Chương 2
Ánh mắt Ngụy Tuyển Triệt bị cây đại thụ rậm rì đứng trước cửa phòng hấp dẫn.
Chỉ cần xem qua các loại hoa kì dị thảo do Phúc bá trồng, một gốc cây đại thụ tầm thường căn bản không có gì đáng xem, nhưng Ngụy Tuyển Triệt lại kinh ngạc, giờ phút này thắt lưng đại thụ lộ ra thân ảnh oai phong.
Nhìn xem, tư thế dữ dội chật vật như vậy? Người nào mà bỏ qua cảnh này là những người tầm thường không biết trèo cây, tuỳ thời đều có thể nguy hiểm ngã xuống.
Ngụy Tuyển Triệt trong lòng vô cùng căng thẳng, vội vàng bước nhanh qua tấm thảm cỏ xanh to lớn, rất nhanh đi vào dưới gốc đại thụ, đối với tư thế vặn vẹo của tiểu nữ sinh quốc trung trước mắt, bắt lấy thân ảnh trên cây hỏi
“Ngươi đang làm cái gì?”
Như hắn mong muốn, động tác giãy giụa của đối phương đột nhiên ngừng lại.
Nghe được thanh âm của người lạ Lương Tử Bái nghiêng đầu nhìn, giọng nói khó khăn gian khổ giải thích, “Có con chim non rơi xuống, ta muốn đem nó thả lại trên cây oa...”
Lương Tử Bái vừa mới giải thích xong, bỗng nhiên chân phía dưới trượt xuống –
“A!”
Ngụy Tuyển Triệt nhanh chóng xông lên phía trước, không nghĩ ngợi gì vươn tay đón lấy nàng.
“A, ngươi làm gì bắt mông ta? Sắc lang, nhanh mau buông tay! Có nghe hay không? Buông tay!” Đối với mười lăm tuổi tiểu nữ sinh quốc trung mà nói, chân tay đυ.ng chạm với người khác phái thực sự mẫn cảm, huống chi đối phương lại nắm chặt cái mông nho nhỏ của nàng.
Nghe thấy âm thanh cô gái kêu to, Ngụy Tuyển Triệt bây giờ mới ý thức được chính mình vừa làm cái gì.
Đáng chết! Hắn làm sao có thể...
Hiện tại làm sao bây giờ? Muốn thu tay lại sao? Không được, nếu thu tay lại nàng sẽ ngã xuống. Hơn nữa, bị sờ mông so với việc ngã xuống bị thương vẫn là tốt hơn đi?
“Câm miệng.” Vì an nguy của nàng, hắn đành phải nhẫn nhịn bị hiểu lầm tội danh sắc lang, dùng tay nâng nàng lên phía trên, miệng đưa ra mệnh lệnh nói: “ Còn không mau đem chim thả lại đi!”
Tuy rằng cái thanh âm “Câm miệng” kia làm cho người ta thật bất mãn, bất quá cũng nhờ hắn nhắc nhở, nàng mới nhớ lại sự việc muốn làm.
“....Nha...” Lương Tử Bái tạm thời phải bỏ qua cặp cánh tay kia dán lấy mông nàng, cầm lấy một cành nhánh cây, dùng sức đưa chú chim non trờ về tổ ấm áp.
Ép buộc nửa ngày, nàng rốt cuộc đối với người phía dưới kêu to: “ Thả xong rồi.”
“Đếm tới ba ta sẽ buông tay. Một, hai, ba!”
Ngụy Tuyển Triệt vừa thu tay lại, Lương Tử Bái cứ như vậy từ thân cây trượt xuống dưới.
Vừa rơi xuống đất, nàng nhanh chóng phủi phủi quần áo, sau khi xong xuôi ngẩng đầu, ánh mắt liền như vậy hé ra gương mặt trẻ tuổi.
Lông mi, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi... Đợi chút, ánh mắt người này có thể hay không có điểm rất đẹp?
Không, hẳn là như vậy, cả người hắn đều tỏ ra cực kì xinh đẹp tuấn mỹ. Nhất là cặp ánh mắt kia, thâm thuý mà mê người, hai hạt đồng tử đen giao hoà giống như hai hạt thuỷ tinh sáng chói mắt, trong ngực không khỏi một trận thất kinh.
