Chương 10: Làm như ta đến kinh sư một chuyến liền đem đường kiến vi về vậy

Chương 10: Làm như ta đến kinh sư một chuyến liền đem Đường Kiến Vi về vậy.

Đào Vãn Chi đưa Đường Kiến Vi, Đường Quán Thu và Tử Đàn đến Liễm Thao phủ trong Khang Lạc phường.

Có thể thấy nơi này cũng là tư trạch của Trưởng Công chúa, không lớn, cũng không có nhiều người, nhưng vẫn rất náo nhiệt.

Đào Vãn Chi đưa các nàng đến đây, sau khi dàn xếp xong xuôi thì liền rời đi, không có hỏi bất cứ vấn đề gì, cũng không giao phó chuyện gì cả.

Ở Liễm Thao phủ được một thời gian, dần dần Đường Kiến Vi phát hiện nơi này chính là bếp sau của Trưởng Công chúa, tất cả mọi người sống ở đây đều là các nữ đầu bếp của lão nhân gia nàng.

Sáng sớm mỗi ngày lại có những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, đắt tiền được vận chuyển đến.

Không cần các tiểu nương tử phải động tay động chân, hạ nhân trong phủ cùng với người giao hàng đã nhanh chóng đem các nguyên liệu nấu ăn phân chia theo chủng loại, để cho các đầu bếp nữ chọn lựa thứ mình muốn.

Những đầu bếp nữ này chỉ một lòng nghĩ đến chuyện được diện kiến Trưởng Công chúa, sau đó có cơ hội được Trưởng Công chúa sủng hạnh.

Mỗi ngày họ đều dậy sớm hơn gà, nóng lòng đợi xe bò vận chuyển nguyên liệu nấu ăn đến.

Chọn lựa ưu tiên của các nàng tất nhiên là những thứ bổ dưỡng và đắt đỏ nhất, như vậy mới tăng khả năng làm ra món ngon mời Trưởng Công chúa thưởng thức.

Có mấy người thậm chí còn không chờ xe dừng đã vội vàng vọt vào bên trong xe, ôm thịt rồi chạy, bộ dạng cướp đoạt so với thổ phỉ cũng không có gì khác biệt.

Đường Kiến Vi không vội vã, cũng không có ý định cùng các nàng tranh cướp, mỗi lần đều đợi tất cả mọi người chọn xong thì nàng mới nhặt chút đồ thừa cùng với mấy loại thịt gà, thịt heo rẻ mạt.

Các nữ đầu bếp đối với gia cảnh sa sút của Đường Tam Nương vốn đã có tâm tư muốn xem kịch vui, cười trên sự đau khổ của người khác. Thấy nàng không tranh không cướp, vẫn coi mình là quý nữ, thì trong lòng càng cảm thấy nực cười.

Cái đống gà bệnh heo chết kia không cảm thấy ngại mà mang tới trước mặt Trưởng Công chúa hay sao?

Đường Kiến Vi cũng không có sốt ruột nghĩ đến chuyện đi gặp mặt Trưởng Công chúa.

Sau nhiều ngày nàng cùng với Tử Đàn và tỷ tỷ sống trong căn nhà tranh rách nát ẩm mốc, hít no gió lạnh, thì hiện tại có thịt để ăn đã là tốt lắm rồi, trước tiên lấp đầy bụng rồi tính.

Liễm Thao phủ từ bên ngoài nhìn vào trông rất bình thường, nhưng thực chất bên trong chính là nhà bếp lớn thứ hai của Bác Lăng.

Ngoại trừ trong hoàng thành có Thiên Môn chuyên phục vụ ăn uống cho thánh thượng, thì đây chính là nhà bếp náo nhiệt đông vui nhất.

Tám mươi mốt cái bếp, bất cứ lúc nào đều có thể châm lửa nấu cơm.

Đường Kiến Vi tìm một chỗ trong góc tối, đem chiếc chảo đồng đổi thành chảo sắt mà hôm qua nàng phải bỏ ra một số tiền lớn từ Tây thị mua về.

