Chương 13:

Chương 13:

Sắc mặt trắng bệch, siết chặt vạt áo

Tách vỏ một, hai con hàu thì không có vấn đề gì, nhưng liền một mạch tách đến ba, bốn mươi con mà không dùng đồ bảo hộ, dù cho là Đường Kiến Vi quanh năm tiếp xúc với các loại nguyên liệu thì cũng sẽ không cẩn thận mà cắt phải tay.

Thùng hàu này từ đâu ra?

Nàng lặng lẽ mυ"ŧ ngón tay bị thương.

Nàng căn bản sẽ không chuẩn bị thứ đồ ăn khó lột này đi?

Nếu như có chuẩn bị thì nhất định cũng sẽ xử lý xong tất cả trong bếp rồi mới bưng lên, làm sao có chuyện để cho Trưởng Công chúa cùng các tân khách tự mình ngồi cạy vỏ đây?

Đường Kiến Vi cảm thấy có gì đó không đúng, liếc mắt sang nhìn sườn mặt của Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa ngồi ở giữa đám người, tất cả mọi người đều trưng ra khuôn mặt tươi cười với nàng, tuôn ra những tràng tán dương rất có kỹ thuật.

Trưởng Công chúa là người quyền quý nhất ở nơi đây, thậm chí là nhất Bác Lăng phủ.

Ai không để cho nàng vừa lòng đẹp ý thì tất nhiên sẽ không có trái ngọt mà ăn, chỉ có thể ăn quả đắng.

Đường Kiến Vi đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.

Thùng hàu này có lẽ là do Trưởng Công chúa sai người đặc biệt chuẩn bị cho Đường Kiến Vi.

Nhìn thấu tâm tư của Trưởng Công chúa, Đường Kiến Vi cảm thấy có chút buồn cười.

Lần đầu tiên Đường Kiến Vi mang mỹ thực đến nương nhờ Trưởng Công chúa thì chính nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tất cả các tình huống.

Chỉ không ngờ, Trưởng Công chúa lấy việc mở rộng hậu cung làm trọng nhưng lại để ý chuyện con mồi có tình nguyện hay không.

Lúc đó Trưởng Công chúa không có xuống tay bởi vì nhìn ra được là Đường Kiến Vi đang cứng rắn chống đỡ.

Trưởng Công chúa tựa người vào ghế tựa làm bằng da thú mềm mại, hôm nay tham gia nhã tụ nên nàng đổi khăn vấn đầu đơn giản, tóc mây búi cao kế, trang sức hoa mẫu đơn, càng lộ ra vẻ quyến rũ.

Vậy là ngày ấy Trưởng Công chúa ghét bỏ ta không có tình thú.

Đường Kiến Vi ở trong lòng thầm thở dài nói:

Bây giờ từng tấc từng tấc bị tra tấn cũng là do ta tự chuốc lấy.

Đường Kiến Vi trước sau vẫn đem nụ cười treo trên mặt, các tân khách cũng không xem nàng Bác Lăng quý nữ nữa, chỉ là một hạ nhân, sai nàng rót rượu, dọn dẹp cơm thừa canh cặn.

Đường Kiến Vi đem bàn tiệc đã ăn xong dọn dẹp bưng đi thì Trưởng Công chúa nói:

"Thu thập xong thì trở lại."

Chuồn êm không được, lại còn bị chỉ đích danh quay lại tìm mất mặt, Đường Kiến Vi thoải mái đáp một tiếng:

"Tất nhiên."

Dáng dấp vui tươi lạc quan cùng ngoan ngoãn của Đường Kiến Vi khiến cho các nữ quan không dời nổi tầm mắt.

Dung mạo tuyệt thế của Đường gia Tam nương tử quả nhiên là danh bất hư truyền.

Mặc dù chỉ thoa một lớp phấn mỏng, Đường Tam Nương vẫn mang theo vẻ nho nhã thoát tục trang lệ.

