Chương 79

"Đỗ Dĩ Huân, tôi có người thích rồi." Lý Thủ Nhất nói với Đỗ Dĩ Huân đang thay mình xách hành lý. Nàng cảm thấy cần phải nói rõ ràng với Đỗ Dĩ Huân.

Đỗ Dĩ Huân hiển nhiên thật bất ngờ. Lúc trước Lý Thủ Nhất từng nói với mình muốn học tập cho tốt, chưa nghĩ đến chuyện tình cảm, cho nên cậu vẫn cho là Lý Thủ Nhất cũng không có người thích, chỉ cần Lý Thủ Nhất không có người thích, cậu vẫn có cơ hội.

"Cậu gạt mình đúng không? Mình không tin có người này tồn tại." Đỗ Dĩ Huân không tin tưởng lắm.

"Thật, mình rất thích người ấy*, thích đến nghĩ đến người ấy đều sẽ cảm thất rất vui vẻ." Lý Thủ Nhất nói đầy nghiêm túc, khi nói đến Liễu Tịnh Thanh sẽ không nhịn được mỉm cười ngọt ngào.

(*) Trong tiếng Trung, nói anh ấy hoặc cô ấy có phát âm giống nhau nên người nghe không phân biệt được giới tính của người ngôi thứ 3.

Vì vậy ở đây mình tạm dùng chữ "người ấy" để làm mơ hồ giới tính của ngôi thứ 3. Mình cũng cảm thấy miễn cưỡng dùng từ này vì Lý Thủ Nhất hoàn toàn không có ý che dấu giới tính của người mình thích. Nếu các bạn có thấy từ nào thích hợp hơn thì báo giúp mình, mình sẽ lựa chọn đổi lại nhé.

"Người đó là ai? Lẽ nào là trong trường chúng ta? Hắn cũng học ở đây sao?" Trên người Lý Thủ Nhất tản mát ra cảm giác ngọt ngào khiến Đỗ Dĩ Huân không thể không tin tưởng, nhưng cậu nhớ lúc ở trường học, Lý Thủ Nhất đối với tất cả nam sinh đều rất lãnh đạm, cũng không có đặc thù nam sinh xuất hiện.

"Không phải trong trường chúng ta, tôi vô cùng vô cùng thích người ấy, cho nên cậu không cần lại lãng phí thời gian trên người tôi." Lý Thủ Nhất vô cùng nghiêm túc nói với Đỗ Dĩ Huân.

"Chỉ cần cậu không kết hôn, tôi vẫn sẽ chờ đợi cậu." Đỗ Dĩ Huân trong lòng không dễ chịu, nhưng cậu lại không muốn từ bỏ, dẫu sao cậu thích Lý Thủ Nhất cũng thật nhiều năm rồi, cậu không nỡ từ bỏ.

"Vậy tùy cậu thôi, dù sao làm ơn đừng gây ra phiền não cho tôi là được." Lý Thủ Nhất hiển nhiên không ngờ đến Đỗ Dĩ Huân cố chấp như vậy, nàng tỏ rõ thái độ là được, dù sao nàng chắc chắn sẽ không cho Đỗ Dĩ Huân cơ hội.

Trở lại trường học, thu xếp ổn thỏa xong, Lý Thủ Nhất liền không kịp chờ đợi gửi tin nhắn cho Liễu Tịnh Thanh.

"Tới trường học, thu xếp ổn thỏa, Tịnh Thanh đang làm gì đấy?" Lý Thủ Nhất hỏi.

"Chị cũng vừa về đến nhà." Liễu Tịnh Thanh thấy điện thoại để bên ghế trước trên xe sáng lên liền lập tức cầm lên, quả nhiên là tin nhắn của Lý Thủ Nhất, liền lập tức trả lời.

"Chị ăn cơm chưa?" Lý Thủ Nhất hỏi. Mình không ở nhà sẽ không có người nấu cơm cho Tịnh Thanh.

"Ăn ở bên ngoài rồi, còn em?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Em cũng ăn rồi." Lý Thủ Nhất nói dối. Trên thực tế, nàng đang trên đường đến phòng ăn, nàng vừa đi vừa nhắn tin.

Liễu Tịnh Thanh liền trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Thủ Nhất.

Lý Thủ Nhất thấy Tịnh Thanh gọi điện cho mình, tâm tình có chút kích động nhận cuộc gọi.

"Trường học đẹp không?" Thanh âm của Liễu Tịnh Thanh từ điện thoại truyền ra, Lý Thủ Nhất nghe giọng nói quen thuộc, trong lòng có cảm giác muốn rơi nước mắt. Hôm nay mới chia xa, nàng cũng đã rất nhớ Tịnh Thanh, hận không thể lập tức trở về bên cạnh Tịnh Thanh.

