Chương 27

Chương 27. Ta từng có hôn ước với nàng?

Từ tiền thính đi ra, Đường Kiến Vi phát hiện tất cả gia nô của Đồng phủ đều đang tụ tập ở trong hoa viên, người xách nước, người múc nước vào thùng, nhìn giống như là đang bận rộn làm việc, nhưng thật ra mỗi người đều hướng về tiền thính quan sát.

Nhìn thấy Đường Kiến Vi đi ra, lập tức thu lại ánh mắt dò xét, như con rối bỗng nhiên được nhập hồn phách, cấp tốc trở nên có sự sống, giải tán ngay lập tức.

Đường Kiến Vi: "..."

Đường Kiến Vi tiện tay bắt lại một tiểu tỳ nữ đang vội vội vàng vàng chạy qua trước mặt, kéo tay nàng lại, chế trụ động tác của nàng, làm cho nàng không thể trốn đi đâu được.

Tiểu tỳ nữ bị giữ lại thì kinh ngạc thốt lên một tiếng, suýt chút nữa đánh đổ chậu bát đĩa trong tay, chột dạ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nỉ non:

"Đường Tam nương tử."

Nàng đã chuẩn bị tinh thần ăn mắng, không ngờ là Đường Kiến Vi không những không mắng nàng, mà còn mở xe đẩy lấy ra một khối bánh nhỏ màu trắng, đưa tới bên miệng nàng.

"Nếm thử xem."

Tiểu tỳ nữ tên là Thu Tâm, năm nay mười bốn tuổi, là thời kỳ cơ thể phát triển, mặc dù mỗi ngày đều ăn dưa muối nhưng người cũng không ít thịt, khuôn mặt nhỏ tròn trịa bị dọa tái mét, chỉ sợ Đường Kiến Vi cho nàng ăn bánh trộn với độc dược, muốn lấy mạng nàng.

"Đường Tam Nương.. Ta, ta có thể không ăn được không?"

Thu Tâm run lập cập, như con sóc nhỏ rơi vào trong hang sói.

"Ăn cực kỳ ngon, ngươi nếm thử liền biết."

Đường Kiến Vi cánh tay dùng sức, vững vàng đem Thu Tâm cố định ở bên người, hai người nhìn qua giống như là tỷ muội tình thâm, nhưng thật ra là cưỡng ép.

Thu Tâm giãy giụa không nổi, cũng không biết vì sao Đường Kiến Vi lại bắt nàng ăn, nhưng giờ khắc này nàng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của sói đuôi to, cắn một miếng bánh nhỏ.

Vừa mới cắn một miếng, mùi thơm nồng cấp tốc tan trong miệng, đậm mà không chán mềm mại mà không mi, Thu Tâm đã quen ăn dưa muối và bánh cứng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được trên thế gian lại có điểm tâm ăn ngon đến vậy!

"Ngon không?"

Tất cả biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bé của Thu Tâm không thể tránh được còn mắt của Đường Kiến Vi.

Thu Tâm chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

"Đều cho ngươi." Đường Kiến Vi đem nửa khối bánh còn lại đẩy vào trong miệng Thu Tâm, Thu Tâm miệng nhỏ bị nhồi vào, hưng phấn nhai.

Khối bánh nhỏ này là mấy ngày nay nàng tiện tay làm, mang theo bên người ăn lót dạ.

Mở hàng buôn bán hay là ở nhà chuẩn bị nguyên liệu, đều là công việc mệt nhọc, trước đây những việc này đều có hạ nhân làm giúp, bây giờ nàng phải tự mình làm.

Sau khi làm lụng một phen đói bụng thì lấy ra một khối bánh nhỏ ăn lót dạ, là ngon miệng nhất.

Đường Kiến Vi nhét một khối bánh nhỏ vào miệng Thu Tâm, ý tứ chính là muốn nhắc nhở Thu Tâm, ăn nhiều thì bớt nói, đặc biệt là chuyện riêng của chủ tử, không có quan hệ gì với ngươi.

Nếu đây là Đường phủ, Đường Kiến Vi đã sớm mang đám người này đến hậu viện giáo huấn, dạy các nàng nên có quy củ.

Bây giờ nàng chỉ là người tá túc, là người ngoài, tất nhiên không tiện giáo huấn quá gay gắt.

Nhưng mà Đường Kiến Vi tính khí nhẫn không được, nên ám chỉ hay là muốn ám chỉ một phen.

Thấy Thu Tâm sau khi ăn qua miếng bánh thì cả người thẳng tắp thuyên cọc buộc ngựa, Đường Kiến Vi biết mục đích của mình đã đạt được, tiểu tỳ nữ này chắc hẳn đã hiểu nàng ẩn ý của nàng.