Ngụy Tuyển Triệt đem bộ dạng sợ hãi của nàng đưa vào trong mắt, khoé miệng hơi hơi gợi lên, lộ ra bộ dạng cười như không cười.
Hắn nhanh chóng nhìn chẳm chằm nàng làm cho nàng có điểm không tự nhiên, nhớ lại lúc nãy hắn còn sờ lấy cái mông của nàng, cô gái ngượng ngùng từ từ hiện lên, khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ bừng.
“Làm chi nhìn chằm chằm ta...” Nàng nhỏ giọng kháng nghị.
“Ngươi không nhìn chằm chằm ta, làm sao biết ta nhìn chằm chằm ngươi?” Ngụy Tuyển Triệt vô tư nói. Chính là ý muốn nhắc nhở nàng kẻ tám lạng người nửa cân.
Trước mặt hắn bây giờ là khuôn mặt đỏ hồng có thể luộc được trứng gà, không giống trong trí nhớ mượt mà, bất quá ngũ quan khéo léo thật sự rất đáng yêu, nhìn kĩ phía dưới, ánh mắt có vài phần giống sự kiện năm đó.
Lương Tử Bái nhăn mi lại, bộ dạng như muốn rời đi, hắn lập tức đem thân thể chặn ngay trước mặt cản không cho nàng đi.
“Còn có chuyện gì sao?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta đang đợi ngươi nói cảm ơn.” hắn hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Nàng giương cao đôi mi thanh tú, “Cảm ơn? Nhưng là ngươi sờ soạng mông của ta nha...” Muốn nàng nhân đạo đa tạ đối với kẻ sờ mông của mình? Thật xin lỗi, nàng làm không được.
“Nếu ta không nâng mông của ngươi, ngươi hiện tại đã từ trên cây ngã xuống, rơi gãy tay gãy chân rồi. Vả lại, sờ mông cũng không mang thai, ngươi sợ cái gì?” hắn ra vẻ ngạo nghễ trước mặt tiểu quốc trung nữ sinh.
“Ngươi...” Phương thức nói chuyện vô lễ nha! Lương Tử Bái khinh thường hắn. Mặc dù nắm chắc tám phần nàng là người mà hắn muốn tìm, Ngụy Tuyển Triệt vẫn là xuất phát từ từ cuối cùng cẩn thận xác định “Ngươi là ai? Vì sao lại ở nơi này?”
“Ta ở nơi này.” Từ ngày hôm qua nàng sẽ ngụ ở nơi này, sau này, chỉ cần gia gia ở trong này một ngày, nàng cũng sẽ ở trong này ngày đó.
“Đây là nhà của ngươi?” Hắn giương mi không cho là đúng.
“Đúng.” Nàng đương nhiên trả lời.
“Ngươi họ Ngụy?”
“Đương nhiên không phải.”
“Nếu không phải, làm sao có thể là nhà của ngươi?”
“Ta ở nơi này, đương nhiên nơi này là nhà của ta.” Nàng đưa tay chỉ vào căn phòng nhỏ, không chút nào sợ hãi hỏi lại hắn. “Đúng rồi, ngươi là ai?”
Hắn nhíu mi, “Ngươi không nhớ rõ ta?”
“Thật là buồn cười, ta hẳn là phải nhớ rõ ngươi sao?” Lương Tử Bái nghịch ngợm le lưỡi.
Ngụy Tuyển Triệt trừng hai tròng mắt, hướng về phía nàng tiến từng bước...
“....Ngươi, ngươi làm cái gì? Nói chuyện thì nói chuyện, làm chi dựa vào gần nhau vậy?” Trên người người này có bản khí chất độc tôn khiến nàng cảm thấy không hề dễ chọc.
Không nhìn thấy khoảng cách của nàng, hắn nâng cánh tay lên, chậm rãi đưa ra vết thương cũ, hướng về phía vẻ mặt phòng bị của nàng, có ý tứ hàm súc sâu xa lộ ra một chút cười, sau đó nói: “Lương Tử Bái, thiếu gia nhiều năm như vậy, chúng ta có thể hay không nói đến việc bồi thường?”
Di? Hắn làm sao biết được nàng gọi là Lương Tử Bái?
