Chương 25:

Chương 25:

Đồng Thiếu Huyền bị bắt nạt thì rời đi, hơn nữa trong chưa đầy một canh giờ đã bán hết bánh quẩy và sữa đậu nành, tâm tình của Đường Kiến Vi hôm nay rất tốt.

Hai ngày trước nàng thành công khai trương danh tiếng bánh quẩy tại Cảnh Dương phường, mọi người đều gọi nàng là "Bánh quẩy Tây Thi".

Tuy rằng danh xưng này có chút quê mùa, nhưng rất nhanh chóng được truyền bá rộng rãi, đặc biệt là ở trong Túc huyện.

Huống chi danh xưng này rõ ràng khẳng định nhan sắc của nàng, nàng vui vẻ chấp nhận.

Đẩy xe trở lại Đồng phủ, nàng đi vào từ cửa sau l.

Đẩy xe dọc theo sườn dốc vào trong Đồng phủ, hướng về Tây viện, Tử Đàn nghe thấy động tĩnh lập tức chạy ra đón.

"Tam Nương đã trở lại? Nhanh như vậy đã bán hết tất cả sao? So với hôm qua còn nhanh hơn!"

Đường Kiến Vi lấy thùng sữa đậu nành trống rỗng xuống: "Tuy người Túc huyện nhìn gầy, nhưng sức ăn cũng không thua kém người phương bắc. Hôm nay có người còn đặt sẵn bánh quẩy cho sáng mai, đêm nay ta sẽ chuẩn bị nhiều thêm một chút."

"Tam Nương, mấy ngày nay kiếm lời được bao nhiêu?" Tử Đàn ngoe nguẩy, muốn biết thành quả của Đường Kiến Vi.

"Quán nhỏ mới đầu sinh lãi, ba ngày nay lời được hai lượng bạc."

"Hai lượng? Đồ ăn sáng ngươi bán hai đồng tiền một bộ, sau ba ngày đã kiếm được hai lượng bạc?" Tử Đàn kinh ngạc miệng không khép lại được, hai mắt sáng lên như vàng ròng.

"Bắt đầu từ ngày mai không tặng sữa đậu nành nữa, chấm dứt khuyến mãi khai trương, sẽ đi vào quỹ đạo."

Ba ngày hai lượng bạc đối với Đường Kiến Vi mà nói vẫn còn ít. Nhưng mà Tử Đàn phải ở lại chăm sóc tỷ tỷ, múc nước giặt quần áo dọn dẹp phòng, Đường Kiến Vi chỉ có thể một mình bán hàng.

Nàng có thể kiên nhẫn, hiện tại mới chỉ bắt đầu bán đồ ăn sáng đơn giản nhất, giá thấp nhất, con số này xem ra đã là rất tốt.

Đường Kiến Vi cũng không vội vàng.

Hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, nàng còn có rất nhiều tuyệt kỹ kiếm sống, bây giờ mới chỉ phối hợp bánh quẩy cùng với sữa đậu nành thì bách tính Túc huyện đã cảm thấy vô cùng mới mẻ, có thể bán trong một thời gian.

Bánh quẩy sữa đậu nành chỉ là bước đầu tiên của nàng, đợi đến khi bách tính Túc huyện không còn lạ gì bánh quẩy sữa đậu nành nữa thì nàng sẽ từ từ mở rộng quầy hàng, làm ra càng nhiều món mới mẻ, dần dần phát triển.

Mục tiêu của Đường Kiến Vi là trong vòng một năm sẽ đạt đến con số hai mươi lượng bạc mỗi ngày.

Tử Đàn lấy chén bát từ trong xe đẩy đem đi rửa, đặc biệt hào hứng: "Ta mang đi rửa!"

Tử Đàn là thần giữ của, bản tính yêu tiền từ nhỏ, lúc trước trong khi Đường gia gặp biến cố có thể nghĩ đến lấy đồ trang sức của Đường Kiến Vi mang tới tiếp tế, giúp cho nàng vượt qua thời gian khó khăn ban đầu.

Vì lẽ đó mà chuyện nàng sắp làm tuyệt đối không thể để cho Tử Đàn biết.

Trong khi Tử Đàn đi rửa bát, Đường Kiến Vi hướng về phòng ngủ phía đông của Tống Kiều.

