Chương 24:

Chương 24:

Theo lý mà nói, Túc huyện non xanh nước biếc, xuất hiện vài yêu tinh cũng không có gì lạ.

Hồ ly, thỏ rừng, các loại kỳ hoa dị thảo thành tinh thì còn có thể hiểu được, nhưng một cái xe đẩy thành tinh? Lại còn là xe đẩy chính tay Đường Kiến Vi làm ra thành tinh, đối với yêu giới mà nói, có phải quá nực cười rồi không?

Tựa hồ để chứng minh mình thật sự có tố chất thành tinh, hai bên xe đẩy bỗng nhiên hạ xuống hàng loạt tấm ván gỗ, "rầm, rầm, rầm", các tấm ván gỗ ghép lại thành một sàn gỗ phẳng lớn, tạo ra một khoảng không rộng rãi bên trong xe.

Đường Kiến Vi kéo Tử Đàn sát lại gần mình, cẩn thận từng li từng tí tới gần xe đẩy, chỉ sợ xe đẩy lại biến hóa gì đó thì nàng hai còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Xe đẩy thật sự đứng lặng im, không còn đáng sợ nữa.

Đường Kiến Vi từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt, phát hiện xe đẩy được gia cố thêm một bộ phận bánh răng phức tạp, nhưng tất cả đều được bố trí ở chỗ khuất, không ảnh hưởng tới mỹ quan, nhìn qua không có gì thay đổi, chẳng trách lúc nãy nàng không nhìn thấy chỗ nào không đúng.

"Có ai đã tới viện tử của chúng ta sao?" Đường Kiến Vi buồn bực.

"Không biết a, trời vừa sáng ta đã đi làm mấy việc vặt, không nhìn thấy."

Đường Kiến Vi suy nghĩ một lúc, xếp lại mấy tấm ván gỗ của xe đẩy, chỉ cần một tỏa chụp liền có thể đem xếp ngay ngắn tấm ván gỗ đều khóa lại. Đem tỏa chụp nhấc lên, tấm ván gỗ lần thứ hai triển khai, cực kì linh hoạt và thực dụng.

"Lẽ nào là người Đồng gia hỗ trợ cải tạo?" Đường Kiến Vi cảm thấy không đúng lắm, "Nếu thật sự có kỳ nhân như vậy, tùy hứng làm vài chiếc xe đi bán với giá tiền cao thì đã không nghèo khổ thế này?"

Đầu óc thương nhân của Đường Kiến Vi làm sao có thể hiểu được người đọc sách thanh cao như Đồng Thiếu Huyền đang suy nghĩ cái gì, nàng cũng lười nghĩ, xuất thân từ danh gia vọng tộc ở Bác Lăng đã quen ăn ngon mặt đẹp, tất nhiên không biết rằng ở Túc huyện thì Đồng gia không tính là nghèo khó, chỉ là hộ gia đình bình thường mà thôi.

Nàng muốn sớm có một chiếc xe đẩy để mang theo nồi chảo, bây giờ đã có xe, sáng sớm ngày mai nàng có thể khai trương quầy hàng!

Đường Kiến Vi cả một ngày nhào bột, ép dầu, chuẩn bị, nhiệt tình mười phần.

Nàng đã tìm hiểu kỹ về địa điểm bán hàng, chính là ở cổng Cảnh Dương phường phía sau Đồng phủ.

Cảnh Dương phường nằm ở vùng đông bắc phồn hoa nhất Túc huyện, liền kề với bốn phường lớn nhất, có đường lớn đi về cửa thành, muốn đi chợ hay đi nha môn đều phải qua đây.

Nơi đây người đi đường và xe ngựa nối nhau không dứt, dù là đi đâu thì hầu hết đều phải đi qua. Ven đường cũng có tiểu thương buôn bán, nhưng so với cửa hàng san sát thuê trong chợ thì ở chỗ này bán hàng cũng không quá cạnh tranh, và cũng không thiếu khách hàng. Quan trọng nhất chính là gần với Đồng phủ, cho dù một mình Đường Kiến Vi đẩy xe cũng không mất nhiều sức, rất thích hợp mở quầy hàng lưu động.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Đường Kiến Vi đã mang nồi chảo đặt lên xe đẩy, chuẩn bị xuất phát.

Tử Đàn rất muốn đi theo nàng, chỉ sợ nàng mới đến bán hàng sẽ bị xa lánh, bắt nạt.

Đường Kiến Vi từ dưới thùng xe rút ra thanh kiếm phụ thân nàng để lại, lưỡi kiếm sáng loé, hàn quang bắn ra tứ phía: "Ngược lại ta còn đang muốn xem kẻ nào không có mắt dám đến bắt nạt ta."