Còn có, vết thương trên cánh tay là chuyện gì xảy ra? Có điểm giống dấu răng. Ngô, có thể cắn rõ ràng như vậy, xem ra thù oán kết rất sâu nha.
Về phần hắn nói việc bồi thường... Đợi chút, chẳng lẽ vết thương trên cánh tay hắn là nàng tạo thành?
Lương Tử Bái nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên, bóng đèn trong đầu loé sáng, cái hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ nàng hiện lên trước mắt...
Vài giây tiếp theo, nàng nhanh chóng nhảy nhanh ra, hai mắt mở to đến cực hạn, vươn tay chỉ chỉ, biểu tình kinh hãi chỉ về phía tiểu nam hài so với mình nhiều tuổi, run giọng hỏi: “Ngươi là....Ngụy, Ngụy thiếu gia?”
Ngụy Tuyển Triệt cười mà không đáp, khoé miệng nhẹ nhàng khẽ nhếch, đương nhiên đưa cho nàng biểu tình “Ngươi nói đi.”
Sét đánh ngang tai!
Xong rồi xong rồi, nàng vừa mới ở trong này dàn xếp, tuổi còn nhỏ mà kẻ thù liền khẩn cấp tìm tới cửa. Cho nên nói ngạt sự trăm ngàn không thể làm, ngạt lộ không thể đi nha!
“Xem ra, ngươi đã nghĩ tới.” Ngụy Tuyển Triệt đem đôi mắt đẹp hẹp thành một đường nhỏ.
“Hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc,...” Lương Tử Bái không ngừng cười ngây ngô, trong lòng chột dạ vô cùng, khoé miệng giật giật thành khuôn mặt tươi cười, hai ánh mắt nhanh như chớp nhìn bốn phương tám hướng, cước bộ chậm rãi lùi về sau.
“Di? Gia gia ông đã về rồi!”
Nàng thình lình hướng phía sau hắn nhìn, nhiệt tình vung mạnh tay.
Ngụy Tuyển Triệt không nghi ngờ quay về phía sau.
Đúng, chính là bây giờ! Thời gian không thể bỏ qua , Lương Tử Bái đột ngột xoay người, hướng phòng chạy đi...
Phanh!
Trong phòng nhỏ của Phúc bá phát ra tiếng đóng cửa, không lâu phía trước Lương Tử Bái còn đứng trước mặt Ngụy Tuyển Triệt, nháy mắt đã biến mất không thấy người.
Ngụy Tuyển Triệt giật mình, nhìn cửa sổ phía trước đóng chặt, vài giây tiếp theo, hắn cả người bị phản ứng khoa trương của Lương Tử Bái chọc buồn cười, cười đến ngực không ngừng chấn động.
Là nàng, thật là nàng!
Hắn như thế nào cũng không hề nghĩ đến, nguyên lai hai người gặp lại, cư nhiên lại thú vị như vậy. Nàng càng chột dạ, hắn lại càng muốn trêu cợt nàng.
Hảo Lương Tử Bái, cư nhiên dám đùa giỡn ta, mấy ngày tiếp theo ngươi chờ xong đời đi!
Ngụy Tuyển Triệt xoay người tao nhã rời đi, trên khuôn mặt tuấn duật lộ ra một chút sung sướиɠ, hai bên miệng cười yếu ớt.
Hắn đang cười!
Để tay lên ngực tự hỏi, đã bao lâu rồi nội tâm hắn phát ra cảm giác khoái hoạt? Có lẽ, đã rất nhiều năm rồi...Lâu đến nỗi hắn đã quên cảm giác khoái hoạt là như thế nào.
Dọc trên đường đi trở về, Nguỵ Tuyển Triệt còn không có bước vào đại trạch xa hoa lớn lên từ nhỏ, quản gia hề hề khẩn trương vừa nhìn thấy hắn, nhẹ nhàng thở ra chạy đến tiếp đón hắn, “Thiếu gia, ngài chạy tới đây làm sao?”
“Không có, chỉ đi vòng vòng ở ngoài thôi.” Hắn cười cười trả lời còn vỗ bả vai quản gia, muốn tạo không khí thoải mái.
Lưng quản gia cứng đờ, bộ dạng cổ quái liếc mắt nhìn hắn. Xem ra tâm tình thiếu gia hôm nay tốt lắm.