Bữa tối Đồng Thiếu Huyền không có tâm trạng ăn uống, nàng một mình rời phòng ngủ rồi đi đến hoa viên, đến chỗ đặt Hướng nguyệt thăng kì cạch gõ gõ đánh đánh.

Nàng chế tạo Hướng nguyệt thăng đã hơn một năm, nhưng đến nay vẫn chưa thành công, vẫn còn đang ở giai đoạn sửa đổi.

Trăng đã nhô lên cao, đến khi nàng lấy lại tinh thần thì phát hiện bánh răng truyền lực đã bị nàng nàng vặn lệch từ lúc nào.

Đồng Thiếu Huyền: "..."

Nhất định là do Đường Kiến Vi.

Từ khi về nhà đến giờ đã hơn một trôi qua hơn một canh giờ, nàng vẫn không thể nào xóa đi hình ảnh giả lả thân thiết của Đường Kiến Vi trong.

Gương mặt đó thật xinh đẹp, thậm chí có chút tương tự tiên nữ tỷ tỷ..

Đồng Thiếu Huyền vừa tự phỉ nhổ chính mình, vừa không nhịn được mà liên tưởng, đặc biệt là mặt mày cảm giác rất giống.

Miên man suy nghĩ, trong lúc không chú ý thì nàng đã vặn lệch từ bao giờ.

Muốn một lần nữa gỡ xuống, phát hiện bánh răng đang bị kẹt, muốn gỡ xuống cũng không dễ dàng.

Đồng Thiếu Huyền dùng sức của chín trâu hai hổ mới lấy được bánh răng xuống, đầu ngón tay như muốn gãy ra.

Nàng thổi thổi đầu ngón tay, trong lòng đọc thầm niệm chú năm trăm lần, nhắc nhở bản thân không được nghĩ tiếp, tất cả đều là giả dối mà thôi.

Đường Kiến Vi làm sao có khả năng giống với tiên nữ tỷ tỷ?

Nàng ta chính là một đại yêu quái bên dưới lớp vỏ bọc mĩ nhân.

Không được, nhất định phải tìm a mẫu nói đầu đuôi chuyện Đường Kiến Vi bán hàng ăn sáng ở cổng phường.

Nàng biết mình không phải đối thủ của Đường Kiến Vi, nhưng nàng còn có a mẫu.

A mẫu nhất định có thể trấn áp được đại yêu quái này.

"A mẫu!"

Đồng Thiếu Huyền hướng về phòng ngủ của Tống Kiều, còn chưa kịp bước vào phòng, đã thấy Đường Kiến Vi từ bên trong đẩy cửa đi ra.

Đồng Thiếu Huyền cùng nàng chạm mặt, kinh ngạc nói: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Đường Kiến Vi: "Tại sao ta không thể ở đây? Ta tìm đến a mẫu trò chuyện, bồi đắp tình cảm."

".. Ngươi gọi ai là a mẫu?"

Đường Kiến Vi trêu chọc Đồng Thiếu Huyền đến nghiện: "Ngươi gọi ai là a mẫu, ta liền gọi người đó là a mẫu."

Đồng Thiếu Huyền: "..."

Đường Kiến Vi tự nhiên nhớ tới quyết tâm đã định trên đường đến Túc huyện.

Mặc dù Đồng gia không phải địa đầu xà ở Túc huyện, nhưng cũng là "dòng dõi thư hương", trừ khi thiên tử lại hạ xuống một sắc chỉ khác, nếu không thì đời này nàng chỉ có thể là tức phụ của Đồng Thiếu Huyền.

Mà Đồng Thiếu Huyền này nhìn qua vừa ngốc lại vừa nghiêm túc, cực kỳ dễ bắt nạt, Đường Kiến Vi cũng không biết hành động trêu đùa của nàng có phải do nhàm chán nên mua vui hay không.

Đồng Thiếu Huyền ánh mắt khóa chặt trên người Đường Kiến Vi, sau khi xác định nàng đã thực sự rời đi thì mới đẩy cửa vào phòng.

"A mẫu? Đường Tam Nương đến tìm ngươi có việc gì?"

Tống Kiều đang thưởng thức sự vật trong lòng bàn tay, đôi mắt tỏa ra hào quang lấp lánh.

Tống Kiều ngẩng đầu nói chuyện với nữ nhi, vẻ tươi cười trên khóe miệng còn chưa kịp thu lại:

"A Niệm tới rồi? Ngươi lại gặp nàng sao?"