Sách quý tổ truyền "Tạp thực ký" chia làm mấy mục lớn, trong đó kĩ thuật và các món "Xào" có được ghi chép lại --

"Chảo đồng dẫn nhiệt quá nhanh, bất lợi cho việc điều chỉnh nhiệt độ. Hơn nữa sau khi đồng bị đun nóng sẽ sản sinh ra oxy hóa đồng làm nguy hại đến sức khoẻ. Kiến nghị khi xào nên sử dụng loại chảo bằng sắt, xào ra đồ ăn càng có tư vị, hơn nữa còn có thể bù thiết."

Chỉ một đoạn ngắn như vậy đã có rất nhiều từ ngữ mới mẻ nàng chưa nghe qua bao giờ. Cái gì là ôxy hóa đồng? Tại sao lại muốn bù thiết?

Thậm chí thủ pháp "Xào" cũng rất hiếm thấy ở Đại Thương.

Từ hoàng thân quý tộc cho đến bình dân bách tính, mọi người đều quen thuộc nấu nướng theo hai cách: Một là chưng, hai là hầm. Nói tới thủ pháp "Xào" thì thật ra cũng có, thế nhưng rất ít và không thịnh hành cho lắm.

Lúc trước Đường Kiến Vi dựa theo phương pháp của sách quý, sau khi thử nghiệm xào vài món thức ăn thì ngay lập tức thích loại thủ pháp dầu sôi khói lửa xèo xèo vang vọng này, tư vị của các món xào so với các món chưng hay các món hầm đều ngon hơn mấy lần.

Trước đây nàng có một chiếc chảo sắt lớn, khi xào các món ăn rất tiện tay, đáng tiếc là đã để lại ở Đường gia.

Chiếc chảo sắt mới đúc này còn chưa sử dụng qua lần nào, mặt ngoài bám vô số tro tàn bụi bẩn có thể nhìn thấy hoặc không nhìn thấy bằng mắt thường. Đường Kiến Vi ưa thích sạch sẽ, tất nhiên sẽ không trực tiếp dùng nó để xào nấu.

Đường Kiến Vi đem nó nung nóng lên.

Chảo sắt nóng lên ở giữa trung tâm rồi lan tỏa ra xung quanh, nung đến khi đỏ lên thì đổ vào nước sạch vào, đem chảo sắt thanh tẩy sạch sẽ một lần, lau khô, lặp lại các thao tác vừa rồi, lại tẩy một lần nữa.

Tẩy qua hai lần, chiếc chảo trông đã sạch sẽ hơn một chút, có thể bắt đầu bước tiếp theo.

Lúc này sẽ dùng mỡ heo đun nóng trên chảo rồi chà xát trong lòng chảo.

Sau khi lấy mỡ heo xoa đều ở toàn bộ mặt trong của chảo thì rửa sạch bằng nước hai lần.

Lặp lại một lần nữa, chảo sắt coi như có thể sử dụng được.

Thịt gà trước tiên để dành lại dùng sau, hôm nay Đường Kiến Vi dự định sẽ làm một đĩa thịt heo xào rất hợp ăn với cơm trắng.

Trước đây nàng đã từng làm thịt heo xào, một đĩa thịt heo xào có thể khiến cho a phụ ăn hai bát cơm.

Ngay cả a mẫu bình thường vốn không thích ăn thịt heo cũng khen không dứt miệng.

Tử Đàn cùng tỷ tỷ khẳng định cũng sẽ thích ăn.

Đường Kiến Vi cạo sạch lông trên da heo sau đó đem thịt heo rửa sạch, da heo áp sát bên trên chảo nóng thì nhanh chóng chuyển thành màu vàng óng ánh, lớp bì giòn tan. Để trừ đi mùi hôi của thịt thì thả gừng và hành xắt lát cho vào cùng đun sôi, sau đó vớt ra ngâm vào trong nước lạnh.

Thịt heo sau khi làm lạnh thì càng dễ cắt hơn, xắt thành những miếng giống nhau đều tăm tắp.

Đem thịt heo cắt thành những miếng to và mỏng, thả vào trong chảo dầu nóng đang sôi rồi xào đều tay.