Tử Đàn ở nhà chăm sóc Đường Quán Thu, Đường Kiến Vi đẩy xe tới cổng phường.

Xe đẩy thật sự dùng rất tốt, di chuyển không hề mất sức, hai bánh xe còn có thể linh hoạt điều chỉnh phương hướng, mặc dù đi trên con đường quê mùa gập ghềnh thì vẫn như đi trên đất bằng, lợi hại vượt dự liệu của Đường Kiến Vi.

Đến nơi thì hạ chân chống, thật vững vàng, không cần nàng tốn sức chống đỡ.

Chỉ có điều không tiện lắm.

Trên xe có mấy hộp nhỏ có thể dùng để đựng đồ, từng cái có ngăn riêng rẽ, lúc đông khách có thể đựng bánh quẩy chiên sẵn, không gian đầy đủ.

Nhưng giá bếp cố định quá chặt, không có cách nào điều chỉnh, không phù hợp với cỡ chảo, Đường Kiến Vi phải cẩn thận từng li từng tí một đặt chảo lên, nếu không nồi chảo có thể nghiêng đổ bất cứ lúc nào.

Biển hiệu viết "Quán ăn Đường thị hai đồng tiền mua một tặng một" treo ở thân xe, lấy hai vại nước lớn bên trong xe bê xuống, sắp xếp chuẩn bị xong hết tất cả, Đường Kiến Vi bắt đầu chiên bánh quẩy.

Nàng xếp hai miếng bột nhỏ lại với nhau, dùng đũa mặt ép nhẹ lên trên mặt, kéo dài rồi thả vào trong chảo dầu, tiếng xèo xèo vang vọng, miếng bột từ từ nở to thành hình trụ dài, màu vàng óng.

Đường Kiến Vi thuần thục chiên bánh, gắp lấy phần eo của bánh vớt lên trên giá để làm nguội, ráo dầu.

Phía dưới giá là chảo dầu, dầu thừa rỏ xuống dưới chảo, không chút nào bị lãng phí.

Nàng là ma mới, các tiểu thương bán hàng ăn xung quanh đều ẩn trong bóng tối chăm chú quan sát nàng, chỉ ngửi mùi hương, cũng không biết nàng đang chiên rán cái gì, một mảnh bột nhỏ vừa thả vào trong chảo dầu liền nở phồng lớn hơn một vòng, màu sắc cũng rất mê người.

Sau khi chiên hơn một nửa giá bánh quẩy, Đường Kiến Vi bắt đầu rao to:

"Bánh quẩy vừa chiên, nóng hổi xốp giòn! Mới khai trương có nhiều ưu đãi, hai đồng tiền một bánh quẩy chiên trong mỡ lợn!"

Đường Kiến Vi từng học võ, khi thét to lên âm lượng không hề nhỏ, giọng mang khẩu âm Quan thoại, chuyện này rất mới mẻ với bách tính nói khẩu âm địa phương củaTúc huyện.

Nghe thấy tiếng nàng rao to, người qua đường theo bản năng quay đầu lại nhìn nàng, ngay lập tức bị nàng hấp dẫn -- tiên nữ xinh đẹp này từ đâu đến? Không hay rồi, sao lại có người vóc dáng đẹp đến vậy, một thân y phục màu hồng đào nhàn nhạt, giống như hoa sen mới nở, vậy mà lại ở đây bán hàng?

Đường Kiến Vi biết người Túc huyện đa số nói tiếng địa phương, nghe không hiểu tiếng Quan thoại, nàng cố ý dùng Quan thoại thét to, trang phục cũng tốn không ít tâm tư, chính là muốn kết quả như hiện nay.

Cảm nhận được mọi người đang chăm chú nhìn mình, Đường Kiến Vi vỗ vỗ biển hiệu, nói tiếp nửa câu sau:

"Khai trương đại cát mua một tặng một, mua bánh quẩy tặng sữa đậu nành! Một chén lớn sữa đậu nành thơm ngọt, ngài đến mua ta sẽ tặng, số lượng có hạn, tặng hết thì thôi!"

Đương nhiên Đường Kiến Vi biết từ "Bánh quẩy" vẫn rất xa lạ với mọi người, nàng trước đó thét to chỉ để thu hút sự quan tâm. Nhưng "Sữa đậu nành" là loại đồ uống hết sức quen thuộc với bách tính Đại Thương, từ Nam đến Bắc mọi người đều thích uống sữa đậu nành.

