Chương 11:

Chương 11:

Sao hôm nay chúng ta lại đến nơi lang hổ này?

Nhã tụ thưởng xuân trên Diêu Tinh hồ là nhã tụ lớn nhất được tổ chức trong mùa xuân này.

Trời vừa sáng Trưởng Công chúa đã nghĩ ra chủ đề nhã tụ là "Thượng tà".

Đường Kiến Vi nhớ không lầm thì "Thượng tà" là một bài dân ca Nhạc phủ, sơn vô lăng nước sông vì hiết, nói về ái tình.

Được được, nói về ái tình thì dễ làm rồi.

Đường Kiến Vi tuy rằng chưa bao giờ chân chính yêu đương cùng tiểu lang quân hay tiểu nương tử nhưng phụ mẫu nàng từ trước đến giờ phu thê ân ái, nàng tất nhiên cũng sẽ hiểu, lại thêm đọc vô số điển tịch về tình yêu, muốn biểu hiện ra cái gọi là "Tình yêu cuồng nhiệt" cũng không quá khó.

Nàng phối hợp những màu sắc tươi đẹp với nhau, năm màu sắc rực rỡ nhất tượng trưng luyến ái, tâm tình cũng theo đó biến hóa trở nên náo nhiệt hơn, còn có chút đói bụng.

Cảnh tượng gặp nhau trên cầu Hỉ Thước nhất định phải có, dùng bánh đậu đỏ làm Chức Nữ, bánh đậu xanh làm Ngưu Lang, ở giữa lấy bánh gạo thơm ngon xếp thành một khối làm cầu Hỉ Thước.

*Theo văn hóa phương Đông thì mỗi năm vào ngày 7 tháng 7 Âm Lịch (lễ Thất Tịch) thì Ngưu Lang Chức Nữ sẽ gặp nhau một lần trên cầu Hỉ Thước.

Trước khi Đường Kiến Vi bắt tay vào nấu nướng thường có thói quen tưởng tượng hết thảy quá trình cũng như tư vị, hình dạng món ăn trong đầu.

Càng là chủ đề phức tạp khổng lồ thì càng cần trước đó phải phác họa ra bộ dáng hoàn chỉnh, sau đó thay đổi điều chỉnh.

Thời đại này đã có giấy, nhưng giấy vô cùng đắt đỏ.

Trước đây ở bên trong Đường phủ, mỗi tờ giấy được mang ra sử dụng đều phi thường quý giá.

Viết xong một mặt thì lật mặt trái viết, nhất định phải viết kín hết trang giấy, chỉ hận không thể lấp đầy từng kẽ hở trên đó.

Vậy mà ở trong Liễm Thao phủ, nếu muốn chỉ cần đi gặp quản sự, mỗi ngày có thể lĩnh hai tấm giấy vàng cứng cáp.

Loại giấy vàng này không giống như giấy trắng, sử dụng tiện lợi hơn nhiều, trên mặt còn có một lớp sáp mỏng vừa cứng cáp lại vừa có mỹ quan.

Ở kinh thành thì các con cháu quý tộc trong ngày thường cũng không nỡ dùng đến giấy vàng, chỉ có khi viết thư tình mới nhẫn tâm xé nửa tấm ra dùng.

Trưởng Công chúa đối với các gia thần của mình rất hào phóng, chỉ cần nhìn các nữ đầu bếp bên trong Liễm Thao phủ trang phục xinh đẹp, ăn, mặc, ở, đi lại tất cả đều nhờ vào ơn của Trưởng Công chúa, tiêu xài không biết đau lòng là gì.

Chẳng trách có nhiều nương tử trẻ tuổi nguyện ý nương nhờ Trưởng Công chúa.

Đường Kiến Vi đem tất cả ý tưởng về "Thượng tà" trình bày rõ ràng, sau khi cùng đầu các nữ đầu bếp thảo luận xong thì bắt đầu phân công chuẩn bị.

Lúc này nhân số được mời dự tiệc lên đến hơn trăm người, Đường Kiến Vi dự tính sẽ chế biến mười tám món ăn mặn, mười sáu thức ăn chay, mười món thuỷ sản, tám loại món chính, mười chín loại điểm tâm, còn có các loại đồ nhắm rượu.

Những thứ này chỉ một mình nàng thì không thể hoàn thành được.

Một trong những chức trách của Tổng Trù chính là tổ chức và giám sát tất cả các nữ đầu bếp trong Liễm Thao phủ, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, để làm Trưởng Công chúa hài lòng và các tân khách của Trưởng Công chúa có thể tận hứng ra về.

