúng đầu lưỡi, ta không chịu trách nhiệm."

Đồng Thiếu Huyền anh dũng đáp lại: "Không cần."

Đã như vậy, Đường Kiến Vi liền thu lại khăn tay.

"Bắt đầu a."

Đường Kiến Vi vẫn chưa dùng bao nhiêu sức lực, nghĩ sẽ tăng sức mạnh lên dần dần, để cho nàng từ từ thích ứng.

Ai ngờ là chỉ mới vừa bắt đầu, Đồng Thiếu Huyền đã đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, cả người cứng ngắc như hòn, căn bản là xoa bóp bất động.

"Ngươi thả lỏng một chút.." Đường Kiến Vi nhắc nhở nàng, "Nếu không xoa bóp tan máu bầm thì không hề có tác dụng."

"Vậy ta.. sẽ thả lỏng." Đồng Thiếu Huyền đau đến mức nước mắt chực trào quanh viền mắt, thật vất vả mới từ trong kẽ răng nhả ra vài chữ.

Câu nói này nửa câu sau chưa nói xong, cũng không mặt mũi nói.

Nàng thực sự muốn thả lỏng, nhưng một khi nàng thả lỏng, chỉ sợ tiếng kêu rên sẽ truyền khắp Đồng phủ, đến lúc đó sẽ mất hết mặt mũi.

Đường Kiến Vi khi còn bé tập võ cũng hay bị thương, nàng biết vết bầm tím đau như thế nào.

"Nếu không dùng sức xoa bóp, ngày mai có thể sẽ càng đau, đau dài không bằng đau ngắn."

"Nghe ngươi nói lời này, có cảm giác như một giây sau ngươi liền muốn rút ra dao phay ra chém đầu ta."

Đường Kiến Vi sững sờ, không nghĩ tới đau thành như vậy vẫn còn có thể nói giỡn, vừa vặn, cùng nàng trò chuyện để dời đi sự chú ý, tán gẫu đề tài nàng hứng thú, thì sẽ không quá chú ý đến đau đớn nữa.

"Ta nói này, sao ngươi lại thù dai như vậy? Lại nói, ngày ấy là có người bắt nạt muốn leo lên đầu ta ngồi nên ta mới cầm dao phay dọa người. Chẳng lẽ muốn ta nuốt giận vào bụng để giữ hòa bình giả tạo? Ta không làm được. Hơn nữa ta cầm dao phay chỉ để hù dọa đám người Đường Linh Lang một chút thôi, ngươi chỉ đi ngang qua, ta không hề xuống tay với ngươi, ngươi có cần phải sợ hãi đến tận bây giờ không?"

Đúng vậy, người bị dao phay múa may trước mặt không phải Đồng Thiếu Huyền, nhưng nàng vẫn không thể quên chuyện gà không đầu chết ở trong lòng nàng.

Càng quan trọng chính là, nếu ngày ấy ác phụ hung tàn cầm dao kia là một ai khác thì Đồng Thiếu Huyền cùng lắm sẽ chỉ thầm mắng chửi mấy câu trong lòng thôi, nhưng ác phụ này lại là Đường Kiến Vi..

Là người mà nàng thầm thích, ngưỡng mộ từ lâu.

Mộng đẹp của Đồng Thiếu Huyền phá nát, đồng thời thiên tử lại đem đống lưu ly vỡ nát sắc nhọn này đẩy vào trong ngực nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể cứa cho nàng tan vỡ mộng mơ, một thân đầy máu..

Bây giờ tâm tình của nàng không thể đơn giản dùng hai chữ "Sợ hãi" để hình dung nữa rồi.

Thấy Đồng Thiếu Huyền không lên tiếng, cơ thể cũng không còn cứng ngắc giống như lúc nãy, xem ra biện pháp dời sự chú ý này khá hữu hiệu.

Đường Kiến Vi dần dần gia tăng sức mạnh trong tay, tiếp tục tìm kiếm đề tài:

"Ai, lúc trước ngươi nói ngươi đã có người trong lòng, người kia là ai a? Ta có biết không?"

"Ngươi không quen biết."