Đường Kiến Vi hoàn toàn không phát hiện những ánh mắt thưởng thức tràn ngập yêu thích kia, bê bàn ăn trở lại bếp, tạm thời ngăn cách với mọi người qua tấm bình phong, để cho nàng có cơ hội thở lấy hơi.

Đường Kiến Vi dùng sức nhắm mắt lại, tự nói với chính mình:

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, nhịn một chút là tốt rồi. Đừng làm mất mặt mũi phụ mẫu, đừng làm người ta cười mình."

Đường Kiến Vi ổn định lại tâm tình hỗn loạn của mình, tiếp tục treo nụ cười giả tạo bước ra ngoài, bỗng nhiên đối mặt với ba, bốn vị nương tử vốn không thuộc về nhà bếp.

"Di? Đường Tam Nương, đúng là ngươi rồi, ta còn tưởng là đã nhìn nhầm đây, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Người cầm đầu nhóm tiểu nương tử nắm chặt tay Đường Kiến Vi, thân thiết hỏi.

Đường Kiến Vi nhận ra đây là Trương gia Lục nương, và mấy vị nương tử phía sau, tất cả đều là cẩu bằng hữu của Nhị thúc nữ nhi Đường Linh Lang.

Mấy người này đều ở đây thì xem ra Đường Linh Lang cũng cách đây không xa.

Trong tình huống phiền phức nhất, lại xui xẻo gặp phải người phiền phức nhất..

Đường Kiến Vi hướng về các nàng mỉm cười gật đầu một cái, rất nhanh liền kiếm cớ thoát thân:

"Trưởng Công Chúa điện hạ còn đang đợi ta, khi nào ta trở liền bồi các muội muội tán gẫu."

Đường Kiến Vi vỗ nhẹ bả vai Trương Lục Nương, sau đó thoáng cái biến mất như gió thoảng.

Đối phương cũng không ngăn nàng lại, chỉ líu ra líu ríu ở phía sau lưng nàng nói:

"Vậy chúng ta chờ tỷ tỷ nha."

Đường Kiến Vi vừa đi, nụ cười của các tiểu nương tử liền chuyển thành cười lạnh.

"Nàng đến nương nhờ Trưởng Công chúa, ta còn tưởng giở thủ đoạn gì để nhanh như vậy được Trưởng Công chúa sủng hạnh. Nguyên lai vẫn chỉ là trù nghệ."

"Nhìn xem, Trưởng Công chúa không để nàng ngồi, cho nàng đứng bên cạnh chờ đợi, không phải chỉ là hạ nhân thôi sao?"

"Ai, thật đáng thương a. Thiên kim tiểu thư quen được mọi người vây quanh, giờ lưu lạc thành gia nô hầu hạ người khác, nếu là ta thì ta không còn mặt mũi nào sống tiếp, đâm đầu xuống hồ tự sát còn hơn, miễn cho làm nhục nhã cửa nhà.."

Mấy vị tiểu nương tử vừa châm chọc Đường Kiến Vi vừa đi ra khỏi bếp.

Một tiểu nương tử mặc váy đỏ đang vội vàng bước đi, ngơ ngơ ngác ngác hướng thẳng về phía các nàng như không có mắt.

Các nàng đang tán gẫu đến lòng ngứa ngáy, cho đến khi tiểu nương tử kia ở ngay trước mặt thì mới phát hiện, hai bên trực tiếp đâm sầm vào nhau.

"Ai da!"

Trương Lục Nương suýt chút nữa bị đánh bay, may là được người phía sau đỡ lấy.

Đang muốn nổi giận thì chợt nhớ tới lời Đường Linh Lang đã dặn các nàng, đây là nhã tụ thưởng xuân của Trưởng Công chúa, không thể tùy tiện đắc tội với người khác. Phải biết rằng người có thể tham gia nhã tụ của Trưởng Công chúa, không phải là gia đình quan lớn thì cũng là dòng dõi quý tộc.

Tùy tiện đắc tội, chỉ sợ sẽ đυ.ng phải phiền toái lớn.