Đường Kiến Vi thả tay ra, muốn rời đi, Thu Tâm gọi nàng lại:

"Đường.. Đường Tam Nương. Bánh này là do chính tay ngươi làm sao?"

"Đúng vậy."

"Cái kia.." Thu Tâm cắn môi, gương mặt vừa rồi còn xanh lét, bây giờ đã trở lại vẻ bình thường, "Nếu như sau này ta còn muốn ăn bánh, có thể đến chỗ ngươi xin thêm không?"

Đường Kiến Vi: "?"

Thật giống trọng điểm có chút chếch đi?

Phát hiện trong ánh mắt của Đường Kiến Vi thoáng sự mơ hồ, Thu Tâm lập tức bổ sung thêm một câu:

"Ta sẽ không ăn không bánh của ngươi! Ta có thể cùng ngươi trao đổi! Ta có thể giúp ngươi dọn dẹp giặt quần áo, cũng có thể vì ngươi oản phát trang điểm! Chỉ cần là ngươi cần, ta liền đến! Chỉ hy vọng có thể.. lại được ăn một miếng bánh này lần nữa."

Thu Tâm liếʍ liếʍ môi: "Thật sự, ăn quá ngon.."

Đường Kiến Vi: "..."

Hoàn toàn không ngờ là chuyện lại có thể phát triển theo hướng này.

Chỉ là chút điểm tâm tùy ý làm mà thôi, lại còn có thể thu mua lòng người sao?

Đường Kiến Vi không khỏi cảm thán, nhưng nghĩ tới tám đĩa dưa muối đãi khách, có lẽ Đồng gia từ trên xuống dưới đều chưa từng hưởng qua đồ ăn thực sự..

"An thân gốc rễ, tất tư với thực. Không biết thực nghi giả, không đủ để tồn sinh."

Đều là người đáng thương..

Cùng Tống Kiều xin cho Đồng Thiếu Huyền nghỉ hôm nay, Tống Kiều gật đầu đồng ý, sai hạ nhân đến thư viện cùng tiên sinh xin nghỉ mấy ngày, lại mang theo Quý Tuyết đến chăm sóc Đồng Thiếu Huyền.

Đường Kiến Vi xe đẩy mở hàng, hôm nay mở hàng xác thực muộn rồi.

Đường Kiến Vi lần thứ hai đẩy xe đi tới cổng phường thì từ xa đã nhìn thấy một đám người đứng ở vị trí nàng bày sạp hai ngày trước, vẻ mặt sốt ruột, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Một trong số đó có vị khách nhân đầu tiên của nàng, là người làm vườn.

Đường Kiến Vi thoải mái chào hỏi, nhìn thấy Đường Kiến Vi cuối cùng cũng xuất hiện, mọi người cùng nhau tiến lên, giục nàng mau mau chiên bánh quẩy.

"Đường nương tử đi đâu vậy, để chúng ta chờ thật lâu!"

"Ngươi còn không đến thì ta phải đi rồi! Làm việc đều muốn đã muộn!"

"Đến đến đến, đây là hai đồng tiền, sữa đậu nành ta tự múc a!"

Không nghĩ tới hôm nay đến muộn một chút, lại để khách quen có tiền mà không xài được, ức đến khó chịu.

Một đám người tranh nhau chen lấn thả tiền đồng bỏ lên xe đẩy của Đường Kiến Vi, suýt chút nữa ném đến trắng xóa mặt xe đẩy.

Đường Kiến Vi vội vàng nhặt tiền đồng lên, nàng thực sự không chịu nổi cảnh lôi thôi như vậy.

Đem tiền đồng thu cẩn thận, Đường Kiến Vi thuần thục nặn bột, kéo dài, tạo hình bánh quẩy.

Từng miếng bột trắng sau khi thả vào chảo dầu sôi sùng sục thì rất nhanh nổi lên giữa lòng chảo, dần dần chuyển màu vàng.

Một mình nàng chiên bánh quẩy quá bận rộn, khách quan nguyện ý tự mình động thủ rót sữa đậu nành, đúng là tiết kiệm sức lực cho nàng.

Khách nhân vây quanh xe đẩy chờ bánh quẩy, con ngươi đều muốn rớt vào trong chảo dầu, vừa nghe tiếng xì xèo vừa nuốt nước miếng.

Nhìn cảnh tượng này, nếu chảo dầu không nóng, chỉ sợ không thiếu người trực tiếp thò tay vào vớt bánh quẩy.