Đặc biệt là ở Túc huyện, đã vào Thu nhưng tiết trời vẫn còn nóng bức, sáng sớm mặt trời vừa ló dạng, người đi đường đã xuất ra một thân mồ hôi, uống một bát sữa đậu nành ngọt lành thì tuyệt.

Nghe được mấy chữ "Tặng sữa đậu nành", những người khi nãy không để ý tới Đường Kiến Vi bây giờ cũng dồn dập dừng bước quay lại, vài ba người tiến đến trước quầy hàng của nàng, hỏi mua sữa đậu nành.

"Sữa đậu nành bao nhiêu tiền?"

"Hai đồng tiền, ngài mua bánh quẩy ta tặng sữa đậu nành."

"Bánh quẩy? Là cái này?" Người đầu tiên là một người làm vườn có giọng nói không tự nhiên lắm, khẩu âm trộn lẫn tiếng địa phương và Quan thoại, khuôn mặt đen đúa đầy nếp nhăn, vừa hỏi vừa lấy chiếc khăn ở cổ lau mặt.

Hắn nhìn thứ gọi là bánh quẩy này cũng có chút mới mẻ, nhưng hắn không có hứng thú, hắn chỉ muốn uống một chén sữa đậu nành mà thôi.

"Ta không muốn bánh quẩy." Người làm vườn nói, "Một bát sữa đậu nành bao nhiêu tiền?"

Đường Kiến Vi thấy vậy bắt đầu tung chiêu: "Bởi vì túc hạ là khách nhân đầu tiên của tiểu điếm, vì vậy mà bánh quẩy và sữa đậu nành đều được

Tặng miễn phí!"

Không đợi nhà vườn mở miệng, Đường Kiến Vi lập tức dùng vải dầu gói kỹ lấy bánh quẩy, múc một muỗng sữa đậu nành vào trong bát, đưa cho người làm vườn.

Người làm vườn vườn nhếch miệng cười: "Còn có chuyện tốt như vậy sao.." Nói xong cũng không khách khí, ngửa đầu đem sữa đậu nành uống sạch sành sanh.

Vốn tưởng rằng sữa đậu nành miễn phí nhất định sẽ pha lẫn với rất nhiều nước, thôi thì coi như uống nước không tốn tiền vậy. Không ngờ là bát sữa đậu nành này không hề bị pha loãng, hương vị đậu nồng đậm và còn nếm rõ ràng có vị ngọt.

Người làm vườn vườn xì xụp uống xong, lúc trả lại bát cho Đường Kiến Vi thì hỏi nàng:

"Tiểu nương tử, trong sữa đậu nành của ngươi có đường sao?"

Đường Kiến Vi nhận lấy bát, cất vào trong xe: "Đúng vậy, có hợp khẩu vị của khách quan không?"

Người làm vườn không thể tin nổi: "Ngươi làm vậy mà không sợ lỗ vốn sao?"

Đường Kiến Vi cười nói: "Ngài ngon miệng là tốt rồi."

Mọi người xung quanh cũng nghe thấy lời của người làm vườn, không nghĩ tới sữa đậu nành tặng kèm mà còn cho thêm đường, mỗi người đều nhịn không được mà liếʍ môi.

Nếu như có thêm đường, chưa cần nói đến bánh quẩy kia, chỉ tính riêng bát sữa đậu nành này đã đáng giá rồi, bỏ ra hai đồng tiền cũng không thiệt thòi a.

Người làm vườn uống hết sữa đậu nành, sau đó cắn một cái bánh quẩy.

Hắn vừa há miệng cắn xuống, tiếng răng rắc vô cùng rõ ràng truyền tới tai mọi người xung quanh.

Người làm vườn nhai bánh quẩy, hương thơm nức mũi cùng với vị giòn tan sảng khoái trộn lẫn với nhau trong khoang miệng hắn, vẻ mặt càng ngạc nhiên.

"Ừm! Ăn ngon.. Ăn ngon thật!" Người làm vườn lớn tiếng nói, "Bánh bột chiên này ngon gấp mấy trăm lần các loại bánh bột chiên ta đã từng ăn!"

Mấy tiểu thương bán đồ ăn xung quanh khinh thường nói: "Có khuyếch đại quá không vậy? Hay là tiểu nương tử cho người tới diễn trò lừa gạt đây."