“Buổi chiều trà đã được chuẩn bị tốt, ngài muốn thưởng thức trà ở nơi nào?”
“Thư phòng. Ta nghĩ muốn đọc sách.”
“Thư phòng...Thiếu gia, ta thấy hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, không bằng uống trà ở hoa viên có thể thuận tiện ngắm hoa.” Hắn không hi vọng tâm tình tốt đẹp hôm nay của thiếu gia bị huỷ đi.
Ngụy Tuyển Triệt thu mắt lại, liếc mắt nhìn quản gia một cái. Ý định của quản gia chính là thu lại quyết định của hắn, làm quản gia đưa ra đề nghị cho hắn, liền đại biểu có điều kì quái.
“Vì sao?” hắn hỏi lại.
“Ách...” Quản gia một bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Nói.” Hắn đơn độc đưa mệnh lệnh một cách uy lực.
“...Tiên sinh cùng phu nhân đã trở lại.”
“Sớm như vậy? Chẳng lẽ lại cãi nhau?” sớm biết được khoái hoạt sắp mất, hắn trào phúng hỏi.
Quản gia trầm mặc không nói.
Ngụy Tuyển Triệt nhếch nhếch môi, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Đối với nhiều người mà nói, hôn lễ thế kỉ “môn đăng hộ đối” của cha mẹ hắn năm đó tựa như một câu chuyện cổ tích xinh đẹp, vương tử cùng công chúa thần thánh kết hợp, mà không hề hay biết, vương tử cùng công chúa trừ bỏ ngoài mặt ngươi khác ân ân ái ái, một cái hứng thú khác chính là cãi nhau.
Hắn từ nhỏ đến nay, cũng không biết oa oa khóc lớn đến bây giờ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, có thể lạnh như thế, nghiêm khắc như thế cũng phải thực cảm tạ ơn huấn luyện của cặp vợ chồng này.
Cái gì là môn đăng hộ đối!
Theo hắn mà nói, thứ mà hai người kia môn đăng hộ đối chính là tính tình, lấp miệng anh anh em em, đưa mình làm trung tâm, mạc danh kì diệu cũng giống nhau.
Hắn hỏi bọn họ vì sao không ly hôn rõ ràng mà lại bỏ qua lẫn nhau? Mặt mũi cùng danh vị đã trở thành cái gông xiềng buồn cười, cư nhiên gắn chặt hai người với nhau. Ngụy Tuyển Triệt không hèn mọn cũng khó.
Khuyên can? Không, trăm ngàn lần không được làm như vậy, trong khung cảnh cha mẹ hắn đều có du͙© vọиɠ biểu diễn, khuyên can không thể nghi ngờ chính là châm ngòi thổi gió cho tranh chấp của hai người. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là đứng làm người xem.
Mệt mỏi, bọn họ tự nhiên sẽ im lặng, liền cùng trẻ con giống nhau, khóc đến mệt mỏi sẽ câm miệng.
“Không sao cả, cứ ở thư phòng. Loại chuyện này sớm đã thành thói quen không phải sao?”
“Vâng.” quản gia đẩy cửa ra.
Ngụy Tuyển Triệt bắt đầu tươi cười, vẻ mặt tiêu sái bước vào nhà.
Vừa vào cửa, một màn huyên náo tranh chấp chui vào lỗ tai, lay động màng nhĩ, còn chưa kịp bước tới cầu thang xoay tròn, một chiếc bình hoa Đức có giá trị xa xỉ bên dưới chân hắn biến thành mảnh nhỏ.
Ngụy Tuyển Triệt bất động như núi, nhưng thật ra tình thương của mẫu thân hắn dẫn đầu làm khó dễ.
“Ngụy Vĩ Quốc, ông có cái gì bất mãn cứ hướng tới tôi mà đến, làm chi dùng bình hoa này ném tới con tôi? Nếu ông làm bảo bối của tôi bị thương, tôi liền với ông thù không dứt.”
Nam nhân bị lên án cực kì bất mãn, liền theo cảm xúc, “Bà điên rồi sao? Tôi không có.”
“Ông có! Chính ông làm.” Nữ nhân lên tiếng phản bác.