".. A mẫu, ngươi vẫn còn ổn chứ? Dáng vẻ này là có chuyện gì?"

Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Đồng Thiếu Huyền chính là -- không chừng Đường Kiến Vi chính là yêu quái tu luyện thành tinh, không phải vậy thì tại sao a mẫu lại có dáng vẻ này?

Chẳng lẽ a mẫu đã bị yêu pháp của nàng đầu độc rồi?

"Ai, cũng phải nói nương tử chưa xuất giá của ngươi chính là người có năng lực. Tuổi còn trẻ nhưng rất có tâm tư, suy nghĩ chu toàn. Nói không chừng nàng chính là phúc tinh của Đồng gia chúng ta."

"A mẫu? Ngươi còn nhớ chuyện Đường gia hủy hôn chứ?" Đồng Thiếu Huyền không thể tin nổi, "Ngươi còn nhớ chúng ta đã từng ngày ngày phỉ nhổ Đường gia chứ?"

Không ngờ là Tống Kiều "Ai nha" một tiếng, sau đó giáo huấn Đồng Thiếu Huyền: "Ngươi đứa nhỏ này, nhớ mãi mấy chuyện cũ rích ấy làm gì? Ta thấy việc này A Thận cũng không hề biết, tất cả đều do phụ mẫu của nàng gây ra."

".. A Thận là ai?"

"A Thận chính là thê tử ngươi, tiểu tự của Tam Nương."

Nghe thấy a mẫu càng nói càng thân thiết, thậm chí ngay cả tiểu tự của Đường Kiến Vi cũng gọi rồi, Đồng Thiếu Huyền càng không thể hiểu.

Tống Kiều đặt một lượng bạc dưới ngọn đèn, hỏi nàng: "Ngươi cũng biết đây là cái gì đúng không?"

Đồng Thiếu Huyền: "A mẫu, đây là bạc, ta biết. Rốt cục a mẫu bị làm sao vậy? Có muốn ta mời đại phu về nhìn ngài một cái không?"

"Nói gì vậy, a mẫu của ngươi rất khỏe mạnh, không bị bệnh. Ngươi có biết bạc này từ đâu đến không?"

Nói tới đây, Đồng Thiếu Huyền tựa hồ đã thông suốt: "Sẽ không phải là tiền Đường Kiến Vi bán đồ ăn sáng kiếm về chứ?"

Tống Kiều "Ồ" một tiếng: "Ngươi cũng biết rồi sao, xem ra ngươi vẫn luôn để ý đến thê tử tương lai."

Đồng Thiếu Huyền đã chẳng còn muốn phản bác.

Thì ra thứ mê hoặc lòng người không phải là yêu pháp, mà là tiền bạc.

Nhìn dáng vẻ a mẫu bị một lượng bạc mê hoặc đến thần hồn điên đảo, liền biết uy lực của tiền bạc còn hơn yêu pháp gấp mấy lần.

"Vừa nãy A Thận đến đây cảm ơn chúng ta thu nhận giúp đỡ nàng cùng với tỷ tỷ và tỳ nữ của nàng, nàng vẫn chưa xuất giá, chưa thể tính là người trong nhà. Bây giờ ở trong nhà, chi phí ăn uống đều là chúng ta bỏ ra, nàng nói các nàng không thể cứ im lặng mà chiếm tiện nghi, sau này cứ mười ngày sẽ đến đưa một lượng bạc, xem như là tiền tá túc. Nếu chuyện làm ăn của nàng ngày càng tốt hơn, mỗi tháng còn có thể hơn ba lượng bạc. Không nói đến nhiều hơn, chỉ tính đến ba lượng bạc, ba lạng a.. Nhà chúng ta một tháng nhiều thêm ba lượng bạc, có thể giảm bớt không ít gánh nặng. Đứa nhỏ này, cũng là có tâm."

Tống Kiều đầy mặt ước mơ, suýt nữa chảy xuống hai hàng nước miếng tham lam.

Đồng Thiếu Huyền mặt không cảm xúc nhìn a mẫu của chính mình, trong lòng nghĩ, có lẽ năm đó khi nàng thành thân với a phụ cũng chưa chắc đã nở nụ cười từ chân tâm xán lạn đến như vậy.