Trong lúc xào thịt heo, các đầu bếp nữ xung quanh ngửi thấy được mùi vị thì âm thầm quăng tới ánh mắt dò xét.

Thịt heo dần dần tiết ra mỡ, trong chảo tiếng xèo xèo vang vọng, mùi thịt cũng ngày càng rõ ràng.

"Nàng đang làm gì?"

"Động tĩnh lớn như vậy, thật giống như nhà buôn."

"Thơm quá a, đây là do chiên thịt heo sao?"

Đường Kiến Vi hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh, tiếp tục dồn hết sự chú ý của mình vào trong chảo xào.

Xào đến khi rìa miếng thịt bắt đầu cong lên, thịt mỡ trắng trở nên trong suốt, thì đổ vào lá tỏi cắt khúc, cùng với chao, tương đậu, gừng, Thục ớt, đường và các loại gia vị khác.

Quan trọng nhất và được thêm vào cuối cùng đó là Kiến Châu Lão Tửu để tăng thêm hương vị.

Kiến Châu Lão Tửu là đòn sát thủ của Đường Kiến Vi.

Thịt heo xào đã chín, bày ra đĩa.

So với hình minh họa và các tiêu chuẩn đánh giá bên trong "Tạp thực ký" thì Đường Kiến Vi biết món thịt heo xào hôm nay tương đối thành công.

Đường Kiến Vi dùng dầu còn sót lại trong chảo để xào rau xanh.

Cũng không cần phải cầu kỳ chuẩn bị gì, chỉ cần dùng mỡ heo còn lại sau khi xào thịt thì đã có thể làm cho món rau xanh thuần chay hương vị thơm ngon lên gấp mấy lần.

Một món thịt một món rau, cũng đủ cho ba người ăn rồi. Xới thêm một tô lớn cơm tẻ, Đường Kiến Vi vui vẻ bưng tất cả trở về phòng.

Tử Đàn biết ngày hôm nay Tam Nương muốn xuống bếp làm món ăn nên dù là giữa mùa đông thì vẫn đem cửa mở to hết cỡ, vươn cổ chờ đợi Đường Kiến Vi trở về.

Đường Kiến Vi từ phòng bếp quay trở về, Tử Đàn vừa đánh hơi thấy mùi thịt thì ngay lập tức nước miếng cuồn cuộn chảy trong cổ họng.

Chờ sau khi Đường Kiến Vi và Đường Quán Thu bắt đầu dùng bữa, Tử Đàn theo quy củ lúc này mới bưng lên bát cơm, gắp lên một miếng thịt, kêu "A" một tiếng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, lại ào ào cho vào miệng thêm mấy ngụm lớn cơm tẻ, sau đó mới tuôn ra một tràng khích lệ:

"Tam Nương, ngươi là thần tiên phải không? Đây thật sự là thịt heo? Làm sao có thể ngon được như vậy? Vừa thơm vừa mềm, lại vô cùng hợp ăn với cơm! Mùi này quá tuyệt! Thân a mẫu ta, ta thật sự đang sống ở nhân gian ư!"

Đường Kiến Vi cau mày nói: "Khi ăn không nói, ngủ không nói, ngươi hô to như vậy làm gì. Thích ăn thì ăn nhiều chút. Ngày mai không biết còn có thịt lưu lại cho ta nữa không."

Nhớ tới thời điểm nàng nấu ăn khi nãy, những người xung quanh chằm chằm nhìn lấy nàng, như vậy khả năng ngày mai ngay cả thịt gà thịt heo loại "Cấp thấp" này cũng không đến tay nàng.

Trong đầu nàng đã lên danh sách những món ăn chay trong "Tạp thực ký".

Đường Quán Thu ăn cũng rất nhanh, một bát cơm đầy đã hết sạch sành sanh.

"A mẫu, ta ăn no rồi." Đường Quán Thu sau khi ăn xong đem bát đũa đặt xuống cẩn thận.

"A Tịnh ngoan." Đường Kiến Vi đã có thể lấy thân phận a mẫu mà làm khuôn mặt chân tình hiền hậu khích lệ Đường Quán Thu.