Kế tiếp, một tràng “có”, “không có” vang lên không dứt, hắn nhìn hai người trong lúc đó cãi nhau thật ngây thơ mà vớ vẩn.
Trí nhớ Ngụy Tuyển Triệt từ khi bắt đầu nhận thức, lúc nào canh giữ bên người luôn là bảo mẫu, giáo sư gia đình, quản gia, lái xe, người hầu,...Nơi này đều không có ai cùng hắn có quan hệ huyết thống, mà trước mắt Ngụy tiên sinh và Ngụy phu nhân, trên danh nghĩa chỉ cho hắn làm đại thiếu gia của Ngụy gia, chưa từng chú ý trên người hắn, cho dù chính bọn họ không kịp là một hồi tranh chấp.
Ngụy gia có rất nhiều tiền, giới truyền thông tuyên truyền hắn là con người trị giá trăm triệu, nhưng giàu có lại không thể mua tình thương cha mẹ, mua không được phương pháp không còn cô đơn. Hắn không hiểu, rốt cục hắn có cái gì đáng giá để hâm mộ?
Có đôi khi hắn suy nghĩ, cùng với cuộc sống xa hoa, hắn thà rằng có một cuộc sống đơn giản, gần gũi.
Hôn nhân cũng vậy. Nếu là một cuộc hôn nhân môn đăng hậu đối, hôn lễ oanh oanh liệt liệt, lại chỉ đổi lấy tranh cãi ầm ĩ tranh chấp nửa đời sau, như vậy hắn thà rằng chọn một gia thế bình thường mà lại có thể có bạn đồng hành chân thành tha thiết mà chống đỡ. Ít nhất nửa đời sau, hắn không cần hai ba ngày lại giống bệnh nhân thần kinh đối với người bên cạnh là rít gào tê rống.
Xem, hai cái này làm cho nhiều thống khoái nha...
Ngụy Tuyển Triệt ngay cả khí lực mắt trợn trắng cũng không có, cước bộ lướt qua đống mảnh vỡ, hướng đi lên lầu.
Dù sao một hồi người hầu sẽ thu thập sạch sẽ, mua một cái bình hoa mới lần lượt bổ sung, trong phòng hết thảy sẽ bình thường.
Đi vào thư phòng, tiếng ồn ào bị ngăn cách bên ngoài, hắn nhịn không được đạp cái ghế một cái, đẩy ra cửa số sát đất mồm to hô hấp.
Hắn chán ghét loại cảm giác này, hắn chán ghét bầu không khí này!
Bỗng dưng, hắn lại nghĩ tới Lương Tử Bái, khi còn nhỏ Lương Tử Bái...
Hắn đột nhiên ý thức được, lúc ấy chính mình đối với nàng không thân thiện, có lẽ không hoàn toàn tài nghệ đánh đàn thất bại bị nàng thấy được, ngược lại có vẻ như ghen tị, ghen tị bởi vì nàng đương nhiên có thể biểu thị công khai mẹ nàng giỏi, ba nàng tốt, hắn lại không thể.
Lương Tử Bái...Nhớ tới bộ dáng vừa chạy trối chết của nàng, đôi mắt đen láy chứa đựng ý cười.
Hắn bắt đầu có điểm mong đợi, chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của bọn họ.
***
Biệt thự sang trọng Ngụy gia toạ lạc tại một khu sườn núi thanh u, phong cách kiến trúc văn hoá phục hưng cổ điển, chiếm rộng phần lớn khí thế kiến trúc bàn bạc, mà may mắn gặp vị trí thuận lợi kết hợp cảnh đẹp thiên nhiên, mặc kệ là tràn ngập ánh nắng, mây mưa kéo dài, trời vẫn là ráng màu, rừng rậm rì rào, tuỳ tiện đứng khắp ngõ ngách, đều có thể thoải mái thu vào tầm mắt.
Kết quả của vị trí độc lập chính là giao thông ở đây không được thuận lợi.
Bất quá, việc này đối với Ngụy gia mà nói căn bản không phải là vấn đề, cùng lắm là mua nhiều xe, cùng với nhiều người lái xe. Cảm giác thoải mái là quan trọng nhất, dù sao đồ dùng không nhiều lắm, tiền là nhiều nhất.