Các nữ đầu bếp sau khi nhận nhiệm vụ thì phân công nhau làm việc tất bật.

Đi theo Đường Kiến Vi cùng chế biến thịt bò là một nữ đầu bếp họ Quảng tên Thư Nghệ, tuổi không lớn lắm, làm việc rất nhanh nhẹn, nàng đến Liễm Thao phủ đã ba năm, có thể xem như là lão nhân ở nơi này.

Cả ngày nàng luôn tươi cười đối với tất cả mọi người, ai nhờ hỗ trợ thì không nói hai lời lập tức đến giúp, là người luôn được mọi người yêu mến.

Sau khi Đường Kiến Vi đến Liễm Thao phủ thì người đầu tiên chủ động tiếp lời nàng cũng chính là nàng ấy

Quảng Thư Nghệ nhóm lửa rồi cho thêm củi, Đường Kiến Vi đem khối thịt bò để vào bên trong chiếc nồi đồng đã có sẵn nước, sau đó cho thêm các hương liệu vào tẩm ướp rồi đun nhỏ lửa.

Quảng Thư Nghệ hiếu kỳ hỏi: "Tại sao ngươi không dùng chiếc chảo sắt lớn kia để hầm thịt?"

"Chảo sắt dùng để xào thì tốt hơn."

"Ngươi như thế nào mà có thể nghĩ ra dùng sắt để đúc chảo? Thủ pháp xào này cũng hết sức mới mẻ. Trước đây ta cũng từng thấy qua phương pháp xào trong điển tịch, đáng tiếc là dầu ăn rất khó ép, mà nhiệt độ cũng khó nắm giữ, không cẩn thận liền xào quá mức, vừa phí thịt lại phí dầu."

Quảng Thư Nghệ có chút kích động: "Muội muội, khi nào rảnh rỗi thì dạy ta một hai chiêu đi! Ta cũng muốn học phương pháp xào!"

Đường Kiến Vi không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chỉ cảm thán một câu: "Tới khi nào mới có thể rảnh rỗi a, sau yến tiệc ngày xuân chính là tiêu hạ tháng ngày, lại còn thưởng thu. Chỉ sợ là phải tới ngày đông gió lạnh nổi lên bốn phía thì điện hạ mới có thể tạm ngừng nghĩ đến tâm tư mời tiệc."

Đường Kiến Vi không thể đem tuyệt kỹ tổ truyền của a mẫu dạy cho người khác, nhưng cũng không muốn làm tổn thương Quảng Thư Nghệ.

Cũng may công phu mồm mép lấy lệ qua loa của nàng rất khá.

Chiếc nồi dần dần nóng lên, bọt khí chậm rãi từ đáy nồi hướng lên phía trên mặt nước, Đường Kiến Vi trong lúc đợi thịt chín mềm thì chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn khác.

Nhắc đến Trưởng Công chúa, khuôn mặt Quảng Thư Nghệ ửng hồng, dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Đường Kiến Vi.

"Điện hạ.. Rất thương ngươi phải không?"

Đường Kiến Vi đang pha chế nước sốt, nghe nàng nói vậy thì cũng không dời đi ánh mắt, nhưng vẻ mặt trông giống như đang bị đau nửa đầu.

Đau, thật là đau a, như một chưởng giáng xuống đầu nàng.

Quảng Thư Nghệ nói: "Ta đến Liễm Thao phủ ba năm vẫn chưa từng làm tổng trù lần nào."

Đường Kiến Vi nghe trong lời nói của nàng có chút mất mát, chỉ có thể cười động viên:

"Tổng trù là công việc vất vả, Trưởng Công chúa không cho ngươi làm tổng trù chính là luyến tiếc ngươi."

"Ta đã một năm không đi qua Thừa Bình phủ, cũng không cùng điện hạ nói chuyện."

Đường Kiến Vi: "..."

Lúc này là thật sự không cách nào tiếp tục động viên.

Quảng Thư Nghệ lại hỏi nàng: "Điện hạ sủng hạnh ngươi sao?"

Đường Kiến Vi suýt chút nữa đánh đổ bát nước sốt trong tay.

Tiểu nương tử ban ngày ban mặt lại đàm luận chuyện riêng tư thầm kín như vậy!