Vậy nên dù bị đυ.ng đến lệch cả búi tóc thì Trương Lục Nương cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Nương tử mặc váy đỏ tỏ vẻ áy náy làm cái lễ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trương Lục Nương muốn quay đầu lại nhìn người này thì phát hiện mắt mình không mở ra được.

"A? Cái quái gì.."

Yên chi của tiểu nương tử váy đỏ kia thật sự quá nặng mùi đi, đây là thứ mùi quái quỷ gì a, thật giống như mùi hoa tiêu phấn.

*Yên chi: Son phấn nói chung.

*Hoa tiêu phấn: Bột hạt tiêu.

Lúc nãy khi va chạm thì có một luồng khí phả ra trước mặt. Trương Lục Nương sau đó liền ho khan chảy nước mũi, con mắt càng ngày càng khó chịu, dùng tay dụi đi dụi lại đến nỗi nước mắt rơi ào ào, nước mũi chảy đầm đìa, cả người giống như bị trúng tà.

Các tiểu nương tử còn lại cũng đang trong tình trạng tương tự, tất cả đều không nhìn thấy gì, kêu thảm thiết giúp đỡ lẫn nhau, lảo đảo đi tìm người cứu mạng.

Cách đó khoảng mười bước chân, Đồng Thiếu Huyền quay đầu lại nhìn, ném xác hoa tiêu đạn trống rỗng trong tay vào sân cỏ.

Vốn dĩ nàng mang theo hoa tiêu đạn là để phòng thân trong trường hợp vạn bất đắc dĩ, nhưng mấy người này nói chuyện quá đỗi khó nghe, chọc người phản cảm, nên nàng nhất thời không thể nhịn được.

Đồng Thiếu Huyền thở dài, lẩm bẩm: "Ta vẫn còn quá trẻ con."

Đường Kiến Vi trở lại, phát hiện Trưởng Công chúa đã không còn ở đây.

Nàng bưng điểm tâm đưa đến cho mọi người, nghe nói Trưởng Công chúa lúc nãy đã rời khỏi đây rồi đi về hướng thuyền hoa.

Đường Kiến Vi liếc nhìn thuyền hoa bên hồ, trong lòng an tâm hơn một chút.

Nàng muốn quay về bếp làm nốt món điểm tâm từ thịt gà đông, chờ hoàn thành xong tất cả các món ăn thì nàng sẽ tìm chỗ ngủ một giấc.

Đồng Thiếu Huyền đi đến trước thuyền hoa, có chút do dự có lên hay không.

Người ở bên cạnh Trưởng Công chúa khi nãy đến đây nói Trưởng Công chúa cho mời nàng lên thuyền, chỉ một mình nàng.

Trưởng Tôn Ngạn và Đồng Thiếu Huyền đều bị dọa sợ không hề nhẹ.

"Thôi xong rồi, muội muội, ngươi quả nhiên là người trời đã định, chúng sinh hàng nhìn hàng vạn, vậy mà Trưởng Công chúa liếc mắt một cái đã nhìn trúng ngươi." Trưởng Tôn Ngạn cảm thán.

"Nhưng mà này, muội muội xinh đẹp như vậy, Trưởng Công chúa là người xem mặt hành sự, tổ chức nhã tụ chỉ là vẻ bên ngoài, mục đích chân chính đó là chiếm lấy vẻ đẹp của các mỹ nhân. Muội muội, Đồng gia có thể thăng tiến nhanh chóng hay không, đều phải xem biểu hiện lúc này của ngươi."

Đồng Thiếu Huyền tâm trạng vốn đã loạn tùng phèo, bị tỷ tỷ trêu chọc thì càng thêm thấp thỏm.

Trên đường đi đến thuyền hoa, Đồng Thiếu Huyền không ngừng suy nghĩ.

Trưởng Công chúa muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn giữ nàng lại bên người, giống như gia thần?

Hoặc là trên giường..

Thân a mẫu ta, thật đáng sợ..

Đồng Thiếu Huyền sắc mặt trắng bệch, xiết chặt vạt áo.