Đường Kiến Vi dùng chiếc đũa dài đảo bánh quẩy trong chảo, để cho bánh quẩy nở và vàng đều các mặt.

"Đường lão bản, còn phải đợi bao lâu nữa? Cái này xong chưa?" Người làm vườn chỉ vào cái bánh quẩy đầu tiên vừa được thả vào chảo, ngọ nguậy không yên.

Đường Kiến Vi cười nói: "Túc hạ nên cách xa ra một chút, cẩn thận dầu nóng bắn vào người ngươi, ngươi đếm từ một đến mười là bánh quẩy có thể ăn được rồi."

Người làm vườn đọc thầm, hắn đếm tới "Mười" thì Đường Kiến Vi đem bánh quẩy vớt lên, đặt trên giá.

Mới vừa để vào, người làm vườn đã đưa tay muốn cầm lấy, lại bị Đường Kiến Vi cản lại.

"Nóng!"

Nhà vườn lớn tiếng tuyên bố: "Ta không sợ nóng, bánh quẩy này chính là ăn nóng mới ngon! Giòn tan, thực sự quá thơm!"

Người làm vườn không thể chờ đợi thêm được nữa, cầm lấy bánh quẩy, cắn một miếng, nóng đến nỗi hắn thở hồng hộc, đôi môi không khép lại được, trong miệng không ngừng di chuyển, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị nóng.

Những khách hàng khác nghe thấy âm thanh giòn giã quen thuộc vang lên, lập tức nhớ tới hương vị của bánh quẩy, tất cả đều không kiềm chế được nữa, giục Đường Kiến Vi nhanh lên một chút.

"Được được được, các khách quan chờ một chút, lập tức liền xong."

Đường Kiến Vi chiên bánh quẩy, các khách nhân đứng chờ.

Trong lúc chờ đợi, mọi người rảnh rỗi liền bắt đầu nói những tin đồn thú vị đầu đường cuối ngõ.

Hàng ăn sáng của Đường Kiến Vi mở ra ở cổng Cảnh Dương phường, đề tài tất nhiên liền từ Cảnh Dương phường bắt đầu nói tới.

Bên trong Cảnh Dương phường, chuyện được bàn tán nhiều nhất đương nhiên là chuyện nhà Đồng Trường Đình.

".. Nghe nói tiểu nữ nhi của Đồng Trường Đình bị thiên tử chỉ hôn? Chỉ hôn với thiên kim từ Bác Lăng?"

"Ha! Chuyện này quả nhiên là thiên duyên kỳ ngộ! Trong truyện cũng không thể trùng hợp đến thế! Các ngươi không biết thiên kim Bác Lăng mà thiên tử chỉ hôn là ai sao?"

"Là ai a?"

"Chính là người Đường gia hủy hôn ngày xưa! Vẫn là Đường gia Tam nương tử ngày xưa muốn cưới Đồng gia yêu nữ!"

Mọi người nghe vậy, kinh sợ mờ mịt:

"Thiên hạ lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao?"

"Lúc trước Đường gia vì Tam nữ nhi bị bệnh nặng nên muốn xung hỉ, đem Đồng Tứ Nương cưới về Bác Lăng, ai dè đội ngũ đón dâu còn chưa tới Túc huyện thì Đường Tam Nương đã khoẻ lại, nhảy nhót tưng bừng. Đường gia không muốn kết thân với môn hộ của huyện nhỏ chúng ta, vung bút viết thư gửi đến, muốn từ hôn."

"Bác Lăng thân hào quả nhiên thô bạo."

"Ngài nói lời này xem ra cũng đúng. Bác Lăng thiên hoàng quý tộc không lọt mắt bách tính bình dân, lại có nghe đồn Bác Lăng phủ ở ngoài tất cả đều là nơi Man Hoang dã man, nói chúng ta những này người man di không cưỡi ngựa mà đều cưỡi heo!"

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh cùng ồ lên.

Từng câu từng chữ đều rơi vào trong tai Đường Kiến Vi.

Vì Tam nữ nhi bị bệnh nặng nên xung hỉ?

Từ hôn?

Ta cùng Đồng Thiếu Huyền?

Ta cùng nàng từng có hôn ước? Sau đó phụ mẫu ta hủy hôn?

Đường Kiến Vi nhớ lại năm chín tuổi đã từng trải qua một trận bệnh nặng, tính mạng nguy kịch.

Nghe người trong nhà nói, lúc trước phụ mẫu vì cứu nàng nên đã tìm đến hết tất cả danh y ở Bác Lăng, uống rất nhiều thuốc mà cũng không có chuyển biến.