Đường Kiến Vi chưa trải sự đời, mặt nàng đã bắt đầu nóng lên, thấp giọng nói:

"Quảng Tứ Nương, những lời này nếu như người khác nghe thấy chỉ sợ là phải cười vào mặt chúng ta rồi."

Quảng Thư Nghệ ngồi ở trên một chiếc ghế thấp, dùng cặp gắp than kí©h thí©ɧ củi lửa, đem củi lửa dựng lên một khoảng trống để không khí đi vào, lửa cháy càng đượm.

Quảng Thư Nghệ tựa cằm lên trên đầu gối, nhỏ giọng nói:

"Nếu như có thể cùng điện hạ nói một câu thì mất ăn mất ngủ ta cũng nguyện ý. Đáng tiếc, không có cách nào.."

Đường Kiến Vi nghe nàng nói những lời này thì trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Vị nữ tử si tình này làm cho nàng nhớ tới một chuyện rất lâu về trước.

Thật ra thì nàng đã từng yêu thích một người. Người kia và nàng đã có lời ước định hôn nhân, nhưng bây giờ lại biến mất không thấy tăm hơi. Người đó là Ngô Hiển Ý.

Đây là người mà nàng từng yêu đơn phương.

Ngô Hiển Ý từ trước đến giờ đối với nàng không có hứng thú, chuyện này nàng có thể tự mình nhìn ra. Bất luận nàng làm sao ám chỉ gửi gắm yêu thương thì tất cả nhiệt tình đều bị đối phương hờ hững.

Sau vài lần bị tổn thương thì Đường Kiến Vi đã nghĩ thông suốt, nàng cùng Ngô Hiển Ý đính hôn chỉ là để Đường gia cùng Ngô gia hai nhà kết thành thông gia, củng cố địa vị của cả hai ở Bác Lăng và chính nghiệp cường thế hơn mà thôi.

Ngô Hiển Ý luôn lấy lợi ích của Ngô gia làm trọng nên mới không phản đối hôn sự này, không phải vì nàng đối với Đường Kiến Vi có hảo cảm gì, mà là nàng không muốn làm trái lời phụ mẫu.

Cho dù hai người có thành thân, kết quả tốt nhất cũng chỉ là tương kính như tân.

Ngô Hiển Ý không thích nàng, nàng hiểu rõ chuyện này hơn bất cứ ai.

Mười lăm tuổi năm ấy, Đường Kiến Vi buộc mình phải chặt đứt những nhớ nhung với Ngô Hiển Ý, rất lâu sau đó, trong lòng nàng cũng không còn gợn sóng nữa.

Bây giờ một lần nữa nhớ tới người này thì nàng vô cùng bình tĩnh.

Chỉ có điều khi nghe đến sự đau lòng của người khác, nàng vẫn dễ dàng bị kích động cộng hưởng theo.

Trước nhã tụ thưởng xuân một ngày, Đường Kiến Vi cùng một đám nữ đầu bếp nữ và quản gia đi đến ven hồ Diêu Tinh để chuẩn bị.

Thu thập cả đêm, trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ mong nhã tụ ngày mai có thể tiến hành thuận lợi.

May mắn là ông trời hợp tác, ngày hôm sau trời trong nắng ấm, có chút gió lạnh nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Đường Kiến Vi hôm qua canh giữ cả đêm ở bếp nên cơ bản là không ngủ, mặt trời ló dạng, sự ấm áp bao trùm khắp cơ thể làm cho nàng càng thêm buồn ngủ.

Chờ đến gần xế trưa, tân khách lục tục kéo vào sân, có hai vị nương tử trẻ tuổi ở trước cửa chào đón từng người rồi dẫn các nàng về vị trí.

Đường Kiến Vi chưa từng gặp qua hai vị nương tử kia, nhìn cũng chỉ khoảng mười bảy, tám tuổi, trên mặt còn có chút non nớt, nhưng tư thái tiếp đãi khách lại rất thành thục.

Trên Diêu Tinh hồ, ánh sáng phản chiếu lung linh, bên bờ sắc màu rực rỡ, chính là một địa điểm thích hợp để thưởng xuân.

Đường Kiến Vi nhìn mặt hồ, bởi vì ngủ không ngon giấc nên con mắt có chút chua xót, ngáp một cái dài, vài giọt nước mắt khó chịu rơi xuống.

Nàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt của Đồng Thiếu Huyền.