"Ân, là đồng môn của ngươi?"

"Không phải.."

"Là người Túc huyện?"

"Không.."

"Không phải người Túc huyện?" Chuyện này nằm ngoài ngoài dự liệu của Đường Kiến Vi, "Chẳng lẽ là người Bác Lăng?"

Đồng Thiếu Huyền không nói lời nào.

"Đừng nói là ngươi cũng không biết nàng là người nơi nào?"

Nói đến đây, Đồng Thiếu Huyền cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn nàng.

Vành mắt đỏ ửng, bên trong viền mắt súc lệ, chóp mũi cũng đỏ lên, khuôn mặt nhỏ bé vì nhịn đau nên trông không được tự nhiên, nhưng làm cả người nàng như ửng màu hồng nhạt.

Nàng nằm ở trên bàn trà lộ ra bả vai, Đường Kiến Vi quỳ ở sau lưng nàng nửa người trên ưỡn thẳng, đặt một tay ở bả vai của nàng, tư thế này nhìn qua có cảm giác như đang giam giữ, cầm cố.

Mà Đồng Thiếu Huyền vừa quay đầu lại, đầy mặt oan ức oán giận nhưng vẫn phải nhịn..

Cảnh tượng này, làm Đường Kiến Vi có những liên tưởng không đứng đắn cho lắm.

Tại sao lại có cảm giác như hai nàng đang ở trong tiền thính Đồng phủ điên loan đảo phượng?

Đồng Thiếu Huyền khịt khịt mũi, nói với nàng:

"Nói đến đây ta cũng đang có chuyện muốn hỏi ngươi. Ngày ấy ở Bác Lăng y quán, khi ngươi tới đón a tỷ của ngươi thì có nhìn thấy một vị nữ tử nào không?"

"Bác Lăng y quán? Ngươi nói.." Đường Kiến Vi suy ngẫm lời của nàng một lúc, không nói nữa, mà "Ồ" một tiếng.

"Ngày ấy a tỷ của ngươi bị ba nam tử làm phiền ở tửu lâu, sau khi ta đưa nàng mang rời khỏi đó thì thể lực không chống đỡ nổi nữa, ngất xỉu trên đất, đến khi tỉnh lại ở y quán, a tỷ ngươi đã rời đi. Ngươi có biết ngày ấy người cứu ta đi y quán là ai không?"

Đường Kiến Vi không hề trả lời vấn đề của nàng, hỏi ngược lại:

"Người đưa ngươi đến y quán, chính là ngươi yêu thích sao?"

Ánh mắt Đồng Thiếu Huyền trầm mặc, Đường Kiến Vi tựa hồ đã biết đáp án.

Không phải chứ..

Đường Kiến Vi không để ý tay mình nồng nặc mùi thuốc cay xộc, cầm lấy một chén trà trên bàn, uống một hớp lớn.

Trà nóng như vậy cũng không hề hay biết, vừa nhấp môi đã muốn luộc chín cả đầu lưỡi.

Không tự nhiên mà đem chén trà trả về, nàng nghe thấy Đồng Thiếu Huyền nói:

"Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, tiên nữ tỷ tỷ đối với ta có ân, tất nhiên ta yêu thích nàng."

".. Chỉ, chỉ đơn giản như vậy? Hơn nữa, tiên nữ tỷ tỷ là ý gì?"

"Nàng đẹp như tiên trên trời, dùng danh xưng này với nàng ta còn thấy quá mức tầm thường, bôi nhọ nàng."

"Ngươi, xác định không quen biết người này?" Đường Kiến Vi thấy nàng đối với này tiên nữ tỷ tỷ tình căn thâm chủng, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một cách uyển chuyển.

Ngươi không cảm thấy tiên nữ tỷ tỷ gì gì đó khá quen sao?

Không giống ta sau khi trang điểm đậm sao?

"Xác thực không quen biết." Đồng Thiếu Huyền tựa hồ nghe không ra thâm ý trong lời nói của Đường Kiến Vi, "Lần đầu tiên ta tới Bác Lăng, làm sao biết người Bác Lăng? Ngược lại, thật ra ta muốn quen nàng.. Đáng tiếc, sau này sợ không còn cơ hội nữa."