Cuối cùng xuất hiện một cao nhân ra tay giúp đỡ, lúc này mới nhặt lại được một cái mạng.

Đường Kiến Vi sau khi khỏi bệnh mơ hồ nghe thấy hạ nhân trong nhà cùng với đồng môn nhắc tới thành thân, xung hỉ gì đó, nhưng lúc đó nàng đang ra ngoài vui chơi vì cảm thấy ngột ngạt sau khi phải ở trong phòng quá lâu, không hề để ý đến những những việc này.

Bây giờ hồi tưởng lại, xem ra đúng là có chuyện như vậy..

Vị lang quân này vốn là người kể chuyện trong tửu lâu, miệng lưỡi lưu loát, được mọi người khích lệ liền đem cây quạt ở trước người giương ra, bắt đầu không giữ mồm giữ miệng, thêm mắm dặm muối vào chuyện của Đường gia và Đồng gia năm xưa kể tuốt tuồn tuột.

Bịa chuyện Đồng Thiếu Huyền sau khi bị từ hôn đã tìm đến cái chết, Đồng gia gia chủ trọng bệnh một thời gian, chủ mẫu suýt nữa xách đao tới kinh thành..

Tiên sinh kể chuyện chính là bán nói lấy ăn, hạ bút thành văn liền làm người người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tình cờ nói ngoa, càng làm cho người nghe lo lắng.

Càng nghe Đường Kiến Vi càng là hãi hùng khϊếp vía.

Chỉ là hắn có một số việc nghe cũng rất có lý.

"Đồng Tứ Nương kia xem ra thật sự là bị Đường gia lừa thảm rồi. Mọi người đều biết hôn nhân không phải là trò đùa, bất luận nam tử hay nữ tử, một khi đã bị hủy hôn thì đừng mơ có thể tìm được nhà nào tốt nữa. Mặc dù Đồng Tứ Nương lớn lên hoa nhường nguyệt thẹn, thông minh tuyệt thế, nhưng mà đã đến tuổi cập kê, các ngươi đã nhìn thấy ai làm mai cho nàng chưa?"

Mọi người đau xót lắc đầu.

Tiên sinh kể chuyện than thở nói: "Tùy vào số mệnh, đáng tiếc cho Đồng Tứ Nương tuyệt đại giai nhân, lại thê thảm tới mức như vậy! Cũng không biết là lão thiên trêu đùa hay thực sự là duyên phận tam sinh tam thế Trời định mà Đường Tam Nương kia lại bị chỉ hôn cho Đồng Tứ Nương! Chư vị nói thử xem, chuyện này có kì diệu hay không?"

Mọi người dồn dập phụ họa.

Tiên sinh kể chuyện càng nói càng hưng phấn, chỉ thiếu nước xoè nón ra nhắc nhở mọi người ném tiền ủng hộ.

Đường Kiến Vi tay cầm đũa bất động, có người nhắc nhở:

"Đường lão bản, bánh quẩy cháy rồi.."

Một tiếng "Đường lão bản" vừa cất ra, những người đang hăng say nghe chuyện bát quái bỗng nhiên ý thức được một chuyện.

Đường.. Lão bản?

Mọi người hiếu kỳ, nhao nhao hỏi:

"Đường lão bản, ngươi là người ở đâu, tại sao lại đến Túc huyện bán bánh quẩy."

Đường Kiến Vi đón lấy ánh mắt của mọi người, nói:

"Ta vốn là Bác Lăng người, từ nhỏ yêu thích chế biến nấu nướng, bây giờ gả tới Túc huyện, liền muốn dựa vào trù nghệ để kiếm thêm chút thu nhập."

"Gả tới Túc huyện? Là lang quân hay nương tử nhà ai có phúc khí này vậy, cưới được Tây Thi bánh quẩy của chúng ta?"

"Ai? Người Bác Lăng, gả tới nơi đây, chẳng lẽ ngươi là.."

Chuyện thiên tử chỉ hôn kỳ thực làm Túc huyện huyên náo một trận không nhỏ, nhưng mà mọi người chỉ biết là có một quý nữ Bác Lăng sẽ được gả tới Túc Huyện, còn chuyện cấp tốc liên tưởng với Tây Thi bánh quẩy lại là một chuyện khác.

Đường Kiến Vi cười ngượng, cây quạt trong tay tiên sinh kể chuyện "Lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất.

"Thật sự là ngươi a!"

"Ngươi chính là Đường Tam Nương? Chẳng trách, chẳng trách.."

Hôm nay tới muộn, không ngờ là bán còn nhanh hết hơn so với hai ngày trước.