Bữa cơm hôm nay Tử Đàn ăn no đến mức có thể lăn được trên mặt đất, Đường Quán Thu cũng chộn rộn bụng vì no.

Tử Đàn co quắp trên mặt đất, hai mắt đăm đăm, trong miệng còn hừ hừ: "Làm sao có thể ăn ngon đến vậy.. Tam Nương, ngươi nhất định là Quan Âm Bồ Tát hạ phàm trần, đến cứu vớt những người đáng thương như chúng ta. Nếu cho ta thêm một cái bụng nữa, ta còn có thể ăn tiếp.."

Liễm Thao phủ quy củ, sống ở đây đầu bếp nữ mỗi ngày ba bữa không lo, muốn ăn cái gì thì tự làm cái đó, nhưng chỉ cần Trưởng Công chúa muốn người thì ngay lập tức phải dừng chuyện đang làm mà đi đến hầu hạ.

Trưởng Công chúa có thân phận đặc thù, trong ngày thường không thể thiếu được những bữa tiệc nhã tụ, mục đích tất nhiên là làm vui lòng các thế gia nương tử xinh đẹp rồi.

Đường Kiến Vi không chủ động đi diện kiến Trưởng Công chúa nhưng cuối cùng cũng chạy không thoát khỏi vận mệnh bị Trưởng Công chúa điểm danh.

Vào xuân tới nay, Đường Kiến Vi đã nhiều lần bị điểm tên, nàng chỉ có thể đi sớm về tối làm cơm cho Trưởng Công chúa.

Không biết có phải Trưởng Công chúa cố ý hay không mà xoong nồi dụng cụ cùng nguyên liệu nấu ăn của tất cả mọi người đều có người chuyên môn phụ trách vận chuyển, chỉ bỏ lại riêng đồ của một mình nàng, để bản thân nàng phải vất vả mang theo.

Nàng vẫn có thể ngồi trong xe ngựa, nhưng bất kể là bờ sông hay là trên núi, ở biển hay là ở rừng trúc thì nàng đều phải ôm theo chảo sắt cùng với các nguyên liệu nấu ăn của mình, tự tìm vị trí sửa soạn cho thật tốt.

Còn phải đến sớm cùng hành quân dựng trại, chuẩn bị kỹ càng mỹ thực, sau đó chờ đợi Trưởng Công Chúa điện hạ cùng các nương tử đến.

Một tháng qua trôi qua, Đường Kiến Vi ngày ngày mệt mỏi đã gầy đi hai vòng, vành mắt cũng thâm đen vì phải nghĩ thực đơn rồi.

Trưởng Công chúa quá biếи ŧɦái, còn cho hạ nhân đến nói với Đường Kiến Vi biết là trong hai tháng sẽ để nàng làm tổng trù.

Tổng trù nghe thì uy phong, nhưng việc này không phải người bình thường có thể làm được.

Mỗi lần có tiệc nhã tụ, Trưởng Công chúa đều sẽ sớm sai người đem chủ đề đưa đến cho Đường Kiến Vi.

Công việc của Tổng trù chính là lập ra thực đơn dựa theo chủ đề.

Mỗi lần Trưởng Công chúa ra chủ đề đều không giống nhau.

Có khi lấy một bài thơ làm chủ đề, tất món ăn đều phải liên quan đến bài thơ, những món ăn không liên quan không được xuất hiện.

Có khi lại lấy chủ đề liên quan đến các cảnh tượng, ví dụ như gió, ví dụ như hoa, như tuyết, như trăng.. món ăn không biểu hiện ra được cảnh tượng cũng không cho bưng lên bàn.

Điểm gây chết người nhất chính là mỗi thực đơn như vậy đều không được phép ít hơn bốn mươi tám món.

Đường Kiến Vi trong thời gian ngắn không thể không đem tất cả các món ăn bên trong "Tạp thực ký" đào ra, hiến sạch sành sanh.

Nàng thậm chí hoài nghi Trưởng Công chúa mục đích làm vậy có phải là vì hiềm nghi thực đơn của nàng hay không.

