Chương 1
-"A!Tức thật!"
Cô ngẩng đầu lên trời hét to,trong lòng lửa bốc cháy hừng hực,tự hỏi:"Mình chỉ tức không biết sao điểm thi được thấp thế nên mới chạy đến nhà ông giám khảo hỏi chỗ sai ở chỗ nào mà ông ta dám thả cẩu ra cắn nàng,nàng liền lấy một cục đá ném con cẩu thế mà k biết...ném thế nào trúng "chỗ đấy" của ông ta thế là ông ta cũng ném lại dẫn đến nàng đi đời nhà ma..."
Và theo cô nghĩ thì cô đã chết rồi mà sao còn ở đây.
Lúc bấy giờ theo kí ức còn sót lại của thân xác này thì nàng đã biết đc 1 tin tức : nàng xuyên vào thân thể xấu xí thế mới tức chứ,dẫu dì ở cổ đại nàng cũng là 1 mỹ nữ là tiểu thư gia tộc lớn ,tên thì không có gì thay đổi vẫn là Trần Hoàng Nhi,nhưng tội nghiệp là thân thể này không biết cha mẹ mình là ai,lí do cô này chết là do trượt vỏ chuối,hiện đang sống ở khu ổ chuột,là học sinh trường Mỹ Nhược,thành tích hơi kém,tự ti,có người trong lòng là...thôi dừng ở đây.Bây giờ,cô sống nhờ thân xác này nên quyết định sẽ sống thay thân xác này và viết ra một truyền kì thuộc về cô.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Nhìn khuôn mặt của mình trước gương cô thấy khó chịu,bảo sao mà không khó chịu được,cô là con gái mà cũng yêu cái đẹp,mà đây lại là khuôn mặt cô phải sống với nó suốt đời.
Sờ sờ khuôn mặt,bỗng sắc mặt cô trầm xuống.Ở cổ đại vì để bảo vệ mình cô cũng nghiên cứu về độc dược,cô không ngờ là thân thể này trúng độc.
Là độc Ti Man vô sắc vô vị được chế từ hoa Ti Man cùng 5 loại độc dược nữa,độc này làm hủy hoại dung nhan của con người,mỗi tháng vào ngày trăng tròn sẽ phát 1 lần,hơn nữa đến 20 tuổi độc phát mà chết.
Rút cuộc là ai hạ độc? Mục đích của họ là gì? Xem ra thân thế của người này không bình thường,có cơ hội phải tìm hiểu mới được.
May mà cô cũng biết cách giải độc nhưng mà lại thiếu dược thảo mới dở chứ.Thôi thuận theo tự nhiên thôi.
Lại nhìn thân hình của mình,ừ,không tệ.Ngực to,eo thon,mông co dãn,Chân dài...chỉ tiếc mùi cơ thể hơi...à cô nhớ hình như có phương thuốc cải tạo mùi thì phải
Mặc dù đến thế giới mới được mấy ngày nhưng vẫn chưa quen mấy,vẫn thấy lưu luyến bên kia dù nơi đó không cho cô hạnh phúc vì sao không hạnh phúc ư,phụ mẫu cô suốt ngày lạnh lùng với cô,người trong gia tộc sống chỉ vì lợi ích,chỉ có 1 người mà cô lo nhất là tiểu đệ Trần Hoàng Thiên,nó yếu đuối như vậy thì làm sao sống được nơi đó,hàizzz..mong nó sống an bình.
Thôi,tạm gác chuyện đó sang 1 bên,lo cho thân phận cô cái đã.
Nhìn đồng hồ thì thấy đã là 6h thôi ăn cơm rồi mặc quần áo để đến trường thôi.Nhắc đến trường thì cô cũng phải chậc lưỡi mà khen,nó không khác gì cung vua ở mà cô thường thấy,mà số cái cô(thân xác trước nha)này sướиɠ thật,học hành thì...dốt không phải nói thế mà chỉ vì lần cứu sống con trai chủ tịch Hàn mà được vào đây học,mà cô này cũng bị trúng tình yêu sét đánh luôn.
Bước trên đường đi đến trường,ngắm hàng cây xanh,ngó nhìn xung quanh thấy cái gì cũng mới lạ cô quyết định kiếm thật nhiều tiền...để sau này đi dạo phố.
Mải ngắm nhìn xung quanh thì "Rầm!" cô đυ.ng trúng tường,ôi,đau thật.Tức tối,nhìn lên "bức tường" thì thấy tường hơi đẹp trai,nhưng đẹp trai thì sao,nhìn cái mặt kiêu ngạo của hắn là cô muốn đạp một cái vào mặt.Bỗng trong đầu lóe lên 1 ý tưởng,cô bỗng giả khóc:
-"Huhu...anh..là anh đây rồi!Sao anh bị bệnh HIV mà không nói dẫu dì thì anh cũng là chồng em m..."-Nghe cô khóc,anh ta sửng sốt,sau đó nhanh chóng bịt miệng cô lại kéo đi chỗ khác nhưng muộn mất rồi,cô đã nói được những điều cần nói.