Mỹ thực lại thêm chuyện bát quái, làm cho chuyện làm ăn của Đường Kiến Vi càng thêm náo nhiệt.

Chừng nửa canh giờ, bánh quẩy cùng sữa đậu nành đều bán hết, lượng người đi làm sáng cũng vãn đi đáng kể, Đường Kiến Vi đẩy xe trở về Đồng phủ.

Ban đêm chuẩn bị nguyên liệu, sáng sớm mở hàng, Đường Kiến Vi ba ngày nay thiếu ngủ, sau mỗi khi thu sạp liền mệt rã rời.

Nàng đặt một chiếc chảo lớn xuống, thịt heo sau khi rửa sạch thì bỏ vào xào cùng tương đậu.

Nàng xào một đĩa lớn thịt heo, ngoại trừ thịt heo và tương đậu, tất nhiên không thể thiếu Kiến Châu Lão Tửu, sau đó sẽ cho thêm Thục ớt để đề vị.

Thục ớt sắp hết, Đường Kiến Vi dành thời gian dạo quanh khắp chợ ở Túc huyện, không thấy tăm hơi người bán Thục ớt.

Món chính đã hoàn thành, lại xào rau cần chưng với đuôi cá sạo, làm xong ngọ thiện phong phú, gọi Tử Đàn lại đây bưng vào trong viện.

Túc huyện mùa thu khí trời dễ chịu, mặc dù ở bên ngoài cũng không lạnh chút nào.

Đường Kiến Vi liền có dự định đem bàn ăn chuyển ra ngoài sân. Như vậy thì không chỉ khi dùng bữa không gian thoáng đãng, mà còn có thể phòng ngừa mùi đồ ăn ám vào chăn đệm, nhất cử lưỡng tiện.

Có lẽ bởi vì không phải bôn ba, mấy ngày nay trôi qua rất êm đềm, Đường Quán Thu sau khi uống mấy thang thuốc thì bệnh nhức đầu có chuyển biến tốt, có thể giúp Tử Đàn cùng chuyển chiếu, bàn ăn.

Tử Đàn nhận lấy cơm canh Đường Kiến Vi vừa làm, ba người cùng ngồi xuống, Tử Đàn gắp lên một miếng thịt heo xào, ăn một miếng thật to, vị thịt cùng vị cay như tôn lên hương vị của nhau, bùng nổ trong miệng, Tử Đàn miệng vừa nuốt xuống còn chưa kịp tán thưởng đã lập tức ăn thêm miếng thứ hai.

Nếu là ngày xưa, nhìn Tử Đàn ăn uống như vậy thì Đường Kiến Vi nhất định sẽ huấn nàng một phen.

Nhưng là hôm nay Đường Kiến Vi trong lòng có tâm sự, Tử Đàn nuốt hơn nửa bát canh xuống, Đường Kiến Vi vẫn chưa nói câu nào.

Nuốt xuống một ngụm canh, Đường Quán Thu mới mở miệng hỏi:

"A Ứng, ngươi làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?"

Mặc dù đầu không còn đau, nhưng tỷ tỷ vẫn nhận nhầm nàng thành Thẩm Ước.

Đường Kiến Vi hỏi các nàng:

"Các ngươi biết ta từng có hôn ước với Đồng Thiếu Huyền chứ? Năm ấy ta chín tuổi."

Tử Đàn: "Năm ngươi chín tuổi, ta vẫn chưa vào phủ.."

Đường Quán Thu lại nói: "Ta vẫn nhớ."

Đường Kiến Vi và Tử Đàn đồng thời nhìn về phía nàng.

Đường Quán Thu hai mắt nặng trĩu, tựa hồ rơi vào trong ký ức: "Năm muội muội chín tuổi thì sinh trọng bệnh. Phụ mẫu đi tìm bát tự, nói là cùng nữ tử Túc huyện xung hỉ.."

Đường Quán Thu nói một câu ngắt quãng rời rạc mấy lần, Tử Đàn nghe không hiểu, nhưng Đường Kiến Vi nghe rất rõ ràng.

Trên căn bản thì tương đồng cùng với những gì mọi người nói ở cổng phường.

Tỷ tỷ mắc si chứng, nhưng từ trước đó Đường Kiến Vi đã phát hiện, tỷ tỷ không phải hoàn toàn ngây dại, mà nàng giống như quay trở lại ký ức của mấy năm về trước.

Vì lẽ đó việc này tỷ tỷ vẫn nhớ!

Tỷ tỷ mở miệng, hơn nữa trên căn bản giống y đúc lời kể của tiên sinh kể chuyện, xem ra việc này không giả được..