Ai có thể ngờ, người đầu tiên của Đồng gia bị Đường Kiến Vi thu phục lại chính là Đồng gia chủ mẫu.

Vẫn là chọn phương thức cực kỳ gian xảo là dùng tiền bạc để tiến công, một lần bắt gọn.

Hay lắm, chuyện Đường Kiến Vi mở quầy hàng cũng không cần nói nữa rồi, dù sao a mẫu cũng sẽ không cảm thấy mất mặt vì chuyện này, có khi trong lòng còn đang phất cờ hò reo cổ vũ nàng cũng nên.

Nói không chừng một thời gian nữa còn phái người tới cho nàng làm trợ thủ, hi vọng nàng có thể làm ăn thịnh vượng, tài nguyên cuồn cuộn.

A mẫu đã không thể trông cậy được nữa rồi, nhưng mà nàng không chỉ có mỗi a mẫu.

Nàng còn có a phụ cùng ca ca và các tỷ tỷ, chỉ cần bọn họ còn đồng lòng đứng cùng chiến tuyến thì Đồng Thiếu Huyền sẽ không đến nỗi tứ cố vô thân.

Đường Kiến Vi và Tử Đàn cùng nhau xay sữa đậu nành, nhào bột đến đêm khuya, mệt đến eo không thẳng lên được.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tiếng leng keng của tiền, tất cả lao lực gian khổ đều đáng giá, Đường Kiến Vi còn có nhào bột mười tám mặt..

Sáng hôm sau Đường Kiến Vi mở hàng thì nhìn thấy Đồng Thiếu Huyền đang đi phía trước nàng, có một cỗ xe gỗ nhỏ tự chuyển động phía sau nàng ấy.

Xe gỗ được tạo hình thành một con cừu nhỏ, tròn tròn béo béo rất là đáng yêu.

Bên trong xe gỗ nhỏ rỗng, đựng một đống sách lớn, Đồng Thiếu Huyền cả người nhẹ nhàng, không cần mang xách gì.

Tối hôm qua Đồng Thiếu Huyền vô cùng khϊếp đảm, lăn qua lộn lại không ngủ được, đứng dậy sửa sang lại túi xách, ngày mai sẽ không cần phiền Quý Tuyết bồi tiếp nàng cùng leo núi nữa.

Xe gỗ đã sửa xong, tiện thể cải tạo lại một chút, để lực bên trong xe túi càng mạnh hơn.

Đồng Thiếu Huyền vừa đi, vừa cúi đầu xoay vặn cơ xảo trong tay.

Cơ xảo này tên là phi thiên luân, linh kiện quan trọng nhất của Hướng nguyệt thăng.

Kỳ thực nàng đã có thể làm cho Hướng nguyệt thăng bay lên, nhưng theo như ghi chép của 《 Đại hạc diễn tập 》, Hướng nguyệt thăng có thể bay trên không trung trăm dặm mà không có xu hướng bị hạ xuống, hơn nữa còn có hai độ cao tùy chỉnh, có thể tự động điều tiết.

Ngoài nàng ra, hầu như không còn ai có khả năng chế tạo máy móc có thể bay lên trời.

Nhưng Đồng Thiếu Huyền vẫn chưa thỏa mãn, nàng không chỉ muốn bay được, mà còn muốn bay cao hơn nữa, muốn sánh vai cùng với tổ tiên.

Nhưng Hướng nguyệt thăng phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng, cho tới nay nhiều cách lắp ráp và quy trình Đồng Thiếu Huyền vẫn chưa hiểu thấu đáo.

Sáng nay vốn là muốn ở nhà làm phi thiên luân, nhưng Quý Tuyết gọi nàng nhanh nhanh đi tới thư viện, nếu không sẽ bị muộn, nàng không muốn dừng lại, chỉ sợ dừng lại khi làm tiếp sẽ khó khăn, liền tùy ý uống hai ngụm cháo, sau đó mang theo phi thiên luân ra ngoài.

Dù sao trên đường đến thư viện cũng nhàm chán, đường đi đã quá quen thuộc, nhắm hai mắt cũng có thể đi tới.

Vừa hay có thể sử dụng thời gian trên đường suy nghĩ một chút.

Bỗng nhiên tiếng vang ở đâu ầm ầm vọng tới, Đồng Thiếu Huyền ngẩng đầu, thấy phía trước có một con ngựa cao lớn đang vọt tới, ngựa chưa đến mà bụi đã tung mù mịt.

