Chương 12:

Chương 12:

Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, muội muội đừng nhìn.

"Tiểu nương tử đang ăn nhũ cao là ai?"

Đào Vãn Chi nhất thời cũng không nhận ra, nhưng nếu Trưởng Công chúa đã muốn biết thì nàng sẽ đi tìm hiểu ngay lập tức.

Đào Vãn Chi rời đi một lúc sau thì trở lại, nói cho Trưởng Công chúa:

"Tiểu nương tử họ Đồng tên Thiếu Huyền, là người Ngang Châu Túc huyện, năm nay mười lăm."

"Đồng Thiếu Huyền?" Trưởng Công chúa lặp lại ba chữ này.

Đào Vãn Chi thấy ánh mắt Trưởng Công chúa có chút ngây người, nhìn kỹ thì tiểu nương tử kia da trắng hơn tuyết, tuy có chút gầy yếu, nhưng hai mắt sáng ngời, một thân váy đỏ thật khiến người ta yêu thích.

Đào Vãn Chi ủ rũ mí mắt, ngay sau đó lại một lần nữa vung lên nụ cười hỏi:

"Điện hạ có ý định hay không?"

Trưởng Công chúa không trả lời là có hay không, tâm tư nàng vẫn còn chút bâng khuâng.

Không biết là điện hạ đang nghĩ tới chuyện gì, hiếm khi thấy nàng xuất thần lâu như vậy.

Đường Kiến Vi bận rộn ở phía sau bếp, cũng không có ý định sẽ ló mặt ra phía trước hoa viên.

Ở đây mênh mông biển người muốn nịnh bợ Trưởng Công chúa, không phải nữ quan trong triều thì cũng là danh môn ở Bác Lăng, khuôn mặt của Đường Kiến Vi đã quá đỗi quen thuộc với người ở Bác Lăng phủ.

Trước đây, khi nàng có chút danh tiếng ở Bác Lăng phủ thì đã không ít người chướng mắt nàng, nhiều lần lén lút làm ra những chuyện buồn nôn về nàng, mong chờ ngày nàng từ trên mây rơi xuống để chế giễu nàng một phen.

Bây giờ nàng không chỉ là từ trên mây rơi xuống, mà còn là rơi thẳng xuống bùn đất, một thân nhơ nhuốc thảm hại.

Nữ nhi của Nhị thúc, Đường gia Nhị nương tử Đường Linh Lang chính là người căm hận nàng nhất trong đám người ghen ghét nàng.

Thêm nữa, đám người đang đi theo phía sau Đường Linh Lang là một lũ ba hoa lắm chuyện thích chọc ngoáy.

Những người kia chỉ sợ là cười đến sái quai hàm rồi.

Đường Kiến Vi biết mình da mặt dày, bây giờ mặt mũi của nàng cũng không đáng giá mấy lượng bạc.

Nhưng nếu có thể thì nàng cũng không chủ động đi tìm mất mặt.

Nàng vốn rất buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng hôm nay tân khách đến dự nhã tụ thực sự quá nhiều, các nữ hầu không thể lo liệu hết được.

Đường Kiến Vi nhìn tình cảnh hỗn loạn này, lập tức nổi lên tâm tư muốn chạy trốn.

Chân vừa mới bước được nửa bước thì đã nghe phía sau có người gọi nàng:

"Đường tổng trù, Trưởng Công Chúa điện hạ cho gọi ngài qua đó."

Đường Kiến Vi: "..."

Sợ điều gì thì gặp ngay điều đó, Đường Kiến Vi l*иg ngực phát đau.

Hết cách rồi, Trưởng Công chúa đã cho nàng một ngụm cơm thì nàng nhất định phải ngoan ngoãn gọi là đến, đuổi là đi.

Đường Kiến Vi xua đi mùi rượu và mùi thức ăn trên người, cũng lười trang điểm, từ sau tấm bình phong của khu bếp đi ra, không buồn chú ý mà xuyên qua đám người, trực tiếp hướng về phía Trưởng Công chúa mà nhanh chân bước đi.

Trong đám người có người nhìn thấy nàng liền "Ai" một tiếng:

"Kia không phải là Đường Tam sao?"

"Đúng là nàng.. Sao nàng lại ở chỗ này?"