Lại còn có chuyện như vậy..

Đường Kiến Vi cảm thấy phụ mẫu không giống như có thể làm ra loại chuyện như hủy hôn, nhưng khi đó nàng bị bệnh, phụ mẫu thương yêu nàng, vì cứu nàng, có lẽ thật sự sẽ nhất thời kích động.

Không ngờ là sự kích động nhất thời này lại phá huỷ nhân duyên của Đồng Thiếu Huyền.

Nếu như trước kia không có chuyện hủy hôn, có lẽ Đồng Thiếu Huyền đã sớm tìm được lương duyên, tìm được người nàng tâm đầu ý hợp, cùng nhau sống hạnh phúc vui vẻ nốt quãng đời còn lại?

Đường Kiến Vi áy náy.

Chẳng trách ngày ấy mới tới Đồng phủ, Tống Kiều nhất thời nhanh miệng lỡ lời, quở trách Đường gia ở ngay trước mặt nàng.

Thì ra Đường gia mà Tống Kiều chửi mắng, lại chính là nhà Đường Kiến Vi các nàng a..

Bây giờ chân tướng rõ ràng, Đường Kiến Vi cảm thấy Tống Kiều mắng không sai chút nào.

Việc này đổi thành bất cứ ai, sợ là đều không cách nào quên được.

Vậy mà Đồng gia lại còn để cho người chưa thành thân như nàng mang theo gia quyến vào ở trong phủ.

Mặc dù gia cảnh bần hàn, nhưng tiếp đãi vô cùng hào phóng.

Chuyện này Đồng Thiếu Huyền không thể không biết.

Chẳng trách ngày từ khi bắt đầu Đồng Thiếu Huyền đối với nàng vừa phiền lại vừa sợ, thì ra là do chuyện hủy hôn kia.

Đường Kiến Vi tự nhủ trong lòng, nếu nàng là Đồng Thiếu Huyền, chỉ sợ khi nhìn thấy cái người hủy hôn kia sẽ gặp một lần đánh một lần.

Làm sao có khả năng liều mình cứu mạng đây. Quá khó hiểu, cả nhà Đồng gia đều quá khó hiểu..

Tử Đàn ăn hết một bát cơm với thịt xào, thấy thịt heo trong bát Đường Kiến Vi vẫn còn nguyên, thậm chí nàng còn chưa cầm đũa.

Không ăn nữa, không thể ăn nữa..

Tử Đàn vô cùng đau lòng, Đường Kiến Vi hai mắt đăm đăm.

"Tam Nương.." Tử Đàn không nhịn được nhắc nhở nàng.

Không chờ Tử Đàn nói xong, Đường Kiến Vi liền đem thịt heo xào của mình đưa cho nàng:

"Ngươi ăn đi."

"A? Sao Tam Nương không ăn?"

"Ta no rồi." Đường Kiến Vi đứng dậy, "Ta ra ngoài đi lại một chút cho tiêu cơm."

Tử Đàn mờ mịt nhìn nàng: "Một miếng cơm cũng chưa ăn, tiêu cơm cái gì cơ chứ?"

Đồng Thiếu Huyền được đặc xá không phải đi thư viện, mấy ngày nay đều ở trong nhà vùi đầu ngủ, dường như muốn đem quãng thời gian tiêu hao tinh lực trước đây tất cả đều bù đắp lại bình thường.

Nàng không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở trong phòng ngủ đọc sách, nghiên cứu phi thiên luân.

Tống Kiều cũng chiều nàng, không muốn ra ngoài liền không ra khỏi cửa, Đồng Thiếu Huyền từ nhỏ đã yêu thích ở một mình, nghiền ngẫm mấy thứ người khác không thể hiểu.

Đồng Thiếu Huyền người mang bệnh, không biết có thể sống được bao lâu, Tống Kiều chỉ mong nhìn thấy nàng bình an vui vẻ, sinh thời làm một ít chuyện mình thích, không muốn nàng phải chịu bất cứ áp lực gì.

Quý Tuyết mỗi ngày đều mang đồ ăn sáng vào trong phòng, là những món ăn quen thuộc của Đồng như dưa muối, rau dưa, cá ướp tương đậu, đặt trong mấy cái đĩa nhỏ, ở giữa là một bát cháo trắng.

Phụ thân Đồng Trường Đình của nàng vẫn luôn có tâm nguyện muốn nhập sĩ, cũng tự xưng là người đọc sách, đáng tiếc trời sinh không có đầu óc thông tuệ, cũng từng đi đến Bác Lăng tham gia khoa cử, cuối cùng thi rớt, thất bại thảm hại mà quay trở về.