"Cũng không tệ lắm, em đang đi dạo sân trường, ngày mai chụp hình gửi cho chị." Lý Thủ Nhất đè nén tâm tình háo hức nói.

Liễu Tịnh Thanh nghĩ, nghe giọng Lý Thủ Nhất quả nhiên tốt hơn bấm chữ rất nhiều.

Hai người phụ nữ trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, nói chuyện hàn huyên tới nóng điện thoại, cho đến một bên điện thoại hết pin mới có thể dừng lại.

Lý Thủ Nhất thuộc nhóm tới trường báo danh ngày cuối cùng. Ngày hôm sau, nàng liền bắt đầu học tập quân sự, còn may là trường học không phải cực kỳ tốt, tập quân sự mới hai tuần lễ.

Từ trước đến nay Liễu Tịnh Thanh đều là hành động phái, ngày thứ nhất Lý Thủ Nhất không có ở đây, cô liền nhờ Khúc Tĩnh Lan giới thiệu một huấn luyện viên thể hình, ngày thứ hai liền bắt đầu rèn luyện thể hình.

Sau đó hai người duy trì sớm tối mỗi buổi một cuộc điện thoại.

Bà Liễu biết Liễu Tịnh Thanh thích Lý Thủ Nhất, rốt cuộc không nhìn được nói chuyện này với ông Liễu. Hai người cùng nhau thương lượng, có thể làm được là sắp xếp cho Liễu Tịnh Thanh đi xem mắt, biết Liễu Tịnh Thanh không thích xem mắt, hai ông bà còn dụng tâm lương khổ sắp đặt bữa cơm tình cờ gặp mặt. Lúc đầu Liễu Tịnh Thanh cho rằng thật sự là tình cơ, hai ba lần sau liền biết là ba mẹ cô chưa từ bỏ ý định cho cô giới thiệu đàn ông.

Có ngày có bữa cơm xem mắt, vừa lúc cha mẹ cô cũng ở đây, Liễu Tịnh Thanh nhất định cần phải một biện pháp làm một lần khỏe cả đời.

"Tịnh Thanh thích dạng đàn ông như thế nào?" Hai ông bà Liễu gia giới thiệu thanh niên tuấn kiệt hiển nhiên rất có hứng thú với Liễu Tịnh Thanh, liền hỏi Liễu Tịnh Thanh điều kiện kén chọn chồng.

"Tôi không thích nam, tôi thích nữ." Liễu Tịnh Thanh đặt dao nĩa xuống, nhìn đối phương nhẹ nhàng nói.

"Tịnh Thanh thật hài hước." Người đàn ông nghe vậy hơi sững sờ, sau đó cười nói.

Hai ông bà Liễu gia nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi.

"Dáng vẻ của tôi nhìn giống đang nói đùa sao? Tôi thực sự thích nữ." Liễu Tịnh Thanh kiên định lặp lại một lần nữa.

Bất kể Liễu Tịnh Thanh nói thật hay giả, người đàn ông chỉ đọc hiểu được một tin tức Liễu Tịnh Thanh truyền tới, đó chính là mãnh liệt cự tuyệt. Người đàn ông cũng là thanh niên tuấn kiệt, bên cạnh cũng không thiếu phụ nữ, thật ra thì vốn cũng không thích tới xem mắt, bất quá là ứng đối cha me. Chỉ là tới nơi lúc sau phát hiện đối tượng xem mắt rất xinh đẹp, là loại hình hắn thích; thấy Liễu Tịnh Thanh hoàn toàn không có ý tứ, cũng coi như thức thời, không lại làm nhiều dây dưa, cơm nước xong tìm một cái cớ liền đi.

"Liễu Tịnh Thanh! cô nói năng lung tung bậy bạ cái gì với người ngoài đó?" Ông Liễu có phẫn nộ chất vấn.

"Đâu có nói lung tung bậy bạ đâu, con nói là sự thật. Sau này bất kể ba mẹ giới thiệu bao nhiêu người đàn ông cho con, con đều nói cho bọn họ biết con là đồng tính luyến ái, đến lúc đó ba mẹ không sợ người khắp thiện hạ đều biết con gái hai người là đồng tính luyến ái, con cũng không có gì phải để ý." Liễu Tịnh Thanh thản nhiên nói.

"Liễu Tịnh Thanh! Cô đây là muốn uy hϊếp cha mẹ của cô à?" Ông Liễu lần nữa chấn vấn.

"Không phải, chẳng qua là để cho hai người tiếp nhận thực tế mà thôi." Liễu Tịnh Thanh đối với cha cô phẫn nộ chất vấn, tràn đầy tĩnh táo nói.

"Con muốn chọc chúng ta tức chết mới cam tâm sao?" Liễu mẫu khổ sở nói, thanh âm đều có chút nghẹn ngào.