Người làm vườn từ chân tâm phát ra lời khen lại bị hoài nghi, không nhịn được càng ra sức tuyên truyền cho Đường Kiến Vi, bản thân cũng là người làm ăn, kích động khách hàng thoại vẫn là sẽ nói trên vài câu:

"Trương Cửu Lang ta đời này ghét nhất chính là người dối trá! Bánh bột chiên này có ngon hay không, ngươi ăn chưa ăn đã biết sao? Sau khi ăn xong sợ là ngươi cũng sẽ cam tâm tình nguyện trở thành người giúp tiểu nương tử lừa gạt! Tiểu nương tử, bánh bột chiên và sữa đậu nành của ngươi thật sự rất đặc biệt, có lương tâm. Làm ăn khó khăn a, ta không thể ăn không của ngươi được, hai đồng tiền này ngươi giữ lấy, ngày mai ta trả lại!"

Người làm vườn để hai đồng tiền lên xe đẩy của Đường Kiến Vi, sau đó trừng mắt nhìn tiểu thương bên cạnh một cái rồi xách đòn gánh lên rời đi.

Sau một phen náo nhiệt, người vây xem càng nhiều, càng thêm hứng thú với thứ mà Đường Kiến Vi gọi là bánh quẩy.

Có vị Đại Nương hỏi Đường Kiến Vi: "Ngươi thật sự bán một bánh quẩy và một chén lớn sữa đậu nành tổng cộng hai đồng tiền sao?"

"Tất nhiên là thật." Đường Kiến Vi không đợi Đại Nương hỏi thêm lần nữa, ngay lập tức chuẩn bị bánh quẩy cùng sữa đậu nành đưa đến trước mặt nàng, mời nàng nếm thử.

Đại Nương đã làm việc nhiều năm trong tửu lâu, đang chuẩn bị đi làm, bận việc đến tận trưa, ăn cái gì đó no một chút cũng tốt.

Suốt mấy tháng nay nàng đều ăn bánh bao của cửa hàng phía trước, đã sớm chán ngấy, vừa nghĩ tới bánh bao liền buồn nôn. Bánh quẩy này nhìn cũng được, lại phối một bát sữa đậu nành có đường, chống đỡ đến lúc xế trưa không thành vấn đề.

Quan trọng nhất chính là chỉ hai đồng tiền!

Đại Nương thả tiền xuống, nhận lấy một cái bánh quẩy và một cái sữa đậu nành, hai món ăn hoàn toàn không chút liên quan kết hợp với nhau, lại tạo ra hương vị vi diệu khó tin.

Vì sữa đậu nành đựng trong bát nên không thể mang đi, Đại Nương đành đứng uống trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

Tất cả đều đang quan sát vẻ mặt của nàng, nàng vùi đầu ăn uống không nói lời nào, nhưng nhìn vẻ mặt ăn đến say sưa ngon lành hiện lên hai chữ -- ăn ngon.

Đại Nương ăn hết một cái bánh, sữa đậu nành cũng thấy đáy, đưa bát thả lại trên xe, ợ một tiếng vang dội, lại móc ra hai đồng tiền, nói với Đường Kiến Vi:

"Thêm một phần nữa!"

Đường Kiến Vi: "Được!"

Người xung quanh choáng váng, thật sự ngon đến vậy sao?

Lại một phần bánh quẩy sữa đậu nành, Đại Nương như cũ gió cuốn mây tan lập tức ăn xong, hướng về phía Đường Kiến Vi so ngón tay cái sau đó lau miệng rời đi.

Thấy Đường Kiến Vi mỗi lần múc sữa đậu nành đều rất đúng phân lượng, thùng sữa cũng đã sắp thấy đáy, đến lúc đó bỏ ra hai đồng tiền chỉ có thể mua bánh quẩy mà không được uống sữa đậu nành, quá thiệt thòi, những người yên lặng đứng nhìn xung quanh bây giờ mới bắt đầu hành động.

"Ta muốn một phần!"

"Cũng cho ta một phần!"

Đường Kiến Vi một mạch bán ra hơn mười suất.

Mọi người người đều có tâm lý chung là lúc vắng khách thì chẳng ai thèm nhìn, một khi hừng hực thì người qua đường cũng dừng chân ghé lại.

Một lúc hơn hai mươi người vây quanh, Đường Kiến Vi bận bịu đến luống cuống tay chân.

Đồng Thiếu Huyền vừa vặn cùng Quý Tuyết đi ra từ cổng phường, nhìn thấy cảnh náo nhiệt này, nhưng Đường Kiến Vi đang bị vây bên trong nên không nhìn thấy nàng, cũng không biết sự rối loạn là do quầy hàng của tức phụ tương lai Đồng gia gây ra.

"Có chuyện gì vậy?" Đồng Thiếu Huyền liếc mắt nhìn, "Lưu ngốc tử đổi chỗ bán gà quay sao?"