Con ngựa đeo đương lô bằng bạc, kỵ binh mặc áo giáp trên lưng có cắm một chiếc lệnh kỳ màu vàng, người đi đường vội vàng né tránh, Đồng Thiếu Huyền cũng nghiêng người vọt sang một bên.

Đây chính là lính liên lạc khẩn cấp tám trăm dặm, trên lưng chính là lệnh kỳ khẩn cấp, tất cả lấy quân cơ làm trọng, dù đâm chết người cũng không phải nhận bất cứ trách nhiệm nào.

Ngay trong lúc nàng nghiêng người, dư quang phát hiện phía sau có một bóng người quen thuộc vẫn đang đứng giữa đường.

Người này lại là Đường Kiến Vi?

Đường Kiến Vi tay giữ xe đẩy, nhưng sự chú ý của nàng đang hoàn toàn bị hấp dẫn bởi chiếc xe gỗ tự di chuyển.

"Tránh ra!"

Ngựa phi đến thật nhanh, băng băng trên đường lớn, căn bản không thể dừng lại.

Kỵ binh hét lớn một tiếng, Đường Kiến Vi nghe thấy liền ngẩng đầu, con ngựa đã ở khoảng cách rất gần.

Tốc độ của con ngựa không hề giảm, lao về phía Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi muốn né tránh, nhưng khoảng cách của hai bên đã quá gần, khi Đường Kiến Vi có phản ứng thì đã muộn.

Hai bên nhanh như tia chớp sắp va vào nhau, Đồng Thiếu Huyền tay nhanh mắt lẹ túm lấy Đường Kiến Vi kéo vào trong ngực.

Đồng Thiếu Huyền kéo nàng xoay người tránh thoát khỏi con ngựa hung hăng, hai người ôm nhau mất khống chế, đυ.ng vào tường.

Vai Đồng Thiếu Huyền bị Đường Kiến Vi đập trúng, bả vai đau nhức làm cho nàng run run một cái, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

Đồng Thiếu Huyền chỉ lo cứu Đường Kiến Vi, chưa kịp thu hồi lại xe túi đựng sách.

Con ngựa một cước đá vào xe túi, xe túi bị đạp bay, chỉ thấy một con cừu gỗ nhỏ ở trên không trung xoay tròn mấy vòng, tất cả cuốn sách bị văng tung ra ngoài, những người đi đường kêu to ôm đầu né tránh.

Cừu nhỏ không biết xoay tròn bao nhiêu vòng, khi rơi xuống đất thì bốn cái chân ngắn vẫn đứng vững vàng.

Mọi người ngạc nhiên lại gần vây xem, cừu nhỏ yên lặng chốc lát, bỗng nhiên ở giữa nứt ra một kẽ hở, "Đùng" một tiếng, rải rác thành một đống gỗ vụn.

Kỵ binh quay đầu lại tức giận mắng, Đường Kiến Vi vẫn chưa hoàn hồn, toát mồ hôi lạnh trong lòng Đồng Thiếu Huyền.

"Ngươi vẫn ổn chứ?" Đồng Thiếu Huyền đỡ lấy vai của nàng, lo lắng hỏi.

Đường Kiến Vi hắng giọng, nói: "Ta không có chuyện gì."

Lại nói Đường Kiến Vi đã đến Đồng gia được một thời gian, hai người không phải chưa từng va chạm, nhưng đây là lần đầu tiên Đồng Thiếu Huyền và Đường Kiến Vi tiếp xúc ở khoảng cách như thế này.

Đồng Thiếu Huyền phát hiện ra một bí mật.

Tuy Đường Kiến Vi trông rất bình tĩnh, nhưng kỳ thực chóp mũi đổ mồ hôi mặt không còn chút máu.

Bởi vậy mà Đồng Thiếu Huyền xem như là chứng thực Đường Kiến Vi không phải yêu quái, mà là người bình thường.

Nàng cũng là một người biết sợ hãi.

Nhận ra Đường Kiến Vi có nhược điểm, Đồng Thiếu Huyền có chút đắc ý, đang muốn cười thì vai phải truyền đến một cơn đau khủng khϊếp, khiến cho nàng không nhịn được kêu lên thành tiếng.