"Cũng chưa chắc.." Đường Kiến Vi nhỏ giọng thầm thì.

"Có ý gì?" Đồng Thiếu Huyền lần thứ hai quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm.

Đường Kiến Vi cau mày nhăn mặt.

Ai có thể nghĩ tới người mà Đồng Thiếu Huyền yêu thích, lại là Đường Kiến Vi khi trang điểm đậm, ngay cả thân tỷ tỷ cũng suýt chút nữa không nhận ra?

Đồng Thiếu Huyền thích gì a? Chỉ đơn giản bởi vì cõng nàng tới y quán, cứu giúp nàng?

Cũng là vì nàng trước tiên trượng nghĩa cứu Đường Quán Thu a.

Đường Kiến Vi hoàn toàn tỉnh táo trong suốt quá trình, sau khi xâu chuỗi lại thì đã hiểu rõ ngọn ngành, nhưng Đồng Thiếu Huyền nửa tỉnh nửa mê không nhìn ra chân tướng cũng là điều bình thường.

Đồng Thiếu Huyền không thấy Đường Kiến Vi trả lời, nghĩ là nàng ấy tốt bụng, coi như đang nói lời an ủi đi.

An ủi nàng rằng sau này có lẽ một ngày nào đó có thể sẽ gặp lại tiên nữ tỷ tỷ.

Trong khoảnh khắc ấy, Đồng Thiếu Huyền bỗng có chút áy náy.

Người sắp cùng mình thành thân, lại còn phải động viên mình sẽ có một ngày gặp lại một vị nữ tử khác?

Chuyện này nghe thật không ra thể thống gì.

Trong lòng hổ thẹn, Đồng Thiếu Huyền càng thêm ngoan ngoãn:

"Chuyện sau này đâu ai biết được. Chỉ là gặp thoáng qua trong biển người mênh mông, muốn gặp mặt lại, e là mơ hão mà thôi."

Đường Kiến Vi nhân cơ hội nói: "Nếu chỉ gặp thoáng qua, ngươi đâu biết nàng tên gì, tính tình thế nào, sao có thể thích nàng? Nói không chừng nàng hoàn toàn không giống như ngươi nghĩ."

Đường Kiến Vi nói không phải không có lý, nhưng mà khi nghe thì Đồng Thiếu Huyền vẫn có chút khó chịu:

"Ngươi chưa từng thấy nàng, tất nhiên không tưởng tượng ra được nàng tốt như thế nào."

Đường Kiến Vi thầm nghĩ, đứa ngốc, ta chính là tiên nữ tỷ tỷ của ngươi đây.

Nếu như hiện tại nói cho nàng biết chân tướng, có phải là sẽ làm nàng lệ tuôn tại chỗ? Sẽ lại khụt khà khụt khịt vô cùng đáng thương?

Thật muốn nhìn cảnh đó một chút a..

Đường Kiến Vi ổn định lại tâm tư, đè ép xuống tiểu ác ma trong lòng.

"Ừ, ừ, ừ, ta không tưởng tượng ra được. Được rồi, xoa bóp vậy được rồi, ngươi chậm rãi cử động cánh tay xem có thể giơ lên được hay chưa."

Đường Kiến Vi giúp nàng cài lại áo, Đồng Thiếu Huyền chậm rãi cử động vai một chút, phát hiện cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng không còn quá khó chịu như lúc nãy, đúng là đã đỡ hơn rất nhiều.

"Thì ra ngươi truy hỏi chuyện của ta, là đang giúp ta dời đi sự chú ý." Đồng Thiếu Huyền chỉnh sửa lại áo váy, khách khí cảm tạ, "Cảm ơn ngươi."

"Khách khí cái gì, nếu không nhờ có ngươi, nói không chừng lúc người bị đá bay trên quan đạo là ta chứ không phải cừu nhỏ của ngươi. Ngươi cứu ta một mạng, ta chăm sóc ngươi cũng là việc nên làm."

Đồng Thiếu Huyền đối với nàng nở nụ cười xinh đẹp, hai tay nắm lấy đai lưng muốn thắt lại.