Quý Tuyết thúc giục nàng: "Tứ Nương đừng nhìn nữa, nhanh tới thư viện đi. Lần trước tiên sinh đã dọa sẽ cáo trạng về nhà, nói ngươi dạo gần đây lúc nào cũng đến muộn, ngồi học cũng thả hồn lên mây, nếu như ngươi còn như vậy, chỉ sợ hắn sẽ thật sự đến phủ. Phụ mẫu của ngươi mà biết chắc chắn sẽ huấn ngươi một trận."

Đồng Thiếu Huyền không phục: "Những lời tiên sinh dạy ta đã thông hiểu từ lúc mười tuổi, hơn nữa lời hắn nói khô như ngói, ta cố gắng nỗ lực lắm mới không ngáp hay ngủ gục tại chỗ, như vậy đã là giữ mặt mũi cho hắn lắm rồi."

Quý Tuyết bất đắc dĩ nói: "Ai bảo cả Túc huyện chỉ có một thư viện, mặc dù ngươi đã biết hết rồi nhưng thư viện tất nhiên vẫn phải đến. Đã đi học thì phải tôn sư trọng đạo, đừng nói những lời ngông cuồng như vậy. Nên nhớ là sắp tới chuyện ngươi được lên kinh thi cử hay không vẫn còn phụ thuộc vào tiên sinh. Nếu là tiên sinh không mở lời giúp ngươi vài câu, ngươi có thể sẽ gặp vận rủi lớn."

Quý Tuyết là người Tuy Xuyên, khi phụ mẫu còn tại thế đã từng đọc sách mấy năm, tiếc là sau đó phụ mẫu cùng mất, nàng bị nhân nha tử đưa đến Đồng gia làm gia nô.

Tống Kiều thấy nàng thông minh nhanh nhẹn, lớn hơn Đồng Thiếu Huyền mấy tuổi, liền mua nàng về.

Thỉnh thoảng Quý Tuyết cũng sẽ làm mấy chuyện, ví dụ như bám chân tường hóng hớt trò vui, nhưng đại đa số thời điểm vẫn tính là thận trọng, có thể khuyên nhủ Đồng Thiếu Huyền vài câu.

Đồng Thiếu Huyền rất nghe lời nàng, sau khi Quý Tuyết nói vậy thực nàng ngẫm lại cũng đúng, liền tăng tốc đi đến thư viện.

Bình thường khi Quý Tuyết rảnh rỗi sẽ giúp Đồng Thiếu Huyền xách túi, đưa nàng đến thư viện. Còn trong nhà nếu có việc cần làm thì sẽ để nàng đi một mình.

Hôm nay Quý Tuyết cùng nàng đến sách cửa viện, hạ túi sách nặng trịch từ bả vai lấy xuống đưa cho nàng:

"Mau vào đi."

Đồng Thiếu Huyền nói: "Đợi ta sửa lại túi sách, sau đó ta tự mình đến trường là được. Ngươi xem ngươi lưng đến, đầu đầy mồ hôi."

Cái gọi là túi sách thật ra có thể tự chuyển động, có thể đựng rất nhiều thứ trong các rương gỗ nhỏ.

Bởi vì giấy quá đắt tiền nên ở Túc huyện vẫn dùng vải và trúc đóng thành quyển, vô cùng nặng.

Đáng sợ hơn là đa số thư viện đều tọa lạc ở trong núi, Túc huyện thư viện cũng không ngoại lệ, vác theo túi xách lên núi đúng là đòi mạng.

Đồng Thiếu Huyền khí lực nhỏ, không đủ sức xách túi, nên tự mình nghiên cứu chế tạo làm ra một chiếc túi xách.

Túi xách và chim gỗ biết bay đều có cấu tạo kì diệu như nhau, mỗi lần muốn chuyển động chỉ cần kéo sợi dây thừng, dùng sức tác động lực trong đủ thời gian thì nó có thể tự mình lăn về phía trước, chỉ cần giúp nó điều chỉnh phương hướng, nó sẽ thồ đống sách nặng trịch lên núi, thẳng chống đỡ sách cửa viện.

Mấy ngày trước túi xách bị hỏng, Đồng Thiếu Huyền vì chuyện tứ hôn mà hồn vía lên mây, chưa kịp sửa chữa. Quý Tuyết đau lòng nàng, cũng cảm thấy nàng người đọc sách làm chuyện đại sự, mấy việc chân tay này để hạ nhân làm vẫn hơn, liền cấp tốc giải quyết hết việc vặt trong nhà để có thể dư ra chút thời gian đưa đón nàng.