Những lời nói của Trưởng Tôn Ngạn không ngừng cuồn cuộn trong đầu Đồng Thiếu Huyền.

Nếu đồng ý, nhân sinh của nàng coi như đã đến phần kết, từ nay về sau chỉ có thể toàn tâm toàn ý hầu hạ Trưởng Công chúa một người, rơi vào trong ma đạo.

Nhưng nếu không đồng ý, chỉ sợ Đồng gia các nàng sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

Trưởng Công chúa là ai cơ chứ? Nàng muốn bóp chết một gia đình bình dân nho nhỏ ở Túc huyện chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Thậm chí còn không cần lão nhân gia nàng phải tự mình động thủ.

Đồng Thiếu Huyền từ nhỏ thân thể đã không tốt, tâm không có chí lớn, chỉ muốn sống được lâu một chút là tốt lắm rồi.

Thầy tướng số nói nàng không sống quá mười tuổi, bây giờ nàng đã mười lăm, nàng liền cho phép mình ôm hi vọng nhiều hơn một chút, nếu như có thể nhập sĩ, dù chỉ làm một chức quan nho nhỏ, đã là không uổng phí cuộc đời này.

Nàng không dã tâm làm chuyện lớn, nhưng cũng không cam tâm trở thành đồ chơi của Trưởng Công chúa.

Nàng chưa yêu bao giờ, vẫn luôn muốn có thể gặp được một người khiến nàng phải lòng, tay nắm tay đến hết kiếp này..

"Đồng nương tử."

Đào Vãn Chi từ trong thuyền hoa đi ra, đứng bên trên mộc thê, mời nàng lên thuyền:

"Điện hạ chờ đã lâu."

"Được.."

Đồng Thiếu Huyền nhấc váy bước lên trên mộc thê, trong lòng tính toán, Trưởng Công chúa năm nay đã bốn mươi tuổi, có thể sống thêm hai mươi năm nữa đã là trường thọ.

Nhưng hai mươi năm sau thì Đồng Thiếu Huyền nàng vẫn còn đang ở tuổi tráng niên, đến lúc đó, nói không chừng còn có được mười năm tự do.

Tuy thê thảm, nhưng ít nhất có thể bảo hộ Đồng gia chu toàn.

Khi leo lên thuyền hoa, Đồng Thiếu Huyền bị lời nói của Trưởng Tôn Ngạn làm cho hoảng loạn, tâm tư nàng đã bay tới hai mươi năm sau tự nói với mình, hết thảy phải lấy đại cục làm trọng.

Bao gồm cả Đồng Thiếu Huyền thì trên thuyền hoa cũng chỉ có ba người.

Sau khi tiếp đón nàng lên thuyền thì Đào Vãn Chỉ liền đi đến đứng bên lều dựng ngoài khoang thuyền, trong khoang chỉ còn lại Trưởng Công chúa và Đồng Thiếu Huyền.

Trưởng Công chúa ngồi quỳ chân bên bàn, trên bàn có một tấm gỗ dựng thẳng đứng, phía sau tấm ván gỗ còn kẹp vài tờ giấy, nhìn qua giống như là giá vẽ.

Trưởng Công chúa nói Đồng Thiếu Huyền ngồi đối diện nàng, nhẹ nhàng mài ma sát mài thỏi mực trong tay.

"Ngươi tên là gì." Trưởng Công chúa thân thiết hỏi nàng.

"Dân nữ họ Đồng tên Thiếu Huyền."

"Tiểu tự là gì?"

"Tiểu tự.. A Niệm." Đây là lần đầu tiên Đồng Thiếu Huyền thấy người xa lạ vừa gặp đã liền hỏi tiểu tự.

"Có tự không?" Nước mực mài ra chảy nghiêng dọc theo mặt nghiên mực, hội tụ thành một bãi đen đặc.

Hỏi nữ tử Đại Thương có tự hay không, chính là muốn biết nử tử này có ý nguyện thi khoa cử vào hoạn lộ hay không.