Lúc nãy nàng muốn nới lỏng ra y phục, trước tiên cần phải mở đai lưng ra, nếu không y phục không nới được.

Bây giờ muốn thắt lại, nhưng không dễ dàng như lúc nới lỏng ra.

Chiếc đai lưng này Quý Tuyết vừa mua về cho nàng hôm qua, độ dài kinh người, dù nàng thắt thế nào thì nó cũng vo thành một đống.

Đường Kiến Vi có thể thấy, đứa nhỏ này trong ngày thường không mấy khi tự thắt đai lưng, đại khái đều do gia nô chăm sóc.

Dù nghèo khó nhưng dẫu sao cũng là tiểu nương tử Đồng phủ.

"Cách ngươi thắt sai rồi, lại đây." Đường Kiến Vi tiến lên, vươn hai tay, vòng tới lưng nàng, giúp nàng điều chỉnh vị trí đai lưng.

Trong nháy mắt, khoảng cách của hai người bởi vì động tác của Đường Kiến Vi mà rút ngắn lại.

Đồng Thiếu Huyền hoàn toàn không ngờ rằng nàng sẽ làm như vậy, hô hấp cứng lại, không dám thở mạnh.

Trước ngực hai người gần như dán sát vào nhau, Đồng Thiếu Huyền âm thầm thi lực phần eo, từ từ lùi lại phía sau, hy vọng có thể duy trì khoảng cách với Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi toàn tâm toàn ý giúp nàng thắt đai lưng, đai lưng phức tạp nằm trong tay nàng cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Lúc này hai người giống như như một đôi quyến lữ cử án tề mi.

Đai lưng rất nhanh đã được buộc lại, Đường Kiến Vi dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc, hỏi nàng: "Có chặt không?"

Đồng Thiếu Huyền lắc đầu một cái.

"Vậy thì được rồi. Ta đi nói với phụ mẫu hôm nay ngươi không cần phải đi thư viện. Ta vẫn còn phải bán hàng, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt. Nhớ kỹ, trong ba ngày tới tay không thể cầm vật nặng, có chuyện gì thì cứ để tỳ nữ giúp ngươi làm đi."

Nói xong Đường Kiến Vi liền muốn rời đi, Đồng Thiếu Huyền vẫn giấu trong lòng một chuyện nhưng chưa từng dám mở lời, giờ khắc này có một cảm giác phi thường kích động muốn nói rõ ràng.

"Tháng giêng năm sau ta và ngươi sẽ thành thân."

Đường Kiến Vi quay đầu lại, không biết tại sao nàng lại nhắc tới chuyện đó vào lúc này.

"Đúng." Đường Kiến Vi nói, "Thiên tử thương hại ta phụ mẫu cùng qua đời, tuổi ta cũng không còn nhỏ, đặc xá ta ba năm hiếu kỳ xuống còn một năm. Tháng giêng năm sau, chính là tròn một năm phụ mẫu ta qua đời."

Đồng Thiếu Huyền ngồi quỳ chân bên bàn trà, tay trái cầm chén trà, có chút bất an chuyển động, không nhìn mặt Đường Kiến Vi, lúc nói chuyện ánh mắt cũng rơi vào chỗ khác:

"Nếu ta và ngươi nhất định phải thành thân, ta cảm thấy chuyện này ngươi có quyền được biết."

Đường Kiến Vi nhíu mày.

Rốt cục là chuyện gì?

Đồng Tứ Nương người mới lớn tí xíu, nhưng giấu không ít chuyện trong lòng.

Đường Kiến Vi ngồi quỳ chân phía đối diện nàng, thành khẩn nói: "Ngươi cứ nói đi. Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."

"Chuyện ta trải qua, sau khi ngươi nghe xong có lẽ sẽ không chịu được."

Đường Kiến Vi không nghĩ là sức chịu đựng của mình lại thấp như Đồng Thiếu Huyền nghĩ:

"Chuyện của ta cũng không nhỏ. Chúng ta trao đổi là được rồi."