"Ai? Biến mất một quãng thời gian dài như vậy, không nghĩ lại ở chỗ này nhìn thấy nàng. Hẳn là đến nương nhờ Trưởng Công chúa?"

"Các ngươi không biết sao? Nàng đã vào Liễm Thao phủ được một thời gian."

"Nhưng mấy năm trước Trưởng Công chúa đã từng chiêu mộ nàng, khi đó nàng có thèm cảm kích đâu."

"Còn có chuyện này sao.."

"Đúng vậy nha, lẽ nào ngươi không biết sao? Đường Tam kia không cấp mặt mũi cho Trưởng Công chúa, chuyện này lúc trước cũng tương đối náo nhiệt.."

Các tiểu nương tử này nhìn không giống như là nữ quan, mà giống như các thế gia nữ tử còn chưa xuất giá, phe phẩy chiếc quạt tròn che mặt, đứng túm năm tụm ba ở một chỗ líu ra líu ríu.

Nói lời gièm pha thì thanh âm cũng không lớn, thế nhưng Đồng Thiếu Huyền ngồi sát ngay bên cạnh, không muốn nghe nhưng những lời nhảm nhí này vẫn rót đầy lỗ tai nàng.

Người các nàng đang nói đến không phải là tiểu nương tử trộm khóc bên hồ lúc nãy sao?

Đường Tam?

Đường.. Tam..

Hai chữ này ở cùng một chỗ, làm cho Đồng Thiếu Huyền có chút hoảng.

Cảm giác như cùng Đường Kiến Vi kia có quan hệ họ hàng, mà Đường Kiến Vi kia ở Đường gia cũng là thứ ba.

Không phải chứ?

Đồng Thiếu Huyền không thể lý giải được.

Có thể trùng hợp như vậy sao?

Đồng Thiếu Huyền lúc còn rất nhỏ đã từng có hôn ước cùng với Đường Kiến Vi.

Sau khi Đại Thương thi hành pháp lệnh đồng tính có thể kết hôn, bởi vì phải nộp một khoản tiền thuế kếch xù nên đồng tính thành thân không thịnh hành trong tầng lớp bách tính bình dân, trái lại, cực thịnh hành trong thượng tầng danh sĩ phú thương.

Thậm chí còn trở thành một phương thức để thể hiện thân phận và địa vị.

Mà trong nghi lễ đồng tính thành hôn cũng có những quy củ bất thành văn.

"Gả" có nghĩa là gia đình có gia thế kém hơn sẽ "Gả" vào gia đình thuộc tầng lớp cao hơn. Hoặc là người nhỏ tuổi hơn sẽ được "Gả" cho nhà người còn lại.

Ngược lại, tất nhiên là "Cưới".

Đồng gia chỉ là gia đình thư hương thanh bần, tuổi lại nhỏ hơn Đường Kiến Vi hai tuổi, khi đính hôn thì tất nhiên định sẵn là Đồng Thiếu Huyền sẽ phải "Gả" đến Bác Lăng Đường gia.

Hai tiểu hài tử tuổi còn nhỏ, nhưng đối phương lại muốn hỏa tốc nhận người về Đường gia, chờ lớn một chút thì lập tức thành thân.

Ý tứ của Đường gia chính là chắc chắn ước định hôn sự này.

Đồng gia phụ mẫu không nỡ gả tiểu nữ nhi đi xa, nhưng cũng cảm thấy đây là một hôn sự tốt.

Yêu nhi có thể sống thật tốt, đó là điều quan trọng hơn cả.

Lúc này Đồng gia đã chuẩn bị xong của hồi môn, chỉ chờ đội ngũ đón dâu tới, kết quả là đợi ba tuần trăng cũng không thấy ai tới, trái lại còn nhận được một bức thư do Đường gia a ông tự tay viết.

Đọc xong thì Đồng phụ suýt chút nữa tức giận đến không thở được, vò nát bức thư ngay tại chỗ.

Đồng mẫu còn hỏi: "A lang, làm sao vậy, trong thư viết cái gì?"

Đồng phụ cả giận nói: "Nhân gia nói hôn sự này không thể kết!"

"Cái gì? Đây là muốn hủy hôn?"

"Còn không phải sao? Từng câu từng chữ vô liêm sỉ còn viết đây!"