"Sao vậy?" Đường Kiến Vi rất nhanh thoát khỏi cơn hoảng loạn, hỏi Đồng Thiếu Huyền.

Đồng Thiếu Huyền không muốn mất thể diện trước mặt nàng, miễn cưỡng cười cười: "Đừng một hồi thôi, chờ ta sống động đậy rất nhanh không có chuyện gì.."

Không vận động thì không sao, vừa khẽ động thì cảm giác đau đớn liền tăng lên, giống như vai bị một người khoẻ mạnh bóp nát, Đồng Thiếu Huyền đau đến nhe răng trợn mắt.

"Đừng nhúc nhích, có khả năng đã bị thương tổn đến gân cốt." Đường Kiến Vi lập tức giữ nàng lại, "Có phải che cho ta lúc nãy nên mới bị thương? Bị ta đè vào phải không?"

Đồng Thiếu Huyền không dám di chuyển, cảm giác đau đớn làm cho nàng tê dại từ sau lưng lên đến đỉnh đầu, cả người đổ mồ hôi, nhưng nàng không muốn yếu thế trước mặt Đường Kiến Vi, cố giữ giọng điệu ung dung nói:

"Nào có dễ dàng bị tổn thương đến gân cốt như vậy? Chỉ cần bôi chút thuốc, xoa bóp một lúc là tốt rồi. Được rồi, không có chuyện gì nữa thì ta đi thư viện đây."

Đồng Thiếu Huyền nói xong muốn rời đi, Đường Kiến Vi vốn là muốn kéo nàng lại, nhưng chỉ sợ lôi kéo sẽ ảnh hưởng đến vết thương của nàng, không còn cách nào khác đành túm lấy đai lưng của nàng, chế trụ bước chân nàng.

Đồng Thiếu Huyền khó có thể tin mà quay đầu lại: "Ngươi làm gì vậy! Sao có thể kéo đai lưng của ta trước mặt mọi người?"

Đường Kiến Vi nói: "Ta là phu nhân ngươi, đai lưng thôi mà, ta muốn kéo lúc nào thì kéo."

"Ngươi.."

Đồng Thiếu Huyền đau đến choáng váng đầu hoa mắt, thực sự không muốn phí tinh lực cãi nhau với nàng, nàn bỗng nhiên giống như có tính người, ôn nhu nói:

"Tại vì ngươi không nhìn thấy sắc mặt của ngươi hiện tại, gương mặt vốn rất ưa nhìn, bị đau đến vặn lại như bánh quẩy thừng."

"Ta.."

"Được rồi, ngày hôm nay đừng đến thư viện nữa, trở về thôi."

Vốn dĩ Đồng Thiếu Huyền vẫn còn chút khó chịu, nhưng là vừa nghe nàng nói "Đừng đến thư viện nữa" thì ngay lập tức tan biến.

Trong lòng nở hoa, ngoài miệng lại nói: "Không đi thư viện sao? Như vậy có vẻ không tốt lắm? Chỉ sợ phụ mẫu ta sẽ không đáp ứng."

Đường Kiến Vi nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng -- thần đồng mà lại không thích đến trường ư?

"Không có chuyện gì, ta sẽ nói với phụ mẫu của ngươi, dù sao việc này cũng bắt nguồn từ ta, ta sẽ chịu trách nhiệm tới cùng."

Trong mắt của Đồng Thiếu Huyền, Đường Kiến Vi rất ít khi đứng dắn nghiêm túc, không phải giả vờ kiều mị thì cũng là cười giả tạo che giấu quỷ trong lòng.

Bây giờ vất vả lắm mới nói vài câu thật lòng, Đồng Thiếu Huyền lại không dám nhìn mặt nàng.

Càng nhìn càng thấy giống.

Càng nhìn càng cảm thấy Đường Kiến Vi giống tiên nữ tỷ tỷ của nàng..

Ta nhất định là thất tâm phong.

Đồng Thiếu Huyền tàn nhẫn bấm chính mình một cái, hi vọng mình có thể tỉnh táo lại một chút.

Tâm tình sung sướиɠ vì không phải đến thư viện cũng không thể chiến thắng cơn đau đến choáng váng đầu óc, Đồng Thiếu Huyền hướng về nhà, thống khổ vạn phần.