Trước khi Đồng Thiếu Huyền sinh ra, mấy tiểu hài tử của Đồng gia đều giống như hắn, mặc dù hướng kinh mộ sử nhưng cũng không có thành quả.

Mãi đến cho khi Đồng Thiếu Huyền giáng sinh.

Đồng Thiếu Huyền từ nhỏ thể hiện ra bản lĩnh thông tuệ, đã đọc qua là không quên, làm cho Đồng Trường Đình mừng rỡ vạn phần, một lần nữa tràn đầy tự tin với con đường khoa cử.

Dưới góc nhìn của hắn, đọc sách quan trọng nhất chính là thanh tâm quả dục.

Nếu du͙© vọиɠ của hắn quá nhiều, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng một lòng hướng học, cầu thức hỏi tu hành.

Vì lẽ đó, Đồng gia một ngày ba bữa đều lấy thanh đạm ẩm thực làm chủ, chỉ có ngày lễ ngày tết mới sẽ xuy kim soạn ngọc, thịt cá đầy mâm.

Vốn dĩ Đồng Thiếu Huyền khẩu vị không tốt, đối với đồ ăn cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần nó là được.

Nhưng hôm nay ngồi ở trên bàn, trước mắt là những món ăn nhạt nhẽo không dầu không vị, làm cho trong miệng nàng nhạt thếch, không có khẩu vị.

Quý Tuyết nhìn ra nàng mất tập trung:

"Sao vậy Tứ Nương? Không hợp khẩu vị sao?"

Đồng Thiếu Huyền gật gù.

"Vậy ngươi muốn ăn chút gì không? Nhà bếp còn có chút canh, ta giúp ngươi múc một bát?"

"Không muốn ăn canh, tất cả đều là nấu như nước mì viên."

"Cái kia.."

Đồng Thiếu Huyền nắm đũa, đôi mắt to sáng lấp lánh:

"Ta muốn ăn gà quay. Gà quay của Lưu ngốc tử!"

Hiếm thấy nàng có khẩu vị, vừa rồi còn bị thương, Quý Tuyết bất luận làm thế nào cũng đều muốn thỏa mãn nàng.

Lúc này thời gian còn sớm, cửa hàng của Lưu ngốc tử cửa hàng nói không chừng vẫn còn chưa mở cửa, Quý Tuyết lúc này đi xếp hàng có lẽ sẽ là lượt đầu tiên.

"Tứ Nương chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại."

"Ta theo ngươi cùng đi!"

Đồng Thiếu Huyền cũng không biết mình làm sao, từ lần trước ăn quả gà quay Lưu ngốc tử mà Đường Kiến Vi đền cho nàng thì nhớ mãi không quên.

Vào lúc này nhớ tới vẫn là rất thèm!

Trước đây nàng rõ ràng không phải là người thèm thịt như vậy a..

Hai người vừa đến Bắc An phường thì thấy cửa hàng gà quay Lưu ngốc tử đã có một đống người xếp hàng, hai nàng cấp tốc đứng xuống cuối hàng, đếm phía trước có chừng hơn mười người, Lưu ngốc tử đã chuẩn bị mở cửa, phỏng chừng không quá hai tuần hương sẽ đến lượt các nàng.

Thuận lợi mua được gà quay, trên đường về nhà Đồng Thiếu Huyền không thể chờ đợi được nữa liền bắt đầu ăn.

Quý Tuyết cười nàng: "Tứ Nương trở thành mèo nhỏ thèm ăn từ lúc nào vậy? Ngươi nhìn xem, trên mặt còn viết chữ thèm ăn."

Đồng Thiếu Huyền khi ăn cảm giác không đúng lắm, liền ngừng lại.

Quý Tuyết: "Sao vậy?"

"Cảm giác mùi vị không giống lắm."

"Làm sao không giống? Chẳng lẽ gà không được tươi?"

"Không phải.." Đồng Thiếu Huyền đăm chiêu, "Không thơm. Không ăn ngon như lần trước."

"Không thơm? Không phải đều là của nhà Lưu ngốc tử sao?"

Đều là gà quay của Lưu ngốc tử, nhưng mà không có mùi vị thơm ngon đặc trưng như lần trước.

Da gà tựa hồ cũng mềm nhũn, không giống như lúc trước giòn tan xốp nhẹ.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Lưu ngốc tử chẳng lẽ thật sự choáng váng, ngay cả gà quay cũng không dễ ăn?