Bởi vì cảm nhận giao thong không được thuận tiện , hẳn duy nhất chỉ có Lương Tử Bái.
Lương Tử Bái chuyển trường sang quốc trung công lập, mỗi ngày đều đi xe trường đã làm thành thói quen của nàng.
Cố tình, khoảng cách từ Ngụy gia đến trạm xe trường cũng phải mất lộ trình mười phút, hơn nữa xe trường ngoại ô thành phố vốn không nhiều, bỏ lỡ sẽ có chuyến phiêu lưu muộn, sáng sớm này liền trở thành sự kiện quan trọng nhất trung tâm cuộc sống của nàng.
Ba ngày đầu bắt đầu hoàn hảo, có thể bởi vì hoàn cảnh mới, nàng ngủ không say, tối hôm qua vì lo chuẩn bị kiểm tra
---
Đừng nghi ngờ, chính là kiểm tra! Tuần vừa rồi nàng vừa mới đến lớp học mới, căn bản không hoàn toàn thích ứng, đến liền báo danh. Đòi mạng chính là , nàng cư nhiên tan học ngày hôm qua từ miệng bạn học mới biết hôm nay kiểm tra?
Có câu “lâm trận mới mài gươm, không lượng cũng quang”, việc cứ hiệu quả hữu hạn. Vì thế sau khi ăn bữa tối, nàng liền ôm sách vở, tinh thần thấy chết không sợ điên cuồng cắn.
Quả nhiên, nàng hôm nay thật sự ngủ muộn.
Phúc bá mỗi ngày năm giờ bắt đầu công tác, hôm qua thấy cháu gái ngủ trễ, cũng không biết có rời giường đúng giờ không, lão nhân gia có điểm lo lắng, tự mình đến phòng xem, trên giường quả thực hé ra thân hình chứng minh nha đầu kia không nghe thấy đồng hồ báo thức, vẫn đang nằm ngủ oa oa trong ổ chăn ấm áp.
“Bái Bái, như thế nào còn chưa rời giường? Coi chừng đến trường muộn!” Phúc bá chạy nhanh đến vỗ ổ chăn cháu gái, “Bái Bái!”
“A!” Gia gia kêu gọi làm cho Lương Tử Bái đang ngủ mơ đột nhiên tỉnh lại, nàng bản năng giựt lấy đồng hồ lên xem, “Nha, đồng hồ báo thức như thế nào không vang? Xong rồi xong rồi, không còn kịp rồi.”
Một trận rửa mặt chải đầu kinh thiên động địa diễn ra, nàng cầm lấy bữa sáng do gia gia chuẩn bị cho nàng, đem túi xách đeo lên vai liền chạy ra ngoài cửa như điên.
Bình thường, nàng cảm thấy đường xe chạy bên ngoài biệt thự Ngụy gia cây cỏ bên đường rất đẹp, sương sớm vẫn còn đọng lại trên lá cây trong suốt lại gợi cảm, làm cho nàng luôn luôn dừng bước chân mà thưởng thức .... Đến ngày hôm nay, nàng một chút thưởng thức nhàn hạ thoải mái một chút cũng không có, chỉ cảm thấy đoạn đường này thật là dài.
Thật vất vả để thoát khỏi đoạn đường vùng núi trên đường, Lương Tử Bái ngay cả thời gian để dừng chân cũng không có liền tiếp tục cất bước đi nhanh, trong lúc đó nàng không ngừng liên tiếp nhìn đồng hồ trên cổ tay, lần đầu tiên mãnh liệt hiểu được cái gì gọi là “Gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng”.
Đến khi có một chiếc xe màu đen quý báu tỏa sáng chạy qua, nàng thật sự hi vọng người ngồi ở trên xe đó là mình, khiến nàng không cần phải đau khổ như vậy chạy như điên.
“Kia không phải là Bái Bái của Phúc bá hay sao? Đã vào giờ này, nàng như thế nào còn ở đây?” Lái xe Trần thúc qua kính chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang đâm đầu chạy như điên.
Ngồi ở phía sau Ngụy Tuyển Triệt bỗng nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm của Trần thúc, trái tim vốn đang vững vàng đột nhiên dâng trào...