Nhưng không thể làm những món không đẹp mắt hay kém ngon, nàng vẫn phải làm hài lòng Trưởng Công chúa, như vậy thì mới có thể tiếp tục ở trong Liễm Thao phủ.

Vì lẽ đó, trước mỗi lần yến tiệc bắt đầu thì Đường Kiến Vi đều phải nấu nướng suốt cả đêm, lên thực đơn xong thì đích thân nàng đi chợ chọn mua nguyên liệu nấu ăn.

Điều làm cho nàng sắp không chống đỡ nổi nữa chính là, vất vả lắm mới sống sót qua tháng hai thì Đào Vãn Chi đến nói cho nàng:

"Điện hạ rất hài lòng với biểu hiện của ngươi trong tháng này, do đó quyết định tháng ba vẫn sẽ để ngươi tiếp tục đến làm tổng trù."

Nghe xong tin dữ này thì Đường Kiến Vi suýt chút nữa bất tỉnh.

Tháng ba, chính là khoảng thời gian tình thắm cỏ xanh chim én bay, là tiết trời đẹp nhất của Bác Lăng.

Trưởng Công chúa làm sao có khả năng ngồi yên được?

Số lượng Yến hội không phải sẽ tăng lên gấp đôi chứ?

Trưởng Công chúa đây chính là thù dai cố ý dằn vặt nàng..

Nếu có thể trực tiếp hạ độc gϊếŧ chết Trưởng Công chúa thì tốt.

Đường Kiến Vi ở trong lòng diễn thử một trăm loại phương pháp gϊếŧ chết Trưởng Công chúa, cuối cùng cũng không dám làm, chỉ có thể tiếp tục danh hiệu tổng trù, bắt đầu chuẩn bị cho nhã tụ thưởng xuân quan trọng nhất tháng hai.

Cuối tháng hai, Bác Lăng phủ đã bắt đầu triển lộ xuân sắc.

Nở rộ khoe hương sắc sớm nhất chính là hoa hồng, Đường Kiến Vi từ nhỏ đã yêu thích loài hoa hồng được trồng khắp nơi trong thành.

Nghe người ta nói rằng lai lịch của loại hoa hồng này có liên quan đến một câu chuyện xưa vô cùng lãng mạn.

Năm đó Thương Cao Tổ dùng vũ lực kiến quốc, ngạo nghễ trong thời loạn lạc. Tuy là nữ tử nhưng được gọi là "Kiêu hùng", và cũng gánh trên vai rất nhiều ác danh.

Trong truyền thuyết, Cao Tổ Vệ Tử Trác có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, lòng dạ độc ác, có thể làm những việc người khác không thể.

Đường Kiến Vi từ nhỏ đã đặc biệt cảm thấy có hứng thú với vị Cao Tổ thành lập Đại Thương, nàng cố ý đi đến các sử quán để xem ghi chép, chỉ cần là có quan hệ với Cao Tổ sự tình thì tất cả nàng đều từng đọc qua.

Từ quốc sử chính thức cho đến những thường chú sinh hoạt, nàng hầu như lật tung từng trang sách.

Như vậy vẫn chưa thể thỏa cơn nghiện, nàng còn nhờ người khác dọc theo Vạn Hướng Chi Lộ đến Hồ quốc tìm dã sử.

Dã sử đã nghiền hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả việc Thương Cao Tổ cùng Hoàng Hậu làm sao gặp gỡ, làm sao dọa gϊếŧ rồi lại yêu nhau, mọi việc đều viết đến hoạt sắc sinh hương.

Lai lịch của loài hoa hồng này, chính là nàng đọc được từ trong dã sử.

Có người nói loài hoa hồng này là đính ước chi hoa của Thương Cao Tổ Vệ Đình Húc cùng thê tử Chân Văn Quân.

Hai người trải qua vài lần phân hợp, cũng từng ly tâm, nhưng Vệ Đình Húc chưa bao giờ buông xuống đoạn tình cảm này.