Chuyện Đường Kiến Vi muốn nói chính là nàng đã từng có hôn ước với Ngô Hiển Ý.

Ở Bác Lăng, người biết đến hôn ước của hai nàng cũng không ít, nếu như có một ngày nàng cùng Đồng Thiếu Huyền trở về Bác Lăng, Đồng Thiếu Huyền nhất định sẽ biết.

Đến lúc ấy quan hệ của hai nàng không biết sẽ thành thế nào.

Nhỡ xảy ra tình huống đó, chi bằng vừa bắt đầu liền thẳng thắn thì hơn.

"Cái kia ta đã nói.." Đồng Thiếu Huyền hít một ngụm khí, hạ quyết tâm, một hơi nói xong,

"Ta cùng tiên nữ tỷ tỷ từng tiếp xúc da thịt!"

Đường Kiến Vi: "?"

Cái gì tiếp xúc da thịt? Tại sao ta lại không biết?

Đường Kiến Vi suýt chút nữa nôn ra máu!

Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi Đường Kiến Vi, Đồng Thiếu Huyền biết chuyện như vậy cho dù là ai cũng đều khó mà chấp nhận.

Dù sao hai nàng cũng sắp thành thân, có nghĩa là trở thành bạn đời suốt kiếp, vậy mà bạn đời của mình lại cùng người khác thân mật trước thành thân.. Với phong tục Đại Thương mà nói, đây là chuyện vô cùng đáng xấu hổ.

Nhưng nàng không muốn lừa dối Đường Kiến Vi.

Cho dù Đường Kiến Vi sẽ đối xử với nàng thế nào, nàng vẫn sẽ nói thật.

"Ta biết chuyện này sẽ làm ngươi cảm thấy không thoải mái, và làm Đồng gia hổ thẹn. Nhưng nó đã phát sinh, ta không thể.."

"Chờ một chút." Đường Kiến Vi nắm chặt lấy tay Đồng Thiếu Huyền, nở một nụ cười hiền lành như bậc trưởng bối, "A Niệm a, ngươi nghĩ lại cho thật kỹ, ngươi cùng nàng tiếp xú da thịt khi nào? Có khi nào là do ngươi sinh ảo giác hay không? Chứ thật ra không hề có chuyện này?"

Đoán là Đường Kiến Vi sẽ kích động, nhưng không ngờ nàng lại kích động như thế, thậm chí còn trực tiếp phủ nhận.

"Chính là ngày ấy ở bên trong y quán, chuyện phát sinh khi nàng cứu ta.."

"Làm sao có khả năng đó! Không có! Thật sự không có! Khẳng định là không có!" Đường Kiến Vi sau phủ định ba lần liền chất vấn, "Ngươi nói là ở y quán! Ở đó không chỉ có ngươi, còn có tỷ tỷ của ta và đại phu nhìn đây, ngươi cùng ta.. Ngươi cùng tiên nữ tỷ tỷ kia làm sao có cơ hội tiếp xúc da thịt? Ngươi cùng nàng có thể muốn, cũng phải hỏi xem đại phu có muốn hay không chứ? Đời nào đại phu lại để hai ngươi làm chuyện khuê phòng trong y quán của hắn?"

Đường Kiến Vi sống mười bảy năm, chưa từng kích động gào rít lên như vậy.

Chuyện này là cái quỷ gì?

Muội muội ngươi cũng quá ảo tưởng rồi đi?

Đồng Thiếu Huyền không hiểu vì sao nàng lại cực lực phủ nhận đến như vậy.

Theo lý mà nói, nàng biết Đường Kiến Vi là sủng thần của Trưởng Công chúa, với tính cách phù lãng của Trưởng Công chúa, làm sao có khả năng buông tha cho Đường Kiến Vi?

Nếu hai người chưa từng mây mưa, thì tại sao lại đem Đường Kiến Vi gả tới Đồng gia, làm nhục Đồng gia để trả mối thù bị Trưởng Tôn Dận cô phụ?