Cố ý chạy một vòng thật xa, kết quả mất hứng mà về, Đồng Thiếu Huyền đặc biệt cảm thấy thất lạc.

Lẽ nào sau này không thể ăn lại hương vị kia một lần nữa sao?

Đồng Thiếu Huyền cùng Quý Tuyết oán giận trở về phòng ngủ, cách đó một bức tường, Đường Kiến Vi đã nghe thấy hết cuộc hội thoại của hai nàng.

Lại muốn ăn gà quay a?

Thật vất vả kiếm lời ít bạc, vốn là muốn tiết kiệm để cho mình mua thêm chút thịt, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Đồng Thiếu Huyền bởi vì hủy hôn mà thê thảm đến vậy, Đường Kiến Vi muốn đền bù cho nàng.

Một con gà nướng mà thôi, một trăm văn mà thôi, huân mặt đen mà thôi, cho nàng đi.

Đường Kiến Vi lập tức đi ra cửa mua gà tam hoàng.

Sắp đến giờ cấm túc ban đêm, Cát Tầm Tình tìm đến nàng, mang theo bài tập ngày hôm nay đến cho nàng.

Đồng Thiếu Huyền hướng về Cát Tầm Tình nói cám ơn, Cát Tầm Tình nhìn xung quanh, hỏi nàng:

"Ai da, thê tử của ngươi đâu? Nhanh để cho ta xem mỹ nhân nổi danh cả nước rốt cục có dáng dấp thế nào."

Đồng Thiếu Huyền vô tình nói:

"Không có."

"Tại sao không có? Không phải là nàng đã đến ở trong Đồng phủ sao? Đừng hẹp hòi như vậy chứ. Chẳng lẽ ngươi muốn Kim Ốc Tàng Kiều, ngay cả ta cũng không cho nhìn? Ai, thiệt thòi ta từ nơi xa xôi đưa bài tập đến cho ngươi, ngươi lại đối với ta tuyệt tình đến vậy."

"Đúng, xa như vậy còn đưa bài tập tới, có phải là rất thiếu đạo đức hay không? Ngươi là không muốn ta yên bình ở nhà, rời xa bài tập, đúng không"

"Nhìn ra rồi, ngươi chính là hẹp hòi."

"Không liên quan đến chuyện hẹp hòi hay không, chỉ là ta và nàng không hợp nhau."

Cát Tầm Tình nghi ngờ nói:

"Làm sao biết được, hai ngươi lương duyên thiên tử ban cho, sao lại không hợp nhau?"

Vị đồng môn này thực sự phiền phức, Đồng Thiếu Huyền chỉ muốn mau mau loại bỏ tâm tư muốn gặp Đường Tam Nương của nàng ấy.

"Ngươi vừa nói rồi đấy, đó là thiên tử ban cho, không phải ta tự mình tìm, tất nhiên không hợp nhau. Gọi nàng nàng cũng sẽ không đến, ngươi mau trở về nhà đi, sắp đến giờ cấm túc ban đêm rồi!

Hai người vừa dứt lời, bỗng nhiên một âm thanh ngọt ngào từ trong hoa viên truyền tới:

" Phu nhân. "

Đồng Thiếu Huyền run run một cái.

Người xưng hô như vậy với nàng, còn ai ngoài Đường Kiến Vi.

Cùng với âm thanh của Đường Kiến Vi đồng thời bay tới, còn có một hương vị tác động đến Đồng Thiếu Huyền.

Đồng Thiếu Huyền kinh ngạc quay đầu lại, thấy Đường Kiến Vi từ hoa viên đi tới, tư thái yểu điệu càng thêm mỹ lệ dưới ánh đèn vừa mới điểm.

Trong tay nàng bê một mâm gỗ, trên mâm đặt một con gà nướng, giống hệt gà quay của Lưu ngốc tử!

Hồn phách Đồng Thiếu Huyền đã bị mùi hương kia câu đến trôi nổi bồng bềnh, Cát Tầm Tình cũng bị sự xuất hiện đột ngột của mỹ nhân quấy nhiễu đến tâm tư khó bình.

" Trường Tư a.. "Cát Tầm Tình cảm thán," Không cần đi gọi nàng, nàng liền chủ động đến, hơn nữa còn mang theo gà quay ngươi thích ăn đến nữa. Xem ra các ngươi tình cảm rất tốt, nhìn cảnh này chỉ đau lòng nữ tử độc thân như ta mà thôi. "

Đồng Thiếu Huyền:"..."

Chuyện này thật sự rất khó giải thích.

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Kiến Vi hồ mị (hoa đi) vợ hiền thức thứ ba