Trên trán Quý Tuyết một lớp mồ hôi còn chưa kịp lau:

"Ta không mệt. Đúng là ngươi, ngoan ngoãn đọc sách đừng gây chuyện. Cũng là người sắp thành thân rồi."

Đồng Thiếu Huyền nghe nửa đầu trong lòng còn cảm kích, nửa sau vừa nhắc đến chuyện thành thân nàng lập tức lôi túi xách chạy vào trong thư viện.

"Ai! Đằng nào cũng muộn rồi! Cẩn thận ngã!" Quý Tuyết tận tình khuyên nhủ.

Đồng Thiếu Huyền phất phất tay với nàng.

Túc huyện thư viện tên là "Bạch Lộc", được chia làm hai bộ là nam bộ và nữ bộ.

Môn sinh năm nữ tách ra dạy học, nội dung dạy học giống nhau, nhưng để thư viện thuận tiện quản lý nên lấy hồ nước và hòn non bộ làm ranh giới phân làm hai bên.

Nghe nói Bạch Lộc thư viện đã có từ tiền triều, đại khái là do xây trên núi cao thanh tịnh nên may mắn vẫn còn nguyên vẹn trong thời thời loạn lạc phân tranh, hơn năm mươi năm trước được tu sửa lại và một lần nữa chiêu sinh.

Bây giờ Bạch Lộc thư viện là một trong tứ đại thư viện nổi danh nhất Ngang Châu, tiên sinh dạy học cũng rất có danh tiếng, những môn sinh xung quanh Túc huyện cũng lặn lội đến đây học.

Bạch Lộc thư viện ngoài hai lớp học còn có hai gian khu nhà lớn cho môn sinh ký túc, quanh năm chật ních, lúc trước đã phải cải tạo giường đơn thành giường chung.

Người địa phương như Đồng Thiếu Huyền muốn ở đó cũng không có chỗ, thư viện cho các nàng về nhà, mỗi ngày leo núi đến trường, coi như là tu dưỡng cả thân thể và đức tính.

Nhưng Đồng Thiếu Huyền cũng vạn lần không nguyện ý nằm chung trên chiếc giường rộng lớn kia, nàng thích sạch sẽ, không muốn tiếp xúc thân mật với người khác chứ đừng nói là phải ngủ cùng giường.

Nhưng muốn đi học thì phải vượt núi băng đèo, đối với người thân tàn chí nản như Đồng Thiếu Huyền mà nói thì đúng là cực hình.

Điều làm cho nàng càng không có động lực bước tiếp chính là, mệt mỏi gần chết mới đến được thư viện, lại bị tiên sinh ru ngủ, chịu đựng cả ngày sau đó lại phải xuống núi.

Đến Bạch Lộc thư viện đọc sách, mỗi ngày chỉ là leo núi đã khiến Đồng Thiếu Huyền mất nửa cái mạng.

Hiện cũng đã thành thói quen rồi, quen với việc mỗi ngày còn nửa cái mạng.

Đôi lúc nàng nghĩ ngoài cơ thể không tốt, thì có lẽ này sơn đạo cũng phải gánh một phần trách nhiệm cho việc nàng không lớn được.

Bước vào thư viện, mang theo sách túi đi qua hành lang dài hướng về học đường phía tây, mấy vị đồng môn đi tới cùng nàng tán gẫu đi vào trong.

"Nghe nói thê tử mà thiên tử ban cho ngươi đã đến rồi? Quý nữ kinh thành dáng dấp thế nào? Có xinh đẹp không? Lúc nào đưa đến cho chúng ta nhìn một chút đi chứ?"

Gần đây, đề tài nói chuyện của các đồng môn cùng Đồng Thiếu Huyền chỉ xoay quanh thê tử của nàng.

《 Trang tử 》 không thèm đề cập tới, 《 Liệt tử 》 cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ có vị thê tử của Đồng Thiếu Huyền mới thu hút sự chú ý của các nàng. Mỗi khi vừa thấy Đồng Thiếu Huyền sẽ ngay lập tức mở miệng hỏi, làm cho Đồng Thiếu Huyền bó tay toàn tập, khuyên cũng không nổi.

"Đừng nhắc tới nàng, cảm ơn các tỷ tỷ." Đồng Thiếu Huyền đưa tay làm lễ muốn chấm dứt, đồng môn trực tiếp nói:

"Tại sao không được đề cập? Trước đây không phải ngươi nói nhiều tới nàng nhất sao? Thơ của Bác Lăng Đường Tam Nương, Trường Tư của chúng ta có thể đọc làu làu a. Không phải rất ngưỡng mộ Đường Tam Nương sao? Bây giờ nàng từ ngàn dặm xa xôi đến đây, sao Trường Tư còn lặng thinh không đề cập tới? Để ta đoán xem, Trường Tư của chúng ta đây là thẹn thùng, hay là đang ra vẻ?"