Hắn vẫn chờ mong được gặp lại nàng, nghĩ đến hai người bọn họ ở cùng dưới một mái nhà gặp nhau là không khó, nhưng trên thực tế đã nhiều ngày trôi qua, hắn cư nhiên một lần cũng không gặp được nàng!
Tình huống như vậy quả thực làm hắn cảm thấy kinh ngạc.
Đối với nỗi đau bị nàng cắn một ngụm trước đây, đối với hảo tâm muốn giúp nàng không bị ngã từ trên cây xuống, hợp tình hợp lí, nàng ít nhất cũng phải lên tiếng kêu gọi, không phải sao? Nhưng nàng lại không có, điều này làm cho lòng thương nhớ thuỷ chung của Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám đối nghịch hắn, hắn không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận – Lương Tử Bái là người duy nhất dám đối nghịch hắn.
Bề ngoài hắn luôn ra vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng căn bản không khống chế được khát vọng nội tâm, hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn thoáng qua ---
Thật là nàng!
Xem ra nàng hẳn là từ Ngụy gia một đường chạy đến. Nhìn xem, mới sáng tinh mơ, ánh nắng mặt trời không đến nỗi, mà khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, giống bộ dạng vận động viên tham gia thi chạy một trăm mét vận động quá độ mà phải nằm sấp xuống.
Ngụy Tuyển Triệt trong lòng không có gì là thông cảm, nhưng hắn hiện tại cảm thấy có cái gì đó không ổn, chưa ý thức được gì đã không cần nghĩ ngợi dĩ nhiên thốt ra mệnh lệnh
“Trần thúc, dừng xe!”
“Vâng.” Trần thúc đem chân nhấn ga, nguyên bản xe đang chạy trên đường, đột nhiên giảm tốc độ dừng lại ven đường.
Lương Tử Bái chú ý đến cái xe màu đen đột nhiên dừng lại ở khoảng cách trước đó không xa, nàng cũng buồn bực dừng lại bước chân.
“Kì quái, chiếc xe kia không có chuyện gì sao lại dừng lại?” nàng thầm nói.
Cửa kính thuỷ tinh của xe đối phương màu đen nghịt kín không có khe hở, căn bản người bên ngoài không thể nhìn trộm vào bên trong. Đột nhiên, trong lòng nàng có linh cảm mãnh liệt .
Trên bản báo tin tức xã hội có đề cập đến sự kiện mấy vụ bắt cóc tống tiền , kẻ bắt cóc luôn luôn lựa người sống ở vùng núi thưa thớt này tuỳ cơ lựa chọn đối tượng gây án, bắt cóc người sau đó hãm hại, lại hướng đến người bị hại vơ vé hết của cải tài sản tiền chuộc.
Một cỗ khí lạnh từ dưới bàn chân đi đến, nàng bất an nhìn về phía trước... Đáng chết, đừng nói là người ngay cả bóng còn không có!
Nàng đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng, tự mình đánh giá nên chạy đi hướng nào.
“Di, Bái Bái như thế nào lại dừng lại? Không lẽ là quên mang theo đồ sao?” điều khiển cửa sổ Trần thúc nhất thời buồn bực nói.
Ngụy Tuyển Triệt quay đầu nhìn về phía sau nàng, phát hiện nàng chậm chạp không có đi về phía trước, con ngươi không tự giác nhướng mi, “Trần thúc, đem xe đỗ bên người nàng.”
“Vâng, thiếu gia.” Tuy rằng không hề hiểu rõ tâm tư của thiếu gia, nhưng Trần thúc vẫn nhận mệnh lệnh thay đổi vị trí xe, đem xe lùi về phía sau.
Ngô? Cái gì, xe cư nhiên bắt đầu lui về phía sau?
Kẻ bắt cóc chẳng lẽ nghĩ lầm nàng là con của kẻ có tiền đi? Làm ơn, nếu nàng thật sự là con của kẻ có tiền, nàng làm chi còn ở đây đón xe trường? Thân thể chạy khoẻ mạnh nha?
Xong rồi, đợi cửa xe mở ra, bên trong nhất định là vài tên hung thần sát khí ngồi vững chắc, một phen đem nàng tha lên xe...