Quang Hưng năm đầu, sau khi Đại Thương định đô Bác Lăng thì Vệ Đình Húc liền hạ lệnh khắp thành trồng hoa hồng, chính là muốn khi Chân Văn Quân đến, sẽ để cho nàng ấy có thể tận mắt nhìn thấy tấm lòng son sắt chưa từng thay đổi của mình.

Theo chính sử, Vệ Đình Húc sát phạt quyết đoán, từ một thiếu nữ ốm yếu hai chân tàn tật chỉ có thể ngồi trên xe lăn sống qua ngày trở thành Nữ đế khai quốc, là thần nhân khiến người ta kính nể.

Theo dã sử, Vệ Đình Húc giảo hoạt mỹ lệ, lại ôn nhu chuyên tình.

Bên trong hình dáng như vậy lại là trái tim cường hãn nhất thiên hạ.

Mười ba tuổi, Đường Kiến Vi đối với chuyện xưa của Vệ Đình Húc vô cùng si mê, tất cả sự tình liên quan đến nữ nhân này đều được nàng nghiền ngẫm đến thuộc lòng.

Sau khi nhìn thấy bức họa "Thương Cao Tổ chân dung" nguồn gốc không rõ thì Đường Kiến Vi như bị thôi miên, hận không thể xuyên về thời kỳ Quang Hưng để tự mình nhìn Vệ Đình Húc một chút, xem có đúng là tiên tư ngọc mạo giống như trong bức họa này hay không.

Người nàng kính nể nhất chính là vị Thương Cao Tổ đã sống cách đây hàng trăm năm này.

Sau khi nàng xem xong những chuyện cũ của Vệ Đình Húc thì nàng rút ra một đạo lý.

Làm người, phải hiểu được khi nào nên nhẫn nại, khi nào nên phát lực.

Nàng hiện tại muốn trốn ở dưới cánh chim của Trưởng Công chúa thì cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không thể tùy ý phát tiết.

Miễn là nàng cùng tỷ tỷ không bị gả đi xa, Tử Đàn có nơi để che nắng che mưa, thì Trưởng Công chúa sai khiến gì nàng cũng sẽ làm, nàng không quan tâm.

Đường Kiến Vi suốt đêm chuẩn bị thực đơn cho nhã tụ thưởng xuân, phía bên kia, Trưởng Tôn gia đích nữ Trưởng Tôn Ngạn ở cổng chính của Bác Lăng phủ chào đón Đồng Thiếu Huyền từ Túc huyện xa xôi đến kinh thành.

"Ai! Đây là Thiếu Huyền muội muội của ta? Lớn như vậy rồi sao? Trưởng thành là một đại mỹ nhân!"

Trưởng Tôn Ngạn lôi kéo tay Đồng Thiếu Huyền, ánh mắt vẫn dính trên khuôn mặt nàng, không nỡ lòng rời đi.

Đồng Thiếu Huyền bị đối phương nhìn đến ngượng ngùng, cười khan nói:

"Trưởng Tôn tỷ tỷ đừng chế nhạo ta, ta từ Túc huyện đến đây, trên đường đi thì mặt cũng bị gió lạnh thổi cho nứt rồi, tỷ tỷ còn nhìn ra được ta là đẹp? Trước tiên mời ta một bữa cơm đã, rồi sau đó chúng ta ngồi khen nhau cũng chưa muộn."

Trưởng Tôn Ngạn bị nàng chọc cho cười khanh khách: "Ngươi nói xem cái miệng nhỏ này của ngươi, từ nhỏ đã thích pha trò. Đến đến đến, cùng với tỷ tỷ đến về nhà ăn cơm đi. Bảo đảm ngươi sẽ không gặp phải người Đường gia, càng không đυ.ng tới Đường Kiến Vi."

Nghe được "Đường Kiến Vi" ba chữ này, Đồng Thiếu Huyền có chút lúng túng.

Chắc chắn là a mẫu đã truyền tin đến Trưởng Tôn gia, cùng Trưởng Tôn gia thân thích giao phó rằng nhất định không được dính líu đến Đường gia xúi quẩy, vậy nên Trưởng Tôn tỷ tỷ lúc này mới mang Đường Kiến Vi ra trêu chọc nàng.