Người vừa thẳng thắn nhắc tới lịch sử đen tối của Đồng Thiếu Huyền là đồng môn họ Cát tên Tầm Tình, tự Ngưỡng Quang, là nữ nhi của Huyện thừa Túc huyện, quen biết với Đồng Thiếu Huyền từ nhỏ, trong tay nắm giữ vô số bí mật tình cảm thiếu nữ của nàng.

"Ngươi, đừng nhắc những thứ này!" Đồng Thiếu Huyền hận không thể bịt miệng Cát Tầm Tình tại chỗ.

Cát Tầm Tình cùng các đồng môn nhìn nhau cười: "Nàng đang cuống lên."

Cát Tầm Tình vẫy vẫy khăn tay thêu hoa mai trước mặt Đồng Thiếu Huyền: "Ai nha, năm ngoái ai là người vịnh bài của Đường Tam Nương ở hội vịnh thơ Trung thu thư viện tổ chức vậy, không phải là Trường Tư ngươi sao? Không phải ngươi chép lại tất cả thơ văn của nàng, ngày ngày mang ra đọc hay sao?"

Đồng Thiếu Huyền nghe nàng nói vậy, tai đỏ lên: "Lúc trước tuổi trẻ vô tri chưa trải sự đời! Sau này ngàn vạn lần đừng nhắc tới nữa, đặc biệt là ở trước mặt Đường Kiến Vi!"

Cát Tầm Tình hiểu ra: "Thì ra khuê danh của Đường Tam Nương là Đường Kiến Vi, thật êm tai, thật dễ nghe."

Đồng Thiếu Huyền: ".. Ngươi mới là người hâm mộ Đường Kiến Vi đi?"

Trước đây đúng là nàng từng ngưỡng mộ Đường Kiến Vi, bởi vì người này quá nổi danh, danh tiếng đã truyền tới tận Túc Huyện, và còn từng có một chút quan hệ với nàng -- dù là mối quan hệ lúng túng huỷ hôn -- vì lẽ đó mà Đồng Thiếu Huyền chú ý đến Đường Kiến Vi cũng là chuyện dễ hiểu.

Càng chú ý, càng cảm thấy Đường Kiến Vi hiểu biết sâu rộng, có tài văn chương, nghe nói còn đặc biệt xinh đẹp..

Ai có thể cưỡng lại ánh hào quang sáng chói ngàn dặm của Đường Kiến Vi chứ?

Bây giờ nghĩ lại, Đồng Thiếu Huyền cảm giác mình u mê lạc lối cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng sau khi nàng tận mắt nhìn thấy Đường Kiến Vi hung dữ như ác thú thì những ảo tưởng thiếu nữ hoàn toàn sụp đổ.. Nàng hoàn toàn không muốn thừa nhận Đường Kiến Vi chặt đầu gà chém đầu thỏ chính là Đường Tam Nương mà nàng đã từng ái mộ và ngưỡng mộ.

Việc này tuyệt đối không thể để cho Đường Kiến Vi biết, bằng không sẽ bị cười đến sang năm.

Mới sáng sớm đã bị Cát Tầm Tình nhắc tới Đường Kiến Vi làm cho tâm thần bất ổn, không ngoài dự đoán, trên lớp Đồng Thiếu Huyền lại bắt đầu thất thần.

Tiên sinh phát hiện nàng tâm tư bất định, nhưng lần trước gọi nàng lên đối đáp, trái lại bị nàng đối đáp đến á khẩu không trả lời được, từ đó về sau tiên sinh không thèm để ý tới nàng nữa.

Chỉ cần nàng yên lặng không làm người mất mặt, thì kệ nàng làm gì thì làm.

Một ngày nọ, Đồng Thiếu Huyền dự định mượn mấy quyển sách mới về nhà đọc, đến cửa thư viện thì chạm mặt Quý Tuyết, nghe thấy đồng môn đi ngang qua nói:

"Bánh quẩy Tây Thi? Bánh quẩy là cái gì? Tây Thi? Dung mạo bà chủ đẹp vậy sao?"

"Chính là một loại bánh bột chiên dạng dài, nghe nói ăn rất ngon, xốp giòn chưa từng thấy! Bà chủ ta còn chưa từng thấy, nhưng được ví là Tây Thi thì ngươi nói xem có thể không đẹp không?"