Tuy nhiên Đồng Thiếu Huyền cũng không cho rằng ngoại tổ mẫu của mình đã phụ lòng ai, dù sao ngoại tổ mẫu vừa cập kê liền thành thân, nghe ý tứ trong lời a mẫu thì ngoại tổ mẫu đối với Trưởng Công chúa thái độ cũng rất kiên quyết, đó chỉ là Trưởng Công chúa yêu đơn phương mà thôi.

Yêu đơn phương không được còn phải tiếp tục để đời sau của Trưởng Tôn gia không được an bình, vị Trưởng Công chúa này nhìn qua đoan trang nhã nhặn trầm ổn, nhưng thật ra vẫn là kiêu nhi ngãi nữ, hành động theo cảm tính như tiểu hài nhi.

Cho dù Trưởng Công chúa nghĩ như thế nào, thì chuyện Đường Kiến Vi gian díu với nàng vẫn là sự thật.

Đồng Thiếu Huyền cũng không nói chuyện này với mọi người, đương nhiên là không muốn Đường Kiến Vi bị lúng túng.

Đường Kiến Vi cũng không hề biết trước chuyện bị gả tới Túc huyện thành thân, nàng ấy chủ là một quân cờ của Trưởng Công chúa, thậm chí là một quân cờ bị bỏ rơi.

Không ai muốn nhớ lại những kí ức chua xót đó.

Nàng không đề cập tới, cũng cố gắng không để ý tới, vốn tưởng rằng Đường Kiến Vi sẽ ngầm hiểu.

Không cần ai phải nói ra, trong lòng hai nàng rõ ràng là được.

Không ngờ là nàng không thèm để ý chuyện Đường Kiến Vi gian díu với Trưởng Công chúa, mà Đường Kiến Vi lại mâu thuẫn khác thường với duyên gặp gỡ một lần của nàng và tiên nữ tỷ tỷ.

Thậm chí còn vội vàng giúp nàng phủ nhận?

Đồng Thiếu Huyền có chút phiền muội: "Ngươi không có ở đó, làm sao ngươi biết được?"

"Ta.." Đường Kiến Vi hận không thể thừa nhận ngay tại đây-- ta chính là tiên nữ tỷ tỷ xui xẻo kia của ngươi!

Nhưng chuyện này thì cho dù nàng nhận, chắc chắn Đồng Thiếu Huyền cũng không chấp nhận, không chừng sẽ cảm thấy Đường Kiến Vi còn có mục đích khác với nàng, nếu không thì sao lại phải mạo nhận người tình trong mộng của nàng?

Đường Kiến Vi không thể làm gì khác, đành nói: "Tuy rằng ta không có mặt, nhưng suy đoán của ta rất hợp lý. Nếu không ngươi kể lại chuyện ngươi và tiên nữ tỷ tỷ tiếp xúc thân mật một chút đi? Ta nhất định có thể tìm ra kẽ hở!"

Đồng Thiếu Huyền: ".. Đường Kiến Vi, ngươi không cảm thấy ngươi rất hàm hồ sao? Ai lại đem chuyện như vậy nói ra?"

"Ngươi không nói thì chính là không có." Đường Kiến Vi một mực chắc chắn.

Đồng Thiếu Huyền tức giận đến vai cũng không thấy đau, khắp toàn thân chỉ đau đầu, đều là do Đường Kiến Vi chọc tức.

Giận quá mất khôn, nói thì nói!

Đồng Thiếu Huyền liền nói hết tất cả chuyện tiên nữ tỷ tỷ cứu nàng đi tới y quán thế nào, sờ soạng người nàng từ trên xuống dưới ra sao.

"Ta cũng không biết tại sao nàng làm như vậy!"

Sau khi Đồng Thiếu Huyền nói xong, tay không bị thương cầm chén trà đưa đến bên miệng, uống một hơi cạn sạch.

Thật muốn tức chết mà! Đường Kiến Vi ngang ngược không biết lý lẽ, thật phiền phức!

Trên bàn trà chỉ có một chén trà duy nhất.

Chén trà nàng vừa uống, chính là nửa chén trà vừa nãy Đường Kiến Vi vì bị nóng nên chưa uống xong.

Đồng Thiếu Huyền không hề hay biết, nhưng Đường Kiến Vi đã nhìn thấu tất cả, chỉ cảm thấy thái dương từng trận co giật đau đớn.