Đến ngõ hẹp,anh ta đừng lại,nói:
-"Rút cuộc muốn gì?Cần tiền?"
Hồi nãy cô để ý thấy mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt chế giễu làm cô nhớ lại dung nhan của mình,cô biết ngay là hỏng rồi,vì sao hỏng ư,rất đơn giản cô xấu xí như vậy thì làm sao là vợ anh ta được.
May là anh ta kéo cô đi ngay không thì kế hoạch hỏng bét.
Nghe cậu ta hỏi,cô xấu hổ gãi gãi cái đầu như tổ quạ,cười hì hì :
"Ách...xin lỗi,tại tôi không biết đường mà hỏi người xung quanh thì không ai trả lời cả,nên mới mạo muội làm như vậy để hỏi anh!" - Tệ thật cả 2 cô đều có điểm chung là hay quên đường,ôi,nguy hiểm thật,sau này phải bỏ mới được.
-Hừ...sao dám bôi nhọ danh dự của tôi,tôi đẹp trai như này mà lại lấy cô làm...
Cậu ta chưa nói xong,cô đã lên tiếng chế nhạo cậu ta :
"Anh ăn nói cho cẩn thận,anh cũng chả đẹp như anh nghĩ đâu,người thì cũng tàm tạm mà lại mắc bệnh tự kỉ thì..." - Mà cũng phải công nhận anh ta đẹp thật,mái tóc màu bạch kim óng ánh trong nắng,đôi mắt màu ngọc bích quyến rũ,môi bạc hơi nhếch lên,làn da trắng mềm mại như em bé,phi,phi,sao cô lại khen kẻ thù được chứ.
-Hừ...cô cũng giống mấy loại đàn bà đó...cũng ...
Chưa nói dứt câu,cô đã túm lấy cổ áo cậu,lôi mạnh vừa nói:"Dám nói bà là ba loại đàn bà đó sao,bà sẽ đánh chết mi..."
Chưa bao giờ cậu tức giận như hôm nay,lần đầu tiên bị 1 người con gái đòi muốn đánh,ánh mắt cậu hừng hực đầy lửa giận,đồng thời cậu cũng túm lấy cổ áo cô ta,giật mạnh,vì cậu mặc áo không có cúc (ta k biết loại áo này là gì nên viết thế) mà cô mặc áo có cúc nên khi cậu giật mạnh,làm sứt cúc,lộ ra bầu ngực sữa mềm mại,tay cậu vô ý xẹt qua làm cô như bị điện giật.Cậu ngẩn người không ngờ dáng người bên trong đẹp thật,khác với bên ngoài một trời một vực.
Cô bối rối đẩy mạnh anh ta rồi tức giận hét:
"Đồ lưu manh...!"-Sau đó thì cô vội chạy đi,để lại sau lưng một ánh mắt thâm thúy đang nhìn cô.
Hồi nãy cậu nhìn qua thẻ học sinh trên ngực cô thì biết cô học cùng trường cùng lớp và cũng biết cô tên gì ,khóe miệng hơi nhếch lên tôi sẽ không để em chạy thoái đâu hãy từ từ mà hưởng thụ sự trả thù mà tôi dành cho em,cô gái đầu tiên dám đánh tôi ạ!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Bên kia đường,một cậu con trai đang dõi mắt nhìn bên cô với ánh mắt thú vị,theo cậu ta nghĩ Hoàng Bách để ý một cô gái như vậy thì chắc cô ta thú vị lắm ,Hoàng Bách là đối thủ của cậu cho nên cái gì cậu ta thích cậu càng muốn dành,xoa xoa cằm,anh ta lẩm bẩm :
-Chuyến này về xem như cũng không uổng...
Rồi anh ta bảo tài xế chạy xe đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
-Huhu..mẹ ơi...đừng đi mà...mẹ..! Một cô bé đang ra sức kéo lấy tay mẹ xin mẹ em đừng đi nhưng người đó hất tay làm em ngã xuống đường.Người xung quanh lạnh lùng nhìn tình cảnh đó.
Nhìn cảnh đó gợi cô nhớ lại gia đình của mình,quên luôn chuyện hồi nãy,chạy lại,nhìn em với ánh mắt đau lòng,đỡ em lên,hỏi em có sao không và mắng xối xả vào người đàn bà :
- Cô còn là con người không vậy?