Đồng Thiếu Huyền cùng Trưởng Tôn Ngạn cùng nhau đi tới nhã tụ thưởng xuân, vừa đưa thϊếp mời tiến vào bên trong vườn, hào hoa phú quý tràn ngập còn chưa kịp thưởng thức thì đã nhìn thấy một nương tử xinh đẹp đứng ở ven hồ đằng xa đang lặng lẽ lau nước mắt.

Dung mạo xinh đẹp của nương tử làm cho Đồng Thiếu Huyền có chút thất thần, đến khi Trưởng Tôn Ngạn gọi nàng mấy tiếng thì nàng mới có phản ứng.

Đi theo Trưởng Tôn Ngạn được mấy bước thì Đồng Thiếu Huyền không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, nhưng nương tử xinh đẹp đã đi mất rồi.

Bác Lăng phủ quả nhiên là ngọa hổ tàng long.

Trái tim của Đồng Thiếu Huyền vẫn đang nhảy nhót không ngừng.

Nàng thân là nữ tử, còn chưa nghĩ tới tương lai sẽ cùng nữ tử hay cùng nam tử thành thân, nhưng người kia có loại lực hấp dẫn không phân biệt giới tính.

Xinh đẹp rung động lòng người, lại yếu đuối nhu mì khiến người ta chỉ muốn phủng trong lòng bàn tay mà che chở.

Nàng là ai a..

Đường Kiến Vi vừa ngáp vừa đi vào trong bếp.

Thực sự quá buồn ngủ rồi, hi vọng nhã tụ ngày hôm nay sớm kết thúc một chút, xong xuôi nàng phải về ngủ một giấc thật ngon mới được.

"Ta nói này, Thiếu Huyền muội muội, ngươi đừng ở chỗ này mà nhìn ngó lung tung."

Trưởng Tôn Ngạn không biết nàng đã nhìn thấy gì, nhưng tiểu nương tử sau khi liếc mắt nhìn về hướng nào đó thì sắc mặt ửng đỏ, như vậy thì còn có thể là cái gì?

Khẳng định là đã nhìn thấy giai nhân rồi sau đó bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Trưởng Tôn Ngạn kéo cánh tay Đồng Thiếu Huyền, một bên chào hỏi các tỷ muội có quen biết, một bên thì thầm với Đồng Thiếu Huyền:

"Ngươi có biết những người đang phục vụ nhã tụ thưởng xuân của Trưởng công chúa là ai không? Không phải là các tỳ nữ bình thường đâu, các nàng đều là gia thần của Thừa Bình phủ, là người của Trưởng Công chúa."

"Người của Trưởng Công chúa?"

Trưởng Tôn Ngạn nhìn bốn phía một chút, lúc này không ai chú ý tới các nàng, vậy nên liền mở mang đầu óc cho vị biểu muội đến từ Túc huyện, nàng lược bỏ hết râu ria, chỉ tập trung trọng tâm miêu tả niềm đam mê thu thập các nương tử xinh đẹp của Trưởng Công chúa..

Sau khi nghe xong thì Đồng Thiếu Huyền không khỏi khϊếp sợ: "Chúng ta ở Túc huyện chỉ nghe nói Trưởng Công chúa có khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, những lời tỷ tỷ vừa nói ta mới chỉ nghe qua lần đầu tiên. Tỷ tỷ a, nếu thật như vậy, sao chúng ta hôm nay lại đến nơi lang hổ này? Vẫn nên nhân lúc Trưởng Công chúa chưa hiện thân thì mau mau trốn đi."

Trưởng Tôn Ngạn biết nàng đang lo lắng cái gì, không nhịn được nở nụ cười:

"Ai nha, biểu muội ngoan của ta. Muội muội lớn lên xinh đẹp, nhưng Trưởng Công chúa đã gặp qua hàng nghìn hàng vạn mỹ nhân, sao có thể dễ dàng lọt vào mắt nàng a?"

Đồng Thiếu Huyền bị Trưởng Tôn Ngạn thẳng thắn nói vậy thì gương mặt vừa dịu xuống lại tiếp tục nóng lên.

"Ngươi a, yên tâm đi, đừng nói là bị Trưởng Công chúa đem đi sung vào 'Hậu cung', chỉ cần được nàng nhìn thẳng một chút thôi đã là nhờ tổ tiên tích đức tám đời rồi. Muội muội đừng nghĩ linh tinh nữa, hôm nay chúng ta đến đây là để kết thân với các nữ quan. Đa số tân khách trong nhã tụ của Trưởng Công chúa đều là nữ quan trong triều, chúng ta trước tiên ở nơi này làm quen một chút, tốt nhất ngươi có thể kết bạn với một, hai, người, giao thiệp càng rộng rãi thì đối với hoạn lộ sau này càng có nhiều ích lợi."

Đồng Thiếu Huyền hướng về Trưởng Tôn Ngạn nói lời cảm tạ.

Trưởng Tôn Ngạn là đích tôn nữ của đệ đệ của ngoại tổ mẫu Đồng Thiếu Huyền, tính ra thì đã là họ hàng xa, nhưng Trưởng Tôn gia rất coi trọng việc nàng đến Bác Lăng, cố ý để Trưởng Tôn Ngạn tới tiếp đón nàng.

Dẫn nàng đi ăn, dẫn nàng đi vui chơi, còn dẫn nàng đến Trưởng Công chúa nhã tụ để mở rộng quan hệ, Đồng Thiếu Huyền trong lòng cảm kích không thôi, tất nhiên là đối với những lời tỷ tỷ nói cũng không có chút nghi ngờ.

Tổ tiên của Trưởng Tôn thị cùng Thương Cao Tổ Vệ thị giao tình không ít, năm đó Trưởng Tôn thị phụ tá Vệ thị đánh hạ giang sơn, được ban cho tước vị thưởng đất phong, trăm năm qua Trưởng Tôn thị cũng đã xuất hiện không ít các quan lớn kỳ tài, bất luận là ở đất phong Động Xuân hay là ở kinh đô Bác Lăng, dòng học Trưởng Tôn đều đã ăn sâu bén rễ, cành lá xum xuê.

Trưởng Tôn Ngạn vẫn chưa nhập sĩ, nhưng cũng là thế gia ở Bác Lăng phủ.

Nàng mang theo Đồng Thiếu Huyền đi một vòng nhã tụ, đưa nàng dẫn tiến làm quen với các nữ quan.

Đồng Thiếu Huyền năm nay mười lăm tuổi, gương mặt vẫn còn nét trẻ con, là một tiểu khả ái đáng yêu. Một túi da xinh đẹp đã đủ hấp dẫn người, huống chi nàng còn là thần đồng nổi danh mười dặm tám hương ở Túc huyện.

Nói chuyện điển cố hạ bút thành văn, lời nói dí dỏm, chọc cho mọi người cười không ngừng.

Khi các nàng đang nói cười đùa giỡn thì Trưởng Công chúa đến.

Trưởng Công chúa xuất hiện lập tức gây nên sự ồn ào nho nhỏ.

Đồng Thiếu Huyền cùng Trưởng Tôn Ngạn lùi tới phía sau bàn trà xa nhất, âm thầm nhìn ngắm vị Trưởng Công chúa trong truyền thuyết.

Đồng Thiếu Huyền ngồi quỳ chân, vừa ngẩng đầu thì vừa hay đối diện với đoàn người của Trưởng Công chúa ngồi trên cao.

Đồng Thiếu Huyền chớp chớp mắt, nhắm vào rồi lại mở ra.

Trưởng Công chúa vẫn đang nhìn nàng.

Đồng Thiếu Huyền bị Trưởng Công chúa không chút nào lảng tránh mà nhìn thẳng làm cho trong lòng hốt hoảng, Trưởng Tôn Ngạn còn chó cắn áo rách nói:

"Thiếu Huyền muội muội, sao ta có cảm giác.. Trưởng Công chúa vẫn luôn nhìn ngươi?"

Đồng Thiếu Huyền khóe miệng giật giật, cười nói: "Tỷ tỷ đừng nói chuyện cười nữa, Trưởng Công chúa rõ ràng là đang nhìn ngươi."

Nói xong lập tức đem nhũ cao ở trước mặt cắn một cái, tự an ủi bản thân mình.

Nhũ cao vừa chạm vào bên trong miệng thì mùi thơm ngọt nồng nàn của hương trầm lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Đồng Thiếu Huyền.

Ăn ngon --

Đồng Thiếu Huyền nhìn miếng nhũ cao bị mình cắn một nửa ở trong tay, trong lòng không khỏi khϊếp sợ.

Ta thật sự thiếu kiến thức sao?

Một khối nhũ cao nho nhỏ ở Bác Lăng cũng có thể làm cho ta mở mang tầm mắt?

Ngay lúc Đồng Thiếu Huyền cùng nhũ cao hai mặt nhìn nhau thì Trưởng Công chúa thu hồi ánh mắt, hỏi Đào Vãn Chi:

"Tiểu nương tử đang ăn nhũ cao là ai?"