Nữ tử nhà bánh tính bình dân thường chỉ có tên và tiểu tự, không lấy tự. Chỉ nữ tử nào có ý nguyện làm quan thì mới xin trưởng bối ban cho tự hoặc là chính mình lấy tự, làm phương tiện xưng hô cùng đồng liêu.

Đây là chuyện độc nhất chỉ có ở Đại Thương, có người nói ở tiền triều thì nhiều nữ tử ngay cả tên cũng không có.

"Dân nữ tự là Trường Tư." Đồng Thiếu Huyền thành thật trả lời.

Trưởng Công chúa từ trên giá bút gỡ xuống một cây bút, nhẹ giọng lặp lại:

"A Niệm, Trường Tư.."

Trong ngày thường chỉ có bằng hữu thân cận nhất và người nhà mới xưng hô tiểu tự và tự của nàng, bây giờ lần đầu tiên gặp mặt Trưởng Công chúa đã nhắc tới, Đồng Thiếu Huyền có chút đứng ngồi không yên.

Trưởng Công chúa chắp bút viết cái gì đó trên giấy, Đồng Thiếu Huyền ngồi phía đối diện nên không thể nhìn thấy.

Sau một lúc, Đồng Thiếu Huyền nhìn động tác tay của nàng mà suy đoán, nàng không phải đang viết chữ, mà là đang vẽ tranh.

Đôi mắt trầm lặng như nước của Trưởng Công chúa chuyển hướng đến khuôn mặt Đồng Thiếu Huyền, lẳng lặng liếc nhìn sau đó lại họa trên giấy, tiếp tục vẽ vời.

Nàng đang họa ta.

Sau khi đưa ra kết luận này, Đồng Thiếu Huyền âm thầm di chuyển cơ thể thấp xuống một chút.

"Ngươi là người Ngang Châu Túc huyện?"

"Đúng.."

"Mẫu thân là Tống Kiều?"

"Đúng là tên gia mẫu."

"Ngoại tổ mẫu của ngươi cũng ở Túc huyện sao?"

"Ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ ở

Đáo Huyện gần Túc huyện."

"Đáo huyện a, đây cũng là một địa phương tốt. Chỗ đó hình như còn có tòa Linh Tu Sơn? Cảnh thu đặc biệt đẹp." Trưởng Công chúa ngừng động tác vẽ vời một lát, lao lực đem tâm tư một lần nữa kéo trở về, tiếp tục truy hỏi Đồng Thiếu Huyền, "Trưởng Tôn Dận.. Ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ của ngươi cảm tình có tốt không?"

Đồng Thiếu Huyền xem như đã hiểu ra, có vẻ như Trưởng Công chúa và ngoại tổ gia của nàng có chút chuyện xưa tích cũ, nên mới gọi nàng tới, không ngừng truy hỏi.

Cũng không biết chuyện xưa là tốt hay xấu, là ân hay họa..

Đồng Thiếu Huyền cảm thấy tốt nhất là nói thật:

"Ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ tình cảm luôn luôn hòa thuận."

"Thật vậy sao." Ánh mắt của Trưởng Công chúa ảm đạm xuống, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.

Trong thời gian một nén nhang sau đó, Trưởng Công chúa cũng không nói thêm một lời nào, Đồng Thiếu Huyền như ngồi trên thảm gai.

Cũng may là cuối cùng Trưởng Công chúa cũng họa xong, liền để Đồng Thiếu Huyền đi.

Lúc chuẩn bị rời đi, Trưởng Công chúa đưa bức họa cho Đồng Thiếu Huyền, hai tay chống cằm, hỏi:

"Giống ngươi không?"

Đồng Thiếu Huyền nhìn người trong bức họa, giống nàng mà lại không giống nàng.

Từ trong bút tích mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của một người nào đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Đình Húc nhìn về phía Trưởng Tôn Nhiên: "Trưởng Tôn gia các ngươi rốt cuộc cũng hướng về Vệ gia chúng ta ra tay?

Trưởng Tôn Nhiên (lau mồ hôi) :" Không biết, không rõ, không muốn.."