Trước khi xuất phát đến Bác Lăng, a phụ a mẫu cùng một ca ca, ba tỷ tỷ, và tất cả tỳ nữ, tùy tùng toàn gia, ngoại trừ ngàn lời dặn dò nàng chú ý thân thể thì chính là lần nữa cảnh cáo nàng nhìn thấy người Đường gia nhất định phải trốn xa tám trượng.

Đồng Thiếu Huyền cảm thấy đâu có gì ghê gớm.

Tuy rằng Đồng gia cùng Đường gia có chút gút mắc, nhưng đã là chuyện của nhiều năm về trước, nàng đối với Đường Kiến Vi thậm chí còn có chút hảo cảm.

Mỹ danh "Bác Lăng song vi", ngay cả người ở Túc huyện nho nhỏ như nàng cũng đã từng nghe qua, Đồng Thiếu Huyền từng đọc thơ của nàng, xem qua tranh nàng vẽ, cảm thán người này tài hoa danh bất hư truyền.

Nhưng mà hảo cảm này tuyệt đối không được để cho người Đồng phủ biết, nếu nói ra thì a mẫu của nàng chắc chắn sẽ cầm chổi giáo huấn nàng.

Đối với Đồng gia mà nói, "Bác Lăng" cũng như "Đường phủ", là nơi hang hùm miệng cọp.

Trước khi từ Túc huyện xuất phát, a mẫu cố ý đến bên trong phòng tìm nàng, nắm tay nàng mà nhấn mạnh trọng tâm rằng:

"Nhà chúng ta đã bị Đường Kiến Vi kia hãm hại một lần, tuyệt đối không thể lại bị hãm hại lần thứ hai. Ngươi muốn đi Bác Lăng a mẫu không ngăn cản ngươi, dù sao ngươi có chí vào hoạn lộ, hôm nay ngươi không đi Bác Lăng thì sau này ngươi cũng muốn đi. A mẫu chỉ nói một câu, vòng qua Đường phủ mà đi, hiểu chưa?"

*Hoạn lộ: Con đường làm quan

Đồng Thiếu Huyền trấn an mẫu thân nàng: "Yên tâm đi a mẫu, Bác Lăng lớn như vậy, nhân gia Đường gia là quan lớn phú thương, ta là thôn quê dã phụ, người ta là thiên kim, coi như muốn gặp cũng là gặp không được a. Ta khẳng định lúc đi thế nào thì lúc về vẫn như thế, được chưa? A mẫu, ngươi cũng đừng quá bận tâm. Ta đi lên kinh thành há còn có thể đem Đường Kiến Vi mang về nhà hay sao."

Nói tới đây thì Đồng Thiếu Huyền mỉm cười.

"Ui!" A mẫu bị câu nói cuối cùng của nàng hù chết, vội vàng che miệng nàng, "Tiểu hài tử nhà ngươi giữ mồm giữ miệng, không được nói lung tung! Nếu ngươi dám đem người Đường gia mang về, ta sẽ cùng a phụ của ngươi treo cổ tự sát!"

Đồng Thiếu Huyền: "Rốt cuộc thì ai mới không giữ mồm giữ miệng đây a.."

Đồng Thiếu Huyền cảm thấy a mẫu thật sự quá lo xa rồi, lại còn lo lắng đến vậy chỉ vì một câu đùa không đâu vào đâu của nàng.

Nàng đúng là đi Bác Lăng, nhưng Bác Lăng rộng lớn như vậy, cho dù Đường Kiến Vi là con cua thành tinh cả ngày nghênh ngang bò tới bò lui thì hai nàng cũng không thể gặp mặt.

Đồng Thiếu Huyền trăm phần yên tâm.

Lại không thể ngờ rằng, ngày thứ hai đến Bác Lăng thì nàng thật sự nhìn thấy Đường Kiến Vi, ngay ở trong nhã tụ thưởng xuân của Trưởng Công chúa.

Nhìn thấy người tám năm trước đã từng muốn cưới nàng xuất giá rồi lại hủy hôn: Đường gia Tam nương tử.