"Mẹ, chỉ là thích phụ nữ mà thôi, không có nghiêm trọng như vậy. Con ăn no rồi, con đi làm, ba mẹ từ từ ăn." Liễu Tịnh Thanh biết cô bỏ đi như vậy có phần bất hiếu, nhưng cô biết thái độ của cô không thể thả lỏng và nhượng bộ, nếu không cha mẹ cô liền sẽ cảm thấy có cơ hội để lợi dụng được, còn giữ tâm lý may mắn, là sẽ bị mất chủ động. Còn nếu bọn họ biết thái độ của cô kiên định, thấy tình thế bất lực không thể làm gì thì họn họ mới không thể không tiếp nhận thực tế. Một ngày không thể tiếp nhận, một ngày nào đó sẽ tiếp nhận, thời gian bốn năm có lẽ đủ để bọn họ tiếp nhận thực tế.

"Liễu Tịnh Thanh, cô đứng lại đó cho ta!" Ông Liễu nổi giận gọi lại con gái.

Liễu Tịnh Thanh dừng thân người một chút, cũng chỉ dừng một chút liền xoay người lần nữa bỏ đi. Cô biết cô thật sự tổn thương tâm cha mẹ cô, nhưng cách làm mượn danh tình thương để bắt cóc ý chí của mình, từ trước kia rất lâu cô đã không thể tiếp tục chấp nhận cách làm này nữa rồi.

Liễu Tịnh Thanh có phiền toái nhỏ, bên kia Lý Thủ Nhất cũng có không ít phiền toái. Vóc dáng Lý Thủ Nhất cao gầy, chỉ số nhan sắc lại cao, tuyệt đối là cấp bậc nữ thần hoa khôi học đường, cho dù mặc đồ rằn ri huấn luyện quân sự cũng không che dấu được thiên sinh lệ chất, mới tập quân sự chưa được mấy ngày, nam sinh tới lấy lòng tỏ tình đã không ít, hơn nữa có vẻ càng ngày càng nhiều. Thời học cao trung mặc dù người tỏ tình với Lý Thủ Nhất cũng không ít, người theo đuổi nhưng thật là kín đáo khiêm tốn hơn nhiều. Đến đại học, không có điều kiện trước tiên phải lấy học tập làm nhiệm vụ hàng đầu, thế công của nam sinh thật sự là vô cùng mãnh liệt, cho dù từ chối, còn có người liều chết dây dưa khiến Lý Thủ Nhất khó tránh khỏi phiền nhiễu.

Lý Thủ Nhất luôn tuyên bố ra bên ngoài rằng mình có người thích. Đỗ Dĩ Huân coi như thực lực phái trong số người theo đuổi Lý Thủ Nhất, với Lý Thủ Nhất là chỗ quen biết cũ không nói, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, gia cảnh cũng không tệ, thường xuyên trấn áp không ít người mới theo đuổi Lý Thủ Nhất. Giữa người theo đuổi xa lạ và người theo đuổi cũ, Lý Thủ Nhất và Đỗ Dĩ Huân dù sao cũng là đồng hương và bạn học cùng trường, thái độ Lý Thủ Nhất đối với Đỗ Dĩ Huân có thể so với những người theo đuổi khác khá hơn một chút, cho nên tất cả mọi người cho là người Lý Thủ Nhất thích chính là Đỗ Dĩ Huân, cho rằng bọn họ là một đôi, dù sao nhìn xứng đôi như vậy. Sau khi bị mọi người hiểu lầm như vậy, Lý Thủ Nhất phát hiện Đỗ Dĩ Huân quả thật có thể giúp mình ngăn cản không ít ong bướm, vậy nên cũng không giải thích với người bên ngoài.

Đương nhiên Lý Thủ Nhất cũng sợ ngầm thừa nhận khiến Đỗ Dĩ Huân tạo thành ảo giác, còn cố ý tìm Đỗ Dĩ Huân nói rõ ràng mình không giải thích với người bên ngoài chỉ là không muốn bị những nam sinh khác theo đuổi, nếu như sau này có Đỗ Dĩ Huân có thích nữ sinh, mình sẽ giải thích với bên ngoài.

Đỗ Dĩ Huân chỉ mong tất cả mọi người hiểu lầm như vậy, người cạnh tranh ít một người đỡ một người, hơn nữa thấy Lý Thủ Nhất có thể đem mình làm bia đỡ đạn, hắn cũng là thật vui vẻ, dẫu sao điều này nói rõ hắn vẫn có địa vị đặc biệt hơn người khác một chút.

Chỉ là Lý Thủ Nhất không nghĩ tới không bao lâu sau, Liễu Tịnh Thanh sẽ đến trường học tìm nàng, khiến Liễu Tịnh Thanh đổ hũ giấm.