Đồng mẫu sắc mặt tái xanh: "Chuyện đó, vậy A Niệm của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Chuyện Đồng Thiếu Huyền phải gả vào Bác Lăng phủ Đường gia đã sớm được bà mối kia khoa trương lắm mồm nói cho toàn Túc huyện đều biết, xung quanh mọi người còn liên tục đến chúc mừng, huyên náo đến đau đầu.

Toàn huyện thành đều đã biết đến chuyện này, bây giờ Đường gia nói hủy hôn liền hủy hôn?

Đây là thư do a ông gửi tới, vậy còn phụ mẫu của Đường Kiến Vi đâu?

Lúc trước bọn họ đề hôn, bây giờ đổi ý cũng không thấy bóng dáng đâu, chẳng phải là muốn cho Đồng gia sau này trở thành trò cười ở Túc huyện hay sao?

Sau này A Niệm làm sao còn tìm được nhà nào tốt để gả nữa?

Đồng phụ Đồng mẫu tức giận đến ba ngày không ăn cơm, ngày thứ tư, người đưa thư mang một xấp thư dày chuyển phát nhanh đến nhà họ, vừa mở ra nhìn, thấy ít nhất phải hơn mười tấm giấy vàng.

Đây là thư xin lỗi do phụ thân Đường Kiến Vi Đường Sĩ Chiêm tự tay viết.

Thư kia Đồng Thiếu Huyền cũng đã xem qua, lúc đó chỉ cảm thán vị tiên sinh chữ viết quá đẹp, câu từ tinh tuyệt, ngôn từ thành khẩn.

Nhưng tại sao trông phụ mẫu vẫn còn tức giận như vậy?

Lúc đó Đồng Thiếu Huyền còn chưa tới bảy tuổi, chỉ là một tiểu hài tử, không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đã đến tuổi cập kê, Đồng Thiếu Huyền vẫn luôn có các bằng hữu thân thiết, nhưng tuyệt nhiên không có một nhà nào đến cửa cầu hôn, có người nói là do ảnh hưởng từ việc Đường gia từ hôn ngày xưa.

Địch ý của Đồng gia đối với Đường gia càng khó có thể hóa giải.

Nghĩ đến lời thề son sắt trước khi xuất hành, và bây giờ Đường Tam Nương tử lại đang ở trước mắt, trong lòng Đồng Thiếu Huyền bỗng dâng lên một loại cảm giác vi diệu, ánh mắt cũng tự nhiên mà nhìn theo Đường Kiến Vi, nhìn nàng đứng ở bên người Trưởng Công chúa.

Các nữ quan ngồi thành một vòng tròn vây quanh Trưởng Công chúa, khoảng cách hơi xa nên Đồng Thiếu Huyền nghe không rõ các nàng đang nói cái gì, tựa hồ như đang ngâm thơ.

Trưởng Công chúa ngồi ở chính giữa, Đường Kiến Vi vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ, cũng không có đi vào.

Mãi đến khi Trưởng Công chúa hướng về phía nàng ngoắc ngoắc tay, nàng do dự chốc lát rồi tiến về phía trước hai bước.

"Đến." Trưởng Công chúa liếc mắt nhìn một thùng hàu lớn gần đấy, nói Đường Kiến Vi "Tách vỏ hết đi."

Sau khi Trưởng Công chúa nói vậy thì ánh mắt của mọi người đều dồn dập hướng về phía Đường Kiến Vi.

Những ánh mắt này đa phần là mang theo kinh ngạc, mọi người đều nhận vị nương tử mà Trưởng Công chúa đang sai khiến như hạ nhân này chính là Đường Kiến Vi..

Gia biến của Đường phủ sớm đã được truyền đi khắp Bác Lăng phủ, mọi người chỉ biết là sau đó Đường gia Tam Nương tử không tham dự bất kì buổi nhã tụ nào nữa, nhưng lại không ngờ là nàng đang nương nhờ Trưởng Công chúa.

Lúc trước nàng giả bệnh không cho Trưởng Công chúa mặt mũi, gây náo loạn một trận lớn ở Bác Lăng nên cũng không ít người biết đến việc này.

Bây giờ nàng lại xuất hiện bên người Trưởng Công chúa, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chuyện này là như thế nào.

Nằm trong lòng bàn tay của kẻ thù, tất nhiên sẽ không có ngày nào được sống dễ chịu.

Ai cũng biết vỏ con hàu vừa khó tách lại dễ cắt phải tay, Trưởng Công chúa muốn nàng tất cả đều tách ra, thật đúng là không có nửa điểm thương tình.

Cũng không biết ban đêm đóng cửa cài then thì còn có những chuyện nhục nhã thế nào nữa.

Một vòng nữ quan cùng danh môn khuê tú thong thả ngồi, nhìn Đường Kiến Vi đứng ở một bên, trong ánh mắt mang theo chút thương hại cùng chờ mong.

Thương hại nàng tuổi còn trẻ mà phụ mẫu song vong thê thảm, nhưng lại chờ mong nhìn thấy Đường Tam Nương phong quang vô hạn ngày nào bây giờ gặp nạn mà bày ra bộ dáng chật vật.

Đường Kiến Vi âm thầm hít một hơi đem hô hấp ổn định lại, cầm lấy chiếc dao dùng tách hàu, xán lạn nở nụ cười:

"Tuân mệnh, điện hạ."

Nói xong liền nhanh nhẹn mang từng con hàu tách vỏ, thả vào bên trong bàn, vắt chanh lên miếng thịt đầy đặn, ẩm ướt của con hàu, đưa cho mọi người.

Trong toàn bộ quá trình, nét mặt nàng tươi cười như hoa, ngữ khí trầm ổn không nhìn ra một chút nhục nhã nào.

Không có nửa điểm thất lễ, thậm chí ngay cả một tia khí tức ủ rũ cũng không có.

Nàng giống như là chủ nhân đang chiêu đãi hết thảy tân khách của mình.

Ánh mắt của Trưởng Công chúa dừng lại trên gương mặt của Đường Kiến Vi, thưởng thức nét cười của nàng.

Đến khi Đường Kiến Vi dâng mâm cho Trưởng Công chúa thì Trưởng Công chúa ghé tai nàng nói:

"Đúng là một con nhím con. Vỗ nhẹ một cái liền dính một tay đầy gai trở về."

Đường Kiến Vi nghe vậy thì đối với Trưởng Công chúa cười đến càng đẹp:

"Đa tạ điện hạ tán thưởng."

Trưởng Công chúa như có như không cười lạnh một tiếng, để Đào Vãn Chi giúp nàng gắp lên một con hàu.

Đồng Thiếu Huyền ở phía xa nhìn thấy tất cả, cũng vừa vặn nhìn thấy nụ cười của Đường Kiến Vi.

Trưởng Tôn Ngạn thấy Đồng Thiếu Huyền con mắt đều muốn rớt ra ngoài thì vội lay nàng mấy lần:

"Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, muội muội đừng nhìn nữa, ngươi biết người kia là ai chứ?"

"Đường Tam."

"Hoắc? Ngươi biết a? Vậy mà ngươi còn dám nhìn? Không sợ mẫu thân lột da ngươi sao?"

"Nàng thật sự là Đường Kiến Vi?"

".. Ngươi rốt cuộc thì có biết hay là không?"

Đồng Thiếu Huyền căn bản là không có tâm tư trả lời Trưởng Tôn Ngạn, nàng có chút hiếu kỳ hỏi:

"Vì sao Đường Tam Nương lại phải giúp người ta tách hàu trong yến hội?"

Trưởng Tôn Ngạn liền đem chuyện của Đường gia cùng với ân oán giữa Đường Tam Nương và Trưởng Công chúa nói hết ra.

"Hóa ra là Trưởng Công chúa có ý định cho Đường Tam Nương mất hết mặt mũi." Đồng Thiếu Huyền ở trong lòng cảm thán, Đường Kiến Vi tựa hồ không phản cảm như lời phụ mẫu thường hay nói.

Lại nhìn một chút, thiên kim đại tiểu thư lưu lạc thành nữ đầu bếp giúp người khác tách vỏ hàu, vậy mà nàng vẫn cười với nhân sinh, chỉ đem nước mắt lưu ở bên người ở nơi mà không ai nhìn thấy.

Đường Tam nương hoạt bát đáng yêu, nhưng lại khiến người ta phải thương tiếc.