"Làm sao đột nhiên xuất hiện một người như vậy?"

"Không biết, có vẻ là không phải người địa phương, sáng nay xuất hiện ở trước cổng Cảnh Dương phường, bán bánh quẩy tặng sữa đậu nành, bán đến náo nhiệt."

"Làm sao có khả năng a, chỉ là bánh bột chiên mà thôi, thật sự thần kỳ như vậy?"

"Ta cũng rất buồn bực, dự định sáng mai đi mua một cái nếm thử xem."

Túc huyện nhỏ, tin tức cũng lưu truyền rất nhanh, đặc biệt là đám môn sinh, bất cứ chuyện gì của Túc huyện đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Đồng Thiếu Huyền và Quý Tuyết nghe được cuộc đối thoại của các nàng.

Xinh đẹp, không phải người địa phương..

Da đầu Đồng Thiếu Huyền tê dại.

Lẽ nào là..

Làm ơn đừng đúng như suy nghĩ của nàng.

Đường Kiến Vi bán bánh bột chiên ở cổng phường?

Chuyện này..

Tuy bây giờ Đại Thương không còn quá định kiến với thương nhân, nhưng nói cho cùng thì thứ tự sang hèn "Sĩ nông công thương" vẫn khắc sâu trong đầu đại chúng.

Đối với phú hào lâu đời thì hâm mộ, nhưng với tiểu thương vừa và nhỏ thì vẫn xem thường, không phải mọi người suy nghĩ phiến diện, mà đây là quan niệm đã truyền từ hàng trăm hàng nghìn năm qua.

Đồng Thiếu Huyền ghi nhớ chuyện này, ngày hôm sau cố ý ra ngoài muộn hơn một chút, quả nhiên nhìn thấy mọi người tụ tập ở cổng phường, đám đông nhốn nháo.

Hai nhà tiểu thương khác vắng khách đến nỗi trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, chỉ có một nhà kia hồng hồng hỏa hỏa, náo nhiệt đến mức Đồng Thiếu Huyền không nhìn thấy hình bóng của lão bản.

Đồng Thiếu Huyền đứng lên chỗ cao, cuối cùng cũng nhìn thấy bánh quẩy Tây Thi.

Không phải Đường Kiến Vi thì là ai?

Đồng Thiếu Huyền khó khăn chen vào trong đám người, tức giận đối mặt với Đường Kiến Vi, Đường Kiến Vi không chút kinh ngạc hay áy náy nào, trái lại còn nói:

"Ngươi đến rồi? Đã dùng bữa sáng chưa?"

Khuôn mặt trắng bệch của Đồng Thiếu Huyền vì tức giận mà đỏ bừng lên: "Đồng gia ta tuy không phải danh gia vọng tộc, nhưng cũng là thư hương môn đệ, đâu đến nỗi ngươi phải buôn bán dọc đường?"

"Há, hóa ra là chê ta làm xấu mặt Đồng gia các ngươi." Đường Kiến Vi nói, "Trước không phải đã nói chúng ta quét tuyết trước cửa, bất quá hỏi han đối phương vài câu. Bây giờ ta chỉ mở quầy hàng để tự túc, tại sao ngươi lại không vui? Vẫn là nói.."

Đường Kiến Vi ngày hôm nay vẫn trang phục xinh đẹp như tiên, hai tay chống trên xe, cả người hướng về Đồng Thiếu Huyền, tư thái thướt tha nụ cười quyến rũ:

"Phu nhân chính là muốn quản ta?"

Đồng Thiếu Huyền bị dáng dấp hồ mị của nàng làm trong lòng như hươu chạy loạn, đè xuống tâm tình bất ổn, lập tức nhắc nhở mình không nên bị khuôn mặt xinh đẹp chết tiệt của Đường Kiến Vi mê hoặc, vừa hít một hơi muốn nói tiếp, đã nghe Đường Kiến Vi dứt khoát nói:

"Phu nhân, ngươi còn dài dòng nữa ta đành phải hôn ngươi trên đường."

Đồng Thiếu Huyền: "..."

Lúc này uy hϊếp phi thường có hiệu quả, Đồng Thiếu Huyền bịt miệng, chớp mắt đã biến mất trong dòng người.

Đường Kiến Vi nhìn bộ dạng kinh hoảng chạy trốn của nàng, vui vẻ từ đáy lòng.

"Ta đã nói muốn hôn chỗ nào đâu? Nghĩ gì vậy.."

Tác giả có lời muốn nói:

Đường. Hồ mị thần công thức thứ hai. Kiến Vi