Đặc biệt là khi nàng nhìn thấy xe gỗ đựng sách vương vãi khắp nơi thì trong lòng càng khó chịu như bị giẫm đạp.

Người qua đường tốt bụng giúp nhặt lại cuốn sách rải rác khắp nơi, Đồng Thiếu Huyền vừa nói cảm tạ vừa muốn nhận lấy, nhưng vai phải đau đến mức động tác của nàng khựng lại, cánh tay căn bản không nhấc lên nổi.

Đường Kiến Vi liền tới giúp nàng nhận lấy.

Một người nhận sách còn một người hướng tới nói cảm ơn, hình ảnh này hoàn toàn là cầm sắt cùng reo vang ấm áp.

Cuốn sách rất nặng, Đường Kiến Vi ôm đầy trong lòng, quay đầu hướng về phía Đồng Thiếu Huyền nói:

"Ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta đem cuốn sách về nhà, sau đó lập tức trở lại đón ngươi."

"Tại sao? Ta bị thương ở vai chứ không phải ở chân, không cần ngươi tới đón."

Đường Kiến Vi trầm mặt xuống: "Nghe lời."

Đồng Thiếu Huyền: "..."

"Tiện thể giúp ta trông xe."

Quầy hàng của Đường Kiến Vi vẫn còn ở đây, Đồng Thiếu Huyền chỉ có thể ngầm đồng ý.

Đường Kiến Vi ngay lập tức đi vào trong phường, chưa tới nửa khắc đã quay trở lại, vừa nhấc váy vừa chạy đến bên Đồng Thiếu Huyền.

"Đến." Đường Kiến Vi nói với nàng, "Ngươi ngồi lên xe, ta đẩy ngươi trở về."

Thì ra nàng ấy tính như vậy..

"Không muốn.." Đồng Thiếu Huyền từ chối.

"Tại sao không muốn? Ngại mất mặt?" Đường Kiến Vi lập tức vạch trần suy nghĩ của nàng.

Chẳng lẽ còn không mất mặt ? Ngày vào lúc này, tất cả người qua đường đều đang nhìn nàng.

Đường Kiến Vi là người từ nơi khác tới, Túc huyện là địa phương xa lạ với nàng, nơi này không có người nhà cũng không có bằng hữu, cho dù làm việc kì quặc gì thì cũng chẳng có ai để ý.

Nhưng với Đồng Thiếu Huyền thì khác.

Nàng sinh ra và lớn lên ở đây, hơn một nửa Túc huyện đều là người quen.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, nói không chừng ngày mai sẽ truyền tới Bạch Lộc, đã đủ để Cát Tầm Tình các nàng mang ra cười một trận.

Chưa nói đến chuyện nàng ngồi lên xe để Đường Kiến Vi đẩy nàng về nhà!

Cảnh tượng đó Đồng Thiếu Huyền thật sự không dám tưởng tượng!

"Không có gì mất mặt, ngươi vì cứu ta nên mới bị thương, khi bước đi sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Xe rất êm, ta cũng lau sạch sẽ, đều là vì suy nghĩ cho thương thế của ngươi, mau lên đây đi."

Đường Kiến Vi tận tình khuyên nhủ, nàng vẫn không hề lay chuyển.

Đường Kiến Vi cũng phải phục nàng rồi.

Chết vì sĩ diện!

"Ta có thể tự đi." Đồng Thiếu Huyền ấn vết thương trên vai, cắn răng đi vào trong phường, "Đi thôi.. Đừng ở đây.. dông dài."

"Ngươi còn chê ta dông dài." Đường Kiến Vi theo sau, nghi ngờ nói, "Lúc bước đi thật sự không đau sao?"

Đồng Thiếu Huyền quay đầu lại, ngạo khí nói: "Thật sự không đau!"

".. Ngươi xem ngươi đổ mồ hôi, môi cũng trắng bệch." Đường Kiến Vi thực sự không chịu được nữa, đành dùng đòn sát thủ, "Ngươi còn không chịu lên xe, ta sẽ ôm ngươi lên!"

Đồng Thiếu Huyền hoàn toàn không nghĩ tới nàng có thể vô lại đến như vậy.

"Nói đùa như vậy thật sự nhàm chán!"

"Há, vậy ngươi hãy nhìn cho thật kỹ, xem có phải ta đang nói đùa hay không."