Lương Tử Bái sợ tới tim đập đều phải đình chỉ, ước chừng vài giây thất thần sau, nàng bắt đầu hoàn hồn muốn chạy đi, vài giây tiếp theo, nàng đã bị người vây lại trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Cửa kính thuỷ tinh thâm sắc hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ trầm mặc, cùng với khuôn mặt kinh hoàng của nàng hình thành một cỗ mãnh liệt đối lập.
Nàng bất khả tư nghị nhìn người bên trong. “Thiếu gia?”
Rồi sau đó nàng dùng mồm to hô hấp. Tuy rằng khoảng cách giữa thiên đàng và địa ngục chính là vài giây ngắn ngủi, nàng đã khắc sâu được cảm giác tế bào trong thân thể của chính mình đã chết phân nửa như thế nào.
Nàng xuất hiện biểu tình vô cùng kinh ngạc, làm cho trong lòng Ngụy Tuyển Triệt thoáng có cảm giác tốt lắm. Hắn không tiếng động hướng nàng nhíu mi như trả lời, tiếp theo đó thân hình hướng bên kia lùi lại tạo ra một khoảng trống để ngồi.
“Lên xe.”
Đợi chút, nàng không có nghe lầm đi? Hắn bảo nàng lên xe?
Thấy nàng chậm chạp không hề phản ứng, chính là dùng cặp mắt kia chớp chớp nhìn hắn, Ngụy Tuyển Triệt nhịn không được nhíu mi nói “Lương Tử Bái, lỗ tai ngươi nghe không rõ sao?”
Đương nhiên là không phải. Nàng nhưng lại là cô gái xinh đẹp có tai thính mắt tinh.
Chính là, chuyện hắn muốn nàng lên xe...Giống như không được thích hợp. Dù gì nàng cũng là cháu gái của người làm vườn mà hắn lại là cao cao tại thượng đại thiếu gia.
Thời điểm gia gia tiếp nhận nàng, bất quá cũng có dặn dò vài đạo lí, nhất định muốn nàng phải hiểu lễ phép, nhớ rõ bổn phận, không thể làm mất thân phận chủ tớ.
Nếu nàng cứ nghênh ngang như vậy ngồi trên xe đến trường chuyên của đại thiếu gia, không phải là vi phạm đáp ứng của nàng với gia gia sao?
Trong lòng cứ như vậy có phần dao động, nhưng nàng vẫn là nghe theo đạo lí mà gia gia đã dạy nàng từ chối đề nghị của thiếu gia, “Thiếu gia, không cần phiền toái, ta chính mình đi nhờ xe là được rồi. Thiếu gia đi thong thả, Trần thúc tái kiến.”
Thấy nàng cự tuyệt, hình như là cố ý lôi ra khoảng cách giữa hai người, điều này làm cho Ngụy Tuyển Triệt thực không thoải mái. Bất quá nàng đương nhiên không hề biết mình đã phạm vào tối kị nhất của hắn ---
Ngụy Tuyển Triệt ghét nhất là có người từ chối đề nghị của hắn.
Hắn chờ không được, cũng không ngẩng đầu lên, cằm nghiêm nghị “Trần thúc!”
“Vâng, thiếu gia.” Lái xe Trần thúc vội vàng xuống xe, lập tức mở cửa xe, “Bái Bái, nhanh lên xe đi, đừng làm cho thiếu gia đợi lâu hội làm thiếu gia muộn học.”
“Cháu...”Oa, tội danh này có thể hay không nghiêm trọng? Tuyệt không bại dươi vòng kim cô của Tôn Ngộ Không.
“Nếu ngươi không sợ trễ học, chúng ta liền tiếp tục ở đây.” trong xe vang lên tiếng lật sách hỗn độn, Ngụy Tuyển Triệt chậm rãi không phản bác nói.
Lương Tử Bái lập tức hoàn hồn. A, không đuợc nàng hôm nay muốn kiểm tra
“Yên tâm, chỉ cần là thiếu gia công đạo chuyện tình, Phúc bá sẽ không mắng cháu. Cháu cũng đừng làm cho thiếu gia đợi nữa, nghe lời, nhanh lên xe đi.” Hiểu được cấm kị của nàng, Trần thúc nói.
Giãy dụa giây lát, Lương Tử Bái đành phải kiên trì, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
“Thiếu gia, thực xin lỗi đã quấy rầy.” Nàng câu nệ nói.