"Vì lẽ đó mà tiên nữ tỷ tỷ của ngươi, vừa nhìn thấy thì ngay lập tức nhân lúc ngươi hôn mê mà sờ trên nắn dưới, khinh bạc ngươi. Người như vậy ngươi còn yêu thích?" Đường Kiến Vi tận tình khuyên nhủ, "Đúng vậy, ngươi dung mạo ngươi đẹp mắt, tính tình lại dịu dàng, lúc hôn mê toát ra khí chất khiến người ta muốn sờ nắn nhào nặn."

Đồng Thiếu Huyền: ".. Ngươi lại nói linh tinh gì vậy."

"Nhưng ngươi có nghĩ tới một khả năng khác không, đó lả tiên nữ tỷ tỷ kia lần đầu tiên gặp mặt ra tay, không phải vì sắc, mà chính là muốn tìm đồ gì đó trên người ngươi. Có khả năng là muốn tìm hầu bao của ngươi, trả bạc cho đại phu thì sao?"

Đường Kiến Vi cảm giác mình đã nói rất rõ ràng, đã tại đem hết toàn lực dẫn dắt nàng hướng về chính xác trên đường đi rồi.

Nếu như nàng vẫn chấp mê bất ngộ, đợi đến ngày rõ ràng chân tướng, Đường Kiến Vi tuyệt đối sẽ không động viên dỗ dành.

Đồng Thiếu Huyền sau khi nghe xong, mi tâm nhíu lên một nhỏ đoàn gò núi, yên lặng nhìn Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi nghĩ thầm, nàng ấy là người thông minh, đại khái đã thông suốt rồi đi. Dù sao nàng tự mình vọng tưởng sai lầm chồng chất, còn tất cả những gì Đường Kiến Vi nói đều là sự thực.

Suy nghĩ thật kỹ đi, ta đã nói rất rõ ràng!

Đồng Thiếu Huyền nói: "Ngày đó trên người ta mang theo hầu bao, bên trong đựng tiền, nếu ngươi nói đúng, vậy tại sao sau khi ta tỉnh lại tiền vẫn còn nguyên trong hầu bao?"

Đường Kiến Vi: "..."

Tuyệt.

Không nghĩ tới Đồng Thiếu Huyền đầu óc càng nghiêm cẩn, phản bác lại làm nàng á khẩu không trả lời được.

Mấy miếng đồng đó mà ngươi cũng gọi là tiền sao?

Ngươi có biết lần xem bệnh đó phải bỏ ra bao nhiêu tiền không? Là ta bỏ tiền! Nguyên một lượng bạc!

Đường Kiến Vi không có cách nào tiếp tục nói với nàng, càng nói càng lộ nhiều chi tiết nhỏ, thì sẽ bại lộ.

Đường Kiến Vi chỉ hỏi nàng: "Ngươi có phải là cảm thấy ngươi tiên nữ tỷ tỷ cực kỳ tốt, đặc biệt ngưỡng mộ nàng, nàng cứu ngươi một mạng, ngươi vì nàng làm bất cứ chuyện gì đều được?"

Đồng Thiếu Huyền: "Tất nhiên là vậy."

"Được, hi vọng ngươi nhớ tới lời ngươi đã nói hôm nay. Ta muốn trở lại bán hàng."

Nếu không đi bán hàng, sẽ bỏ lỡ thời điểm bán đồ ăn sáng ngày hôm nay.

Cái gì cũng có thể bỏ qua, chỉ có bạc là không thể bỏ qua.

Đường Kiến Vi cho nàng mộtánh mắt "ngây thơ", sau đó liền rời đi.

Chén trà trong tay đã nguội lạnh, nhưng trong lòng Đồng Thiếu Huyền lại phát hỏa, không nhịn được hồi tưởng lời nói vừa nãy của Đường Kiến Vi --

Ngươi dung mạo đẹp mắt tính tình dịu dàng, lúc hôn mê là có loại khí chất làm người ta muốn sờ nắn nhào nặn.

Thì ra trong mắt nàng ta lại như vậy.