Đường Kiến Vi liền muốn tới ôm Đồng Thiếu Huyền, Đồng Thiếu Huyền lập tức như mãnh hổ rơi xuống đất, vững vàng ngồi lên xe đẩy.

Đường Kiến Vi cười vang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Thiếu Huyền đỏ lên, tức giận giục:

"Được rồi, nhanh lên một chút!"

Bởi vì Tống Kiều lớn lên ở Bác Lăng từ nhỏ, mặc dù đã đến Túc huyện mấy chục năm, nhưng khi nói chuyện vẫn mang theo ngữ âm Quan thoại, mưa dầm thấm đất, khẩu âm của Đồng Thiếu Huyền nhẹ hơn đo với những bách tính Túc huyện bình thường.

Ít nhất thì vẫn nghe hiểu từng câu từng chữ.

Nhưng rốt cục vẫn là người Túc huyện bản địa, khi sốt thì khẩu âm càng thêm rõ ràng, có chút đáng yêu.

Đường Kiến Vi đẩy nàng trở về, Tống Kiều nghe nói nữ nhi bị thương, đang mang theo một đám gia nô đi tới cửa.

"Thế nào? Bị thương có nặng không?" Tống Kiều nhìn thấy nữ nhi sắc mặt không tốt, vạn phần lo lắng.

Yêu nhi từ nhỏ thân thể đã không tốt, bình thường chỉ bị thương nhẹ hay nhiễm chút phong hàn đều có khả năng mất nửa cái mạng, càng không cần phải nói lúc này là chân thật thương tổn được thân thể.

Đối với người khác thì đây chỉ là vết thương nhỏ bên ngoài, nhưng là Tống Kiều đã quá rõ thân thể của nữ nhi yếu ớt thế nào, nghe Đường Kiến Vi kể lại, liền cảm thấy trong lòng như bị người ta cầm dao cắt xẻo, chỉ sợ thương thế kia sẽ ngày càng trầm trọng, làm nữ nhi chịu khổ.

Đồng Thiếu Huyền thấy a mẫu sốt sắng như vậy, cảm thấy nàng chuyện bé xé ra to:

"Ta không có chuyện gì a, a mẫu giúp ta lấy bình rượu thuốc, ta tự xoa bóp chút là được."

"Ngươi tự mình xoa làm sao được! Ngươi xoa tới thế nào được!"

Đường Kiến Vi nói tiếp: "Đúng, đúng là không dễ xoa. A mẫu cứ để ta, ta đến giúp A Niệm."

Cũng kêu "A Niệm" luôn rồi..

Vẫn chưa thật sự thành thân, đã kêu tên thân mật như vậy, chờ sau khi thành thân chắc leo lên nóc nhà lật ngói?

"Tự ta sẽ.."

Không đợi cái miệng nhỏ của Đồng Thiếu Huyền tiếp tục kháng nghị, Đường Kiến Vi đã nhận lấy rượu thuốc Sài thúc đưa tới, nói với Tống Kiều: "A mẫu, mọi người cứ ra ngoài trước đi."

Đồng Thiếu Huyền: "Ra ngoài? Tại sao?"

Tống Kiều lập tức hiểu ý, vung tay một cái, Sài thúc cùng gia nô tất cả đều rời khỏi tiền thính.

Dự cảm bất tường lan tràn trong lòng Đồng Thiếu Huyền, Đường Kiến Vi giống như có thuật đọc tâm, cảnh mà Đồng Thiếu Huyền vừa trải ra trong lòng, Đường Kiến Vi liền lập tức biến nó thành sự thật.

Nàng nhéo nhéo vạt áo của Đồng Thiếu Huyền, nói: "Cởi đi."

Đồng Thiếu Huyền hoảng sợ tột độ, lập tức giữ chặt cổ áo:

"Đừng làm vậy!"

Đường Kiến Vi bắt nạt Đồng Thiếu Huyền đến lạc thú, cố ý nói:

"Hôm nay không cởi, sau này thành thân cũng sẽ cởi. Đến đây đi phu nhân, cởi sớm vui sớm."

Đồng Thiếu Huyền: "?"

Đây là ngôn từ lang hổ gì vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Thiếu Huyền: Công khí của ta, các ngươi cần phải từ từ lĩnh hội (tà mị nở nụ cười)

Đường Kiến Vi: Đến, cởi đi.

Đồng Thiếu Huyền